Lick Me Up If You Can - Chương 141

Phòng giam ồn ào đột nhiên trở nên im lặng. Không chỉ Nelson ngạc nhiên trước lời nói bất ngờ đó. Koi cũng hoảng hốt mở to mắt, nhưng phản ứng của Nelson còn dữ dội hơn. Gã tái mét mặt, há hốc mồm cứng đờ, trông như thể bị đánh úp bất ngờ đến mức mất hồn. Phản ứng của Nelson càng khiến mọi người nghi ngờ, những lời nói như đã chờ sẵn từ lâu đồng loạt tuôn ra.

“Đúng rồi, chẳng phải hồi cấp ba mày là đàn anh của nó sao? Việc lôi bọn tao ra ngoài này chắc chẳng là gì cả!”

“Mau liên lạc đi, nhanh lên.”

“Mày định ở đây suốt đêm à? Làm gì đi chứ, nhanh lên. Nếu Ashley Miller xuất hiện và thả bọn tao ra thì bọn tao sẽ tin hết lời mày nói.”

“Ừ, tao cũng tin.”

“Tao cũng vậy.”

Dư luận thống nhất. Như thể đây là cơ hội để lật tẩy sự khoác lác của hắn, mọi người đều đồng lòng thúc giục Nelson. Hắn không còn đường lui. Chỉ biết lo lắng đảo mắt nhìn xung quanh.

“……Này, mấy người đúng là.”

Một lúc sau, Nelson mới mở miệng. Đột nhiên hắn cười khổ, vuốt tóc rồi lắc đầu.

“Đúng là không có chút kiên nhẫn nào. Được rồi, được rồi. Tao sẽ liên lạc thử.”

Nelson liếc nhìn mọi người một lượt rồi thở dài nói thêm.

“Nhưng đừng hy vọng quá nhiều. Có lẽ sẽ khó mà ra khỏi đây nhanh chóng được.”

“Tại sao?”

Nghe ai đó hỏi, Nelson cau mày.

“Mấy người thật sự không biết hay giả vờ không biết vậy? Mấy người cũng biết hôm nay là thứ Sáu mà. Đêm thứ Sáu. Mấy tên cực Alpha như Ashley Miller sẽ làm gì vào ngày này chứ?”

Mọi người nhìn nhau. Trong bầu không khí nửa tin nửa ngờ, một người lên tiếng.

“Có khi nào hôm nay có tiệc pheromone không?”

Lúc này, Nelson mới nở nụ cười trở lại.

“Đúng vậy. Mấy người quên mất lý do chúng ta tụ tập lại ở đây là gì rồi à? Tao đã làm ăn lớn và gọi mấy người đến mà. Tao cho bọn mày thứ thuốc mới nhập về, còn chừa lại cho bọn mày một phần nữa.”

Một ai đó ngập ngừng hỏi.

“Vậy thì thứ thuốc đó…….”

Nelson gật đầu.

“Đúng vậy, là thuốc cung cấp cho mấy tên cực Alpha. Có lẽ giờ này Ashley Miller cũng đang phê thuốc và đè bất kỳ Omega nào ra mà làm tình ấy chứ.”

Mọi người im lặng. Nelson quay người về phía cửa như thể muốn khoe khoang rồi nói.

“Thôi được rồi, tao sẽ nói chuyện giúp mấy người. Coi như mấy người xui xẻo đi.”

Sau đó, hắn gọi cảnh sát. Mọi người chỉ biết nửa tin nửa ngờ nhìn hắn yêu cầu luật sư.

——————–

Phải mất hơn hai giờ sau, Koi mới có thể xác minh danh tính và giải thích tình hình cho cảnh sát. Koi trả lời các câu hỏi của cảnh sát, điền vào các giấy tờ rồi lại bị tống trở lại phòng giam. Có lẽ chỉ đến sáng mai cậu mới có thể ra khỏi đây. Cuối cùng thì Koi cũng phải từ bỏ.

Vài giờ sau, phòng giam trở nên yên tĩnh. Nelson cũng im lặng, không ai nói gì. Một số người chán nản vì hết thuốc, một số ngủ gật, một số đập đầu vào tường. Giữa khung cảnh hỗn loạn đó, Koi mệt mỏi dựa vào tường ngồi. Cậu vừa mệt vừa đói, không còn chút sức lực nào. Đột nhiên, Nelson ngồi phịch xuống bên cạnh cậu. Koi giật mình, nhưng Nelson không để ý và lên tiếng.

“Mẹ kiếp, đến điếu thuốc cũng không có.”

Cậu làm ngơ những lời lẩm bẩm đó và né tránh ánh mắt của hắn, nhưng Nelson lại bắt chuyện.

“Đến sửa nhà thì…., ai dè, hả?”

Thấy hắn cười khúc khích, Koi khó chịu liếc nhìn rồi lại cúi xuống. Nelson mặc kệ phản ứng của cậu và tự tiện nói tiếp.

“Không may thật đấy. Thứ Sáu, giờ là thứ Bảy rồi. Cuối tuần đi làm đã bực mình rồi, hả? Lại còn ở trong tù, nhỉ?”

Đây rõ ràng là lỗi của hắn, vậy mà hắn lại nói như thể chuyện của người khác. Koi cố gắng nhịn và chỉ mong được ra khỏi đây càng sớm càng tốt. Nelson không quan tâm đến suy nghĩ của Koi và tiếp tục luyên thuyên.

“Chờ một chút đi, Ashley Miller sẽ lôi bọn này ra thôi. À, nếu không phải cuối tuần thì, hả? Đã ra khỏi đây rồi.”

Không ai để ý đến những lời nói đùa khoa trương của hắn. Dù tất cả mọi người ở đây có tin Nelson đi chăng nữa thì Koi cũng tuyệt đối không tin. Thực ra, trong lòng hắn đang lo lắng đến phát điên. Nelson lại ngồi gần cậu như vậy, cậu muốn rời đi ngay lập tức, nhưng không có chỗ nào thích hợp cả. Cậu đang bồn chồn thì có ai đó bất ngờ dí sát mặt vào cậu.

Koi giật mình hít sâu, ép mình vào tường. Một người phụ nữ đang lờ mờ tỉnh thuốc mỉm cười ngây ngô.

“Anh chàng này đẹp trai ghê. Em thích trai đẹp lắm á.”

Cô lẩm bẩm mơ màng rồi đột nhiên ngã vào người cậu. Koi Hoảng hốt vội đỡ lấy cô. Cậu không biết cô đã mất ý thức hay ngủ say, cơ thể cô hoàn toàn mềm nhũn. Sau khi bất đắc dĩ đặt cô xuống sàn, cậu cảm thấy một ánh mắt sắc bén. Cậu đã cố tình phớt lờ, nhưng cậu biết. Nelson đang nhìn chằm chằm vào cậu.

“Ừ, cũng đẹp trai đấy.”

Giọng nói lẩm bẩm như tự nói với chính mình nghe có vẻ không bình thường. Cậu cảm nhận được một ý nghĩa khác trong đó, và đó không phải là sự hiểu lầm. Nelson nheo mắt lại và lẩm bẩm với giọng thấp.

“Hình như tôi đã gặp cậu ở đâu đó rồi…….”

Âm thanh nhỏ thì thầm, nhưng Koi nghe rõ mồn một. Cậu cố gắng hết sức để giả vờ không nghe thấy và quay mặt đi. Nhưng Nelson không từ bỏ. Sau khi nhìn chằm chằm vào mặt cậu, Nelson đột ngột hỏi.

“Cậu tên là gì?”

Khoảnh khắc đó, trái tim cậu như rớt xuống. Mạch máu cậu đập loạn xạ, mồ hôi lạnh túa ra sau lưng. Nếu người đàn ông trước mặt biết cậu là Cornor Niles thì hắn sẽ làm gì? Koi sợ hãi đến mức không dám tưởng tượng.

Nhưng cậu cũng không có cách nào để trốn thoát. Cậu hoàn toàn bị mắc kẹt. Trước mắt chỉ có một con đường. Và kết quả có lẽ sẽ không tốt đẹp gì. Khi nghĩ đến việc lại bị Nelson hành hạ, đầu óc cậu trống rỗng.

Phải làm sao đây?

Cậu cảm thấy kinh hoàng đến mức sắp phát điên thì bỗng dưng nghe thấy tiếng bước chân từ bên ngoài phòng giam. Có ai đó đang đến gần.

“……Ơ.”

Một tiếng than khe khẽ vang lên. Koi vội vàng quay đầu lại rồi sững người vì ngạc nhiên. Không chỉ Koi hoảng hốt. Những người đang uể oải trong phòng giam cũng dần dần mở to mắt hoặc đứng dậy.

Người phản ứng dữ dội nhất là Nelson, hắn đang ngồi cạnh Koi. Hắn bật dậy, nhưng không thể nói được lời nào, há hốc mồm.

Cuối cùng, tiếng bước chân dừng lại, và người đàn ông không ai ngờ tới đứng trước phòng giam u ám, bẩn thỉu.

Mặc một chiếc áo khoác màu be sáng và một bộ vest ba mảnh màu xám đậm kín đáo, hắn cao đến kinh ngạc. Dù mặc bộ vest, cơ bắp săn chắc và lồng ngực vạm vỡ vẫn hiện rõ, khiến anh trông càng to lớn hơn.

Tuy vậy, cơ thể anh vẫn trông thanh thoát vì trang phục của anh quá hoàn hảo. Dù đã quá nửa đêm, mái tóc bạch kim gần như trắng bạc của anh vẫn không hề bị xộc xệch, ngay cả cà vạt cũng không bị lệch.

Người đàn ông trông như thể vừa bước ra từ một tạp chí, nhìn họ bằng đôi mắt màu tím đậm dưới vầng trán gọn gàng và đôi lông mày rậm rạp. Mọi người đều có thể ngửi thấy mùi pheromone ngọt ngào như đường của anh. Ngoại trừ một người, Koi.

Ashley Miller.

Một ai đó thì thầm cái tên đó. Và rồi ảo ảnh trước mắt bỗng chốc trở thành hiện thực. Tất cả những người đang ngơ ngác bỗng chốc trở nên xôn xao. Trong số những người đang ồn ào và nói những lời lộn xộn như không thể tin được, Nelson đắc ý hét lớn.

“Thấy chưa, tao đã bảo rồi mà? Tao đã bảo hắn sẽ đến mà, tao đã nói gì cơ chứ? Giờ thì tin tao chưa, lũ ngu ngốc này!”

Hắn cười lớn, phát ra những âm thanh thô tục. Mọi người ngập ngừng nhìn Nelson. Ashley Miller đã xuất hiện trước mắt, không còn nghi ngờ gì nữa. Ai nấy đều lo lắng không biết có phải mình đã lỡ lời hay không và sợ rằng chỉ mình mình không thể ra khỏi đây được. Chỉ có Nelson là trở nên kiêu ngạo và ồn ào.

“Yo, Ash. Mày vẫn đến à. Bữa tiệc thế nào rồi? Thuốc có thiếu không? Tao sẽ ra ngoài và chuẩn bị đủ cho mày ngay. Bạn bè là phải thế chứ, hả?”

Nelson tiếp tục luyên thuyên, nhưng Ashley không phản ứng. anh vẫn đút tay vào túi áo khoác và đứng yên ở đó, chậm rãi nhìn xung quanh. Và cuối cùng, khi ánh mắt anh dừng lại ở một chỗ, Koi kinh ngạc nín thở.

Không lẽ.

Tim cậu lại bắt đầu đập loạn xạ. ……Không lẽ, thật sự.

Cậu không thể nhúc nhích, cánh cửa phòng giam mở ra.

“Không, không phải cậu.”

Viên cảnh sát đưa tay ra chặn Nelson đang hí hửng định ra ngoài trước tiên, nhìn quanh và tìm kiếm ai đó. Ashley đang im lặng quan sát nghiêng đầu và thì thầm điều gì đó. Mắt anh vẫn dán chặt vào một người.

Nghe lời Ashley nói, viên cảnh sát hướng ánh mắt theo rồi hét lên với Koi.

“Cornor Niles, ra đây.”

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo