Xung quanh im lặng như tờ. Koi chết lặng, chỉ biết nhìn chằm chằm Nelson. Cậu có cảm giác như mình vừa trở lại khoảnh khắc tồi tệ nhất trong quá khứ. Cậu bé Koi từng co rúm và sợ hãi mỗi khi nhìn thấy hắn bỗng dưng sống lại. Cậu cứ nghĩ mình đã quên hết, nhưng không phải vậy. Cổ họng cậu khô khốc, không thể thốt ra lời.
Cậu có cảm giác như đang mơ một cơn ác mộng không thể nào xảy ra. Koi không thể nhúc nhích, chỉ biết đứng đó. Thời gian trôi qua dài vô tận.
Người phá vỡ sự im lặng trước là Nelson. Dù trời đã tối, hắn vẫn ngáp dài như thể vừa tỉnh giấc, rồi lảo đảo bước sang một bên.
“Vào đi.”
Nghe giọng điệu ngông nghênh của hắn, Koi giật mình tỉnh táo lại. Vội vã bước vào trong, cảnh tượng xa hoa hiện ngay trước mắt. Cậu đã nhìn thấy quy mô của biệt thự từ bên ngoài, nhưng vẫn không khỏi ngạc nhiên trước nội thất rộng lớn. Khựng lại một chút, Koi vội trấn tĩnh lại và lên tiếng:
“Cho hỏi, chỗ bị hỏng ở đâu ạ?”
Sợ giọng mình run rẩy, cậu cố hạ thấp giọng. Nelson không có phản ứng gì đặc biệt, lảo đảo bước về một hướng. Cầu thang chia làm hai bên, nhập lại ở giữa rồi lại chia làm hai. Koi im lặng đi theo Nelson, cố gắng trấn tĩnh.
Cậu chưa bao giờ tưởng tượng mình sẽ gặp lại Nelson. Khi còn học cấp ba, hắn gây chuyện và bị đuổi học, sau đó không ai còn thấy hắn nữa. Vậy mà giờ hắn lại ở phía Đông. Hơn nữa, có vẻ như hắn đã trở nên rất giàu có. Biệt thự rộng lớn được lát đá cẩm thạch và dát vàng khắp nơi, trông rất lộng lẫy, như thể đang khoe khoang sự thành công của hắn. Nhưng Koi còn có một vấn đề quan trọng hơn thế.
Hắn có vẻ không nhận ra mình.
Phản ứng của Nelson quá bình thường. Hắn chỉ đơn giản là một người chủ nhà tiếp đón một người đến sửa chữa nhà.
Ariel cũng nói mình đã thay đổi rất nhiều mà.
Hơn nữa, Koi ngạc nhiên khi nhận ra ánh mắt của mình có thể chạm đến đỉnh đầu của Nelson. Khi còn nhỏ con, cậu nghĩ Nelson rất to lớn, nhưng bây giờ hắn lại thấp hơn Koi. Thực ra, hắn chỉ cao trung bình hoặc hơi thấp hơn một chút. Chỉ là Koi khi đó nhỏ bé hơn và yếu đuối hơn nhiều. Nghĩ vậy, cậu thấy hơi kỳ lạ.
Hắn đang bị rụng tóc.
Koi nhận ra đỉnh đầu của hắn đã bắt đầu hói khi Nelson mở cửa một căn phòng.
“Ở đây.”
Nelson dừng lại ở một phòng khách trên tầng hai. Dường như hôm trước có một bữa tiệc, bên trong bừa bộn với những chai rượu rỗng và rác thải. Một vài người đàn ông và phụ nữ đang uống rượu hoặc ngủ say. Có lẽ họ đã thức suốt đêm và chưa tỉnh táo lại. Koi làm ngơ họ và vội vã đi vào bếp nhỏ ở một bên của phòng khách. Đó là một căn bếp nhỏ được trang bị để nấu ăn và pha chế đồ uống đơn giản, và ở đó có bồn rửa mà cậu cần sửa. Tất nhiên, nó cũng bừa bộn không kém.
Trước khi sửa chữa, cậu dọn dẹp những thứ rác rưởi vứt bừa bãi. Lúc đó, cậu nghe thấy tiếng ồn ào từ phía sau.
“Gì vậy, ai lại đến nữa vậy?”
Nelson trả lời với giọng điệu không mấy khác biệt trước câu hỏi của một người đang say khướt, phát âm không rõ ràng.
“Người đến sửa ống nước. Kệ nó đi.”
“Tôi cứ tưởng ai đó vừa lạc vào thiên đường của chúng ta chứ.”
Một giọng nói khác xen vào, khúc khích cười. Koi đang dọn dẹp rác ở một bên, vô tình nhìn thấy cảnh tượng họ hít thứ bột trắng chất đống trên bàn. Trong đầu cậu thoáng qua lời cảnh báo của ông chủ, đồng thời cậu cũng nhận ra. Nelson đã kiếm được sự giàu có này bằng cách nào.
“Tuyệt vời, đồ của cậu vẫn là nhất. Cậu kiếm đâu ra đồ chất lượng thế này vậy?”
Nghe lời cảm thán kèm theo tiếng hít mũi, Koi chắc chắn phán đoán của mình là đúng. Không còn thời gian để chần chừ. Cậu bắt đầu di chuyển nhanh hơn. Cậu chỉ muốn nhanh chóng hoàn thành công việc và rời khỏi đây. Nelson cười khúc khích nói:
“Tao đã bảo rồi, chỉ mình tao mới có được thôi. Đừng có dại mà động vào tao, nếu không các người cũng không yên đâu.”
Lời cảnh báo khá rùng rợn, trái ngược với giọng điệu say khướt của hắn. Tất nhiên, Koi không hề muốn dính líu đến những kẻ buôn bán chất cấm này, nên cậu vội vàng mở vòi nước để kiểm tra vấn đề. Một người đàn ông khác nói:
“Ước gì tôi cũng là cực Alpha. Có thể dùng mấy thứ này cả đời mà không sao ấy nhỉ? Mấy tên đó không say xỉn, không nghiện ngập. Đã thế còn lắm tiền nữa chứ.”
Một làn khói cay xè lan tỏa. Koi nghĩ đó là thuốc lá, nhưng thoáng nhìn, cậu thấy nó khác với thuốc lá. Một gã khác châm lửa và hỏi:
“Cậu có đi không? Mấy bữa tiệc pheromone ấy. Hầu hết bọn dùng thuốc đều ở đó mà?”
“Tôi tò mò quá. Ở đó thế nào? Nghe nói toàn cực Alpha tụ tập thôi. Mấy người đó có thật mắt màu tím hết không?”
“Nghe nói ở đó rượu và thuốc đắt tiền nhiều vô kể, người ta còn quan hệ tình dục với bất kỳ ai nữa cơ.”
“Thiên đường.”
“Thiên đường thật sự.”
Tiếng cười ầm ĩ vang lên sau đó. Koi im lặng tháo rời đường ống thoát nước và kiểm tra các chất bẩn tích tụ bên trong. Vừa cạo những cặn thức ăn và những khối chất bẩn khó chịu không rõ nguồn gốc, cậu vừa nghe thấy giọng của Nelson.
“Mấy tên đó giỏi giang đến đâu thì đến, khi pheromone tích tụ thì cũng có nhớ gì đâu. Dù sao thì nếu không có thuốc của tao thì bữa tiệc cũng chả ra gì…”
Một người phụ nữ khác đang nghe hắn tự luyến hỏi:
“Vậy không phải tiệc tùng thì cậu cũng giao dịch với mấy cực Alpha đó à? Cậu có số liên lạc của họ à?”
“Đương nhiên rồi, tao là ai chứ. Ở thành phố này ngoài taoi ra thì ai có thể cung cấp thuốc chất lượng như vậy thường xuyên được nữa?”
Sau đó, hắn bắt đầu khoe khoang tên tuổi của những cực Alpha nổi tiếng. Từ chính trị gia, diễn viên, chủ tịch các tập đoàn đến các giáo sư nổi tiếng, ai nấy đều ồ lên và lắng nghe những cái tên được hắn kể ra.
“Vậy thì dù có chuyện gì xảy ra thì cậu cũng không phải lo lắng gì nhỉ.”
Nghe ai đó nói, Nelson ngạo mạn gật đầu.
“Đương nhiên rồi. Luật sư của tao là ai chứ.”
Ngay sau đó, một cái tên được thốt ra khiến Koi bất giác dừng tay lại.
“Chính là Ashley Miller đó. Mấy người biết mà đúng không? Cái tên ở công ty luật Miller ấy.”
“Hả?”
“Miller á? Thật á?”
Những gã xung quanh đồng loạt la hét, như thể đang thay lời cho trái tim kinh ngạc của Koi.
“Ở đó đắt lắm đấy! Hơn nữa Ashley Miller là luật sư của cậu á?”
“Không thể nào, nói dối đúng không?”
“Đúng vậy, cậu nói quá rồi đấy.”
Ngay sau đó, những tiếng la ó vang lên. Nelson lập tức nổi giận và quát lớn:
“Mấy thằng chó chết này, không tin lời tao hả? Ashley Miller hồi cấp ba còn là đàn em của tao đấy.”
Ực.
Koi suýt nữa thì bật ra một tiếng kinh hãi. Cậu cố gắng kìm nén, nhưng phản ứng của mọi người cũng không khác gì cậu.
“Quá đáng rồi đấy, thật sự.”
“Bớt thuốc lại đi.”
“Đúng vậy, cậu bị thủng não rồi đấy. Giống như cái gã kia.”
Tiếng cười ha hả vang lên sau đó. Mọi người đều cười ầm ĩ. Chỉ có hai người không cười, Koi và Nelson. Tức giận đến đỏ mặt, Nelson đột nhiên đứng dậy và chạy đi đâu đó. Chẳng mấy chốc, hắn quay lại với một khẩu súng trên tay.
“Câm hết đi, lũ chó chết!”
Nelson hét lên. Koi vội vàng nhìn xung quanh, nhưng những gã vẫn đang cười đùa kia nhìn cậu và lại phá lên cười. Có lẽ vì say thuốc nên tất cả đều không tỉnh táo. Trong tầm nhìn của Koi đang tái mét đi, Nelson bóp cò, và sau đó một tiếng súng lớn vang lên.
Cảnh sát nhận được tin báo của hàng xóm và bắt giữ tất cả bọn họ chưa đầy 10 phút sau đó.
Không may thay, Koi cũng nằm trong số đó.
———————
Tiếng la hét, tiếng khóc lóc và tiếng ngáy vang lên khắp nơi. Koi ngồi xổm trong phòng giam chật hẹp, vẫn còn bàng hoàng. Cậu không thể tin được mình lại bị nhốt trong tù. Cậu chỉ được thuê đến sửa chữa, tại sao cậu lại phải ở đây chứ?
Từ lúc bị bắt, cậu đã liên tục khẳng định sự vô tội của mình, nhưng cảnh sát chỉ bỏ ngoài tai và nhốt tất cả bọn họ vào cùng một chỗ. Nhờ đó, Koi bị bỏ lại trong một phòng giam chật chội với những kẻ nghiện ma túy mà cậu chưa từng gặp, thậm chí cả Nelson.
Phải làm sao đây?
Trong đầu cậu chỉ toàn là hình ảnh họ sử dụng ma túy. Cậu lo sợ nếu mình có tiền án thì phải làm sao, nghĩ đến đó đầu cậu lại như muốn nổ tung. Cậu thở dài một tiếng.
“Nelson, làm gì đi chứ!”
Một ai đó hét lên. Sự chú ý của những kẻ tỉnh táo hơn một chút đều tập trung vào một chỗ. Koi vô thức nhìn theo, Nelson bực bội gắt gỏng:
“Làm cái đéo gì chứ, lũ chó chết. Tại mấy người hết đấy.”
Trước lời trách móc đó, gã vừa la hét không hề nao núng mà đáp trả:
“Phải làm sao để bọn tao ra khỏi đây chứ. Chẳng phải mày quen biết nhiều người lắm sao? Gọi điện thoại đi, bảo họ thả bọn tao ra nhanh lên.”
“Tao phải gọi cho ai chứ?”
Nelson chế giễu như thể không thể tin được. Lúc đó, một gã khác đột nhiên hét lên:
“Ashley Miller! Chẳng phải hắn là luật sư của mày sao!”
Trước cái tên bất ngờ đó, Nelson cứng đờ.