Lick Me Up If You Can - Chương 133

Tim cậu dần đập nhanh hơn khi leo lên cầu thang. Ashley sẽ phản ứng thế nào khi nhìn thấy cậu? Cậu không dám tưởng tượng. Nhưng chân cậu không hề chậm lại mà còn bước nhanh hơn. Cậu chỉ muốn gặp Ashley, không còn tâm trí cho bất cứ điều gì khác.

Cuối cùng, khi đứng trước cửa phòng trên tầng hai, nơi Ashley đang ở, cậu cảm thấy chóng mặt vì tim đập dồn dập và hơi thở gấp gáp. Cậu hít một hơi thật sâu rồi nắm lấy tay nắm cửa. Bàn tay run rẩy của cậu cuối cùng cũng mở được cánh cửa.

Cơn gió mát lạnh đón lấy cậu đầu tiên. Ngay sau đó, khung cảnh căn phòng bình thường hiện ra sau cánh cửa mở toang. Bên trong, một chiếc giường cỡ lớn và một lò sưởi đối diện, có một người đàn ông đứng quay lưng về phía cậu. Chiều cao nổi bật và bờ vai rộng của anh chắc chắn là người mà cậu biết.

Cậu cố gắng hết sức để kìm nén trái tim đang đập thình thịch và bước vào. Khi cậu đóng cửa lại sau lưng, tiếng ồn từ tầng dưới chuyển sang ban công. Sau vài bước đi run rẩy, anh dường như nhận ra sự hiện diện của cậu và quay đầu lại.

A…

Cậu đứng sững lại. Anh ấy cũng vậy. Anh đứng thẳng người, im lặng nhìn cậu. Mái tóc bạch kim hơi rối bù trong gió, chiều cao vượt trội và đôi mắt tím nhìn cậu, tất cả vẫn như vậy.

Ashley.

Mắt cậu nhòe đi, cậu vội hít mũi. Ashley vẫn như xưa nhưng lại khác. Anh mặc một chiếc áo sơ mi trắng, thắt cà vạt và bộ vest chỉnh tề, toát lên vẻ xa lạ. Có lẽ vì khoảng cách hiển nhiên này mà cậu do dự, nhưng Ashley đã di chuyển trước. Dù chỉ là từ từ giơ một tay lên.

Ư…

Cậu lại khựng lại. Đến lúc đó cậu mới nhận ra. Sự khác biệt lớn nhất là gì. Ashley đang hút thuốc.

Cậu nhìn chằm chằm vào điếu thuốc đang cháy đỏ, và Ashley hít một hơi, rồi từ từ nhả khói ra. Hình ảnh quá quen thuộc khiến cậu không nói nên lời. Những giọt nước mắt đã đọng lại trong mắt biến mất, cậu ho khan và mở miệng.

“Ờm… Lâu rồi không gặp.”

“…Ừ.”

Ashley trả lời. Cậu phần nào yên tâm rằng anh ấy không phớt lờ cậu.

“Anh, anh hút thuốc .”

Cậu chọn một chủ đề khá an toàn và nói, và Ashley như thể muốn khoe khoang, đưa điếu thuốc lên miệng và trả lời.

“Giờ anh không còn là vận động viên nữa mà.”

“Ừ…”

Dù vậy, họ vẫn chưa đủ tuổi để mua thuốc lá hay rượu. Ashley chắc chắn đã thay đổi. Khuôn mặt lạnh lùng khi nhìn cậu đặc biệt như vậy. Vì điều đó mà cậu không thể tiến lại gần Ashley hơn và đứng chết trân tại chỗ.

Gió lại thổi. Trời đã nhá nhem tối, và cậu có thể thấy bầu trời màu xanh đậm trải dài vô tận sau lưng Ashley.

Khói thuốc Ashley hút bay về phía cậu, và cậu ho khẽ. Thấy vậy, Ashley hít một hơi nữa rồi dụi nó vào hàng rào ban công.

Nhìn anh giơ một tay lên, xua xua làn khói mình vừa nhả ra, cậu lại cảm thấy ấm lòng. Quả nhiên, Ashley vẫn là Ashley. Cậu có được một chút tự tin khi thấy anh vẫn quan tâm đến cậu và mở miệng.

“Ừm, còn đại học thì… thế nào rồi? Đậu chứ?”

“Ừ.”

Câu trả lời của Ashley chỉ có vậy. Để tiếp tục cuộc trò chuyện, cậu lại vắt óc suy nghĩ câu tiếp theo.

“À, học trường mà cha của anh từng học à?”

Lần này, Ashley thậm chí còn không trả lời mà chỉ gật đầu ngắn gọn. Cậu bối rối và im lặng. Sự im lặng gượng gạo trôi qua. Đây là lần đầu tiên cậu cảm thấy bầu không khí xa cách như vậy với Ashley, và cậu không biết phải làm gì để xoa dịu tình hình này. Trong lúc bối rối, cậu nhìn quanh, và Ashley đã mở miệng trước.

“anh có một điều muốn hỏi.”

“Ừ, ừ.”

Cậu vội vàng trả lời và nhìn chằm chằm vào anh, và Ashley nhìn thẳng vào cậu và hỏi.

“Ngày hôm đó, sao em không đến?”

Cậu câm nín. Không phải là cậu không lường trước được câu hỏi này. Nhưng dù vậy, khi nghe trực tiếp, cậu không thể dễ dàng nói ra. Sau một hồi do dự, cậu khó khăn lắm mới mở miệng.

“Bố em ốm nặng… em không thể rời xa ông ấy.”

“…Còn điện thoại?”

Sau một hồi im lặng, Ashley hỏi lại.

“Sao em không gọi điện?”

Cậu thành thật trả lời.

“Bố em phải vào phòng cấp cứu… em nghe nói ông sẽ đột ngột qua đời nên hoàn toàn mất trí. …em xin lỗi.”

Phần này là thật lòng. Trong tình huống bất ngờ đó, cậu không có tinh thần để gọi điện. Chỉ đến khi bố cậu được chuyển đến phòng bệnh và chỉ còn hai người , cậu mới phần nào lấy lại được lý trí.

Nhưng lúc đó, cậu vẫn không thể nhấc máy mặc dù biết chuông vẫn reo liên tục. Lý do cũng giống như việc cậu không thể đến nhà ga. Và Ashley dường như cũng phần nào đoán được điều đó.

“Koi, điều anh muốn biết là.”

Anh nhìn xuống tay mình như thể muốn hút thuốc, thở dài rồi vuốt tóc.

“em có thể đến nhà ga dù chỉ một lát. Em biết anh đang đợi, và dù bố em ốm, nhưng ông ta đã qua cơn nguy kịch, ‘không thể bỏ qua dù chỉ một lát’ như em nói là không thể chấp nhận được.”

Ashley đã suy nghĩ và suy nghĩ về ngày hôm đó trong một thời gian rất dài. Ngay cả khi đến phía Đông, ngay cả khi bận rộn với việc học đại học, điều đó vẫn liên tục ám ảnh anh. Cuối cùng, Ashley có cơ hội tìm ra câu trả lời. Anh cố gắng kìm nén giọng nói run rẩy và hỏi với giọng trầm hơn bình thường.

“Hãy nói thật đi. Em…em không định đến chỗ anh, phải không?”

Cậu không thể trả lời ngay lập tức. Cậu chỉ nhìn Ashley với đôi mắt dao động. Anh ấy nói đúng. Cậu có thể đến nhà ga dù chỉ một lát. Nếu cậu trực tiếp gặp mặt và giải thích, liệu Ashley có hiểu hơn không?

Nhưng cậu đã không làm vậy. Cậu không thể phủ nhận lý do tại sao cậu làm vậy.

“…em xin lỗi.”

Cậu không thể nhìn vào mặt Ashley nữa và cúi đầu.

“Nếu em nhìn thấy anh….em sợ lòng mình sẽ yếu mềm. Nếu em đến nhà ga, em có lẽ đã bỏ rơi bố và đi cùng anh.”

Ashley không nói gì. Anh chỉ im lặng nhìn cậu. Cậu chỉ nhìn xuống ngón chân vì xấu hổ, và giọng nói khàn khàn của Ashley vang lên.

“Vậy ra em đã bỏ rơi anh sao.”

Cậu ngẩng đầu lên một cách vô thức. Khoảnh khắc đó, cậu sẽ không bao giờ quên biểu cảm của Ashley. Ashley đang cười yếu ớt. Như thể bất lực, như thể đã từ bỏ, như thể đã biết trước. Nhưng dù vậy, biểu cảm đau khổ và méo mó vì trái tim vẫn còn chút kỳ vọng đã bị chà đạp không thương tiếc.

“Ashley.”

Cậu khó khăn lắm mới mở miệng, nhưng Ashley giơ một tay lên. Như thể đã đủ rồi.

“em nói em  từ bỏ đại học rồi à?”

Cậu ngập ngừng rồi gật đầu. Ashley hỏi lại.

“Vì bố em sao?”

Lần này cậu cũng phải thừa nhận.

“em là người duy nhất có thể chăm sóc bố…”

Trước giọng nói nhỏ dần, Ashley không nói gì. Anh chỉ thở dài như nghẹn lại. Cậu khó khăn lắm mới nhìn lên mặt anh. Câu hỏi mà cậu muốn hỏi từ nãy đến giờ mắc nghẹn trong cổ họng, cậu không thể chịu đựng được nữa.

“Ashley, anh… Anh sẽ về phía Đông sau khi bữa tiệc kết thúc, phải không?”

“Ừ. anh đến đây để gặp em mà.”

Câu nói thêm quá thẳng thắn khiến cậu câm nín. Thấy cậu bối rối, Ashley cười gượng.

“anh chỉ muốn xác nhận xem mình có nghĩ sai không. …Ừ, quả nhiên là vậy.”

Cậu cảm thấy nguy hiểm trước lời nói như thể đã giác ngộ của anh.

“Ash, Ashley.”

Cậu vội vàng gọi tên anh và nói tiếp.

“Ừm, em có thể gọi điện cho anh không?”

Ashley không trả lời. Cậu lẩm bẩm bằng giọng nhỏ dần.

“Chúng ta không cần phải chia tay như thế này mà. Hẹn gặp nhau vào kỳ nghỉ chẳng hạn…”

“Tốt hơn là em đừng để anh nhìn thấy em.”

Ashley nói. Cậu không hiểu ý nghĩa và bối rối trước giọng điệu nhẹ nhàng trái ngược với nội dung.

“…Anh đang đe dọa em đấy à?”

“Ai biết.”

Cậu căng thẳng và rụt vai trước câu trả lời mơ hồ.

“Anh sẽ đánh em sao…?”

Ashley bật cười ngắn ngủi. Chẳng mấy chốc, anh nhăn mặt và lẩm bẩm.

“Có lẽ em sẽ nghĩ đánh em còn tốt hơn đấy.”

Cậu mở to mắt ngạc nhiên. Ashley nhìn cậu như vậy rồi quay đi và đột nhiên di chuyển.

Cậu ngơ ngác nhìn anh bước về phía mình. Từng bước, từng bước, Ashley dần tiến lại gần. Cuối cùng, khi anh đến ngay trước mặt, cậu vô tình căng thẳng và nín thở. Và Ashley, người dường như sẽ lướt qua bên cạnh cậu, đột nhiên ôm eo cậu và kéo cậu lại.

Cậu giật mình nuốt nước bọt và bị kéo đi. Môi cậu chạm vào môi anh. Đôi môi tưởng chừng chạm nhẹ vào nhau lại mím chặt, và ngay lập tức lưỡi của họ hòa quyện vào nhau.

Cậu đã cứng đờ vì nụ hôn bất ngờ và không ngần ngại vòng tay qua cổ anh. Khi  họ  áp sát cơ thể vào nhau, một nụ hôn thô bạo tiếp tục.

Cậu ước nụ hôn này sẽ không bao giờ kết thúc.

Cậu đáp lại nụ hôn của Ashley bằng cả trái tim mình. Ashley cuốn lưỡi lên và cắn mút môi cậu. Hơi thở gấp gáp chạm vào đôi môi ướt đẫm nước bọt với sự lạnh lẽo.

Khi  họ  khó khăn lắm mới dừng nụ hôn lại, cả hai đều thở hổn hển. Ashley nhìn cậu một lúc rồi cười ngắn.

“anh say rồi.”

Không chỉ thuốc lá mà còn uống rượu nữa sao? Cậu chợt nghĩ. Nhưng ngay cả sau khi dừng nụ hôn, Ashley vẫn ôm cậu. Anh siết chặt vòng tay ôm eo cậu và mở miệng.

“anh hỏi em lần cuối. tới phía Đông cùng anh đi.”

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo