Lick Me Up If You Can - Chương 143

Trái ngược với Koi líu lo không ngớt, Ashley thản nhiên cất giọng:

“Vẫn nhỏ con nhỉ.”

“Nhỏ cái gì mà nhỏ!”

Koi trừng mắt phản đối.

“Em đã cao lên bao nhiêu rồi chứ, ít nhất cũng 10 phân… hơn nữa là…”

Giọng của Koi, vốn dõng dạc khi đối diện Ashley, dần nhỏ lại rồi tắt hẳn. cậu ngước mắt nhìn anh, ngập ngừng hỏi:

“Này… anh, lại cao thêm à?”

“Hử?”

Ashley nhíu mày đáp lại vì giọng nói nhỏ xíu của Koi. Anh nhanh chóng hiểu ra và gật đầu.

“Chắc cỡ 20 phân? Không nhớ rõ lắm.”

Bất chợt, Koi cảm thấy mình như con rùa dù cố gắng đến mấy cũng không thể chạm tay vào đích. Khoảng cách giữa cậu và Ashley càng lộ rõ khi đứng gần như thế này. Cậu cứ tưởng mình đã cao hơn, vai cũng rộng hơn và cơ bắp cũng có chút, nhưng trước mặt Ashley, cậu lại thấy mình bé nhỏ đến thảm hại. Quả thật, chiều cao, bờ vai, thậm chí cả vòng ngực của Ashley đều gấp đôi cậu mất rồi.

“…Hockey trên băng ấy…., anh vẫn chơi khi lên đại học à?”

Koi ngập ngừng hỏi, Ashley thờ ơ đáp:

“Thỉnh thoảng tập luyện cho vui thôi. Ở đây không phân biệt đối xử dựa trên hình thể đâu, bang nào cũng vậy cả.”

“…Ra là thế.”

Koi miễn cưỡng gật đầu, nhưng trong lòng đã tự nhận thua. Ngay từ đầu, việc cậu nghĩ mình có thể đuổi kịp anh đã là sai lầm rồi. Cứ tưởng tiến được một bước, ai ngờ người kia đã tiến xa ba bước. Koi hoàn toàn đầu hàng trước anh , người mà cậu không thể chạm tới.

“Sau khi tốt nghiệp thì anh không chơi nữa à?”

“Anh đâu phải vận động viên chuyên nghiệp, thời gian đâu mà làm mấy việc đó.”

Koi lại gật gù đồng ý với lời lẽ hiển nhiên kia. Ashley bận rộn như vậy mà vẫn đến đồn cảnh sát vì cậu, cậu lại thấy áy náy. Cậu định xin lỗi và cảm ơn thì Ashley đã lên tiếng trước:

“Vậy xong việc rồi… về thôi nhỉ?”

Hành động Ashley cố ý liếc nhìn đồng hồ đeo tay khiến tim Koi hẫng một nhịp. Anh nói đúng. Đã khuya lắm rồi, sắp rạng sáng mất thôi. Chia tay rồi hẹn gặp lại sau là một quyết định quá ư là lý trí.

Nhưng cảm xúc của cậu lúc này không cho phép lý trí chen chân vào. Cuộc tái ngộ này có ngớ ngẩn đến đâu, cậu cũng không thể bỏ lỡ cơ hội này. Koi đã thấm thía rằng Ashley khó gặp đến mức nào rồi. Nếu cậu cứ để anh đi như thế, không biết đến bao giờ, thậm chí có thể là chẳng bao giờ có cơ hội gặp lại nữa. Vì thế, khoảnh khắc nhìn bóng lưng Ashley quay đi, cậu đã hoàn toàn mất kiểm soát.

“Chờ, chờ một chút! Anh Ash chờ em một chút!”

Nghe thấy tiếng gọi gấp gáp, Ashley dừng bước và quay lại nhìn cậu. Chỉ mới đi được vài bước mà Ashley đã ở cách cậu một khoảng khá xa. Koi cảm thấy như khoảng cách đó đang phản ánh khoảng cách giữa hai người, cậu sốt ruột chạy đến trước mặt anh.

“À, hôm nay… cảm ơn anh. Nếu được thì… chúng ta cùng nhau…, đi ăn gì đó nhé?”

Nếu không hẹn ngay bây giờ, chắc cậu phát điên lên mất. Tìm đến thì không gặp, nhắn tin thì cũng không được chuyển lời. Mang tâm trạng phải giải quyết mọi chuyện với anh ngay tại đây, Koi sốt ruột ngước mắt nhìn Ashley với vẻ mặt khẩn thiết.

Chắc anh sẽ từ chối thôi.

Hàng loạt kịch bản hiện lên trong đầu cậu. Ashley nhăn mặt bảo không có thời gian, hoặc sai thư ký nói lại, hoặc tệ hơn là anh sẽ thẳng thừng từ chối cậu. Dù anh trả lời thế nào, Koi cũng chỉ có thể bám lấy anh thôi. Nếu không phải lúc này thì sẽ không còn cơ hội nào nữa đâu. Cậu đã chuẩn bị tinh thần cho mọi chuyện rồi. Từ rất lâu trước đây.

“…Được thôi.”

“…Hả?”

Trước câu trả lời đó, Koi ngơ ngác chớp mắt. Ashley nhìn cậu và nói lại:

“Được thôi. Đi đâu bây giờ? Giờ này chắc không có nhiều chỗ còn mở cửa đâu.”

“Ngay, ngay bây giờ ạ?”

Koi có chút hoảng hốt trước tình huống diễn ra quá nhanh. Ban đầu cậu chỉ muốn hẹn được Ashley, chứ không hề nghĩ đến việc sẽ đi đâu ngay lập tức. Cậu đã dự định sẽ đặt một nhà hàng ngon, cùng anh ôn lại những chuyện đã xảy ra trong thời gian qua, và giãi bày những cảm xúc chất chứa trong lòng, nhưng không ngờ cơ hội lại ập đến bất ngờ như vậy. Ashley thờ ơ cất lời trước phản ứng lúng túng của Koi:

“Nếu em thấy khó xử thì…”

“Không, không, không sao đâu, thật sự không sao mà! Em, em cũng đói rồi, được, ngay bây giờ, rất tốt!”

Koi vội vàng đáp lời. Nếu bỏ lỡ cơ hội này, có lẽ sẽ không bao giờ còn lần sau nữa. Sau khi vội vã nói xong, cậu hấp tấp lấy điện thoại ra tìm kiếm nhà hàng xung quanh. Đương nhiên là chẳng có chỗ nào còn mở cửa cả. Mở rộng phạm vi ra mãi, cuối cùng cậu cũng tìm được một nơi, Koi mừng rỡ định nói thì lại khựng lại.

“Ơ.”

Ashley hạ mắt nhìn xuống trước tiếng kêu kỳ lạ của cậu. Anh cũng nhìn thấy địa điểm mà Koi vừa tìm được. Ngập ngừng một lúc, Koi cẩn trọng ngẩng đầu lên.

“…Ở đây cũng có Greenbelt nè.”

Cậu gượng gạo cười, nhưng Ashley vẫn không hề thay đổi sắc mặt. Koi vội vàng nói tiếp:

“Dạo này anh không đến đó à? Khu em ở cũng có một cái, em thỉnh thoảng vẫn đến đó… vẫn ngon lắm đấy.”

Cậu dè dặt tìm những lời tiếp theo để nói, chợt Ashley cất tiếng:

“Em muốn đến Greenbelt à?”

Koi giật mình hỏi:

“Sao anh biết?”

Ashley bật cười như thể không thể tin được trước phản ứng của cậu:

“Nếu không phải vậy thì em nhắc đến làm gì.”

Koi đỏ mặt, nhưng cũng chẳng còn lựa chọn nào khác.

“Ở đó hơi xa, nhưng giờ này chỉ có mỗi chỗ đó còn mở cửa thôi… anh có sao không?”

Ashley chẳng nói gì, chỉ gật đầu rồi quay người bước đi. Koi vội vã đuổi theo sau, khựng lại khi nhìn thấy chiếc Bentayga đang đỗ không xa. Cậu bán tín bán nghi, nhưng dự đoán của cậu đã đúng. Ashley lấy chìa khóa thông minh ra và bấm nút, chiếc xe lập tức phản hồi lại. Koi vô thức lẩm bẩm:

“Anh đi xe van à…”

Cậu cứ nghĩ một luật sư thành đạt như Ashley sẽ đi một chiếc sedan hạng sang chứ. Tất nhiên, Bentayga cũng là một chiếc xe đắt tiền đến mức lác mắt, nhưng xe van thì cậu chưa từng nghĩ tới.

Tuy nhiên, Ashley mở cửa xe và bước lên ghế lái như thể muốn cho Koi thấy rõ. Koi ngơ ngác nhìn rồi cũng vội vàng leo lên ghế phụ và thắt dây an toàn. Ashley bật định vị, nhập địa điểm và khởi động xe.

Koi ngồi bên cạnh anh, cảm thấy một cảm xúc vừa xa lạ vừa quen thuộc, thật kỳ lạ. Cậu vẫn không thể tin được rằng Ashley lại đi xe van. Nếu chiếc xe này là Cayenne, có lẽ Koi đã hoàn toàn hiểu lầm rồi.

Bất chợt cậu tò mò. Nếu bật nhạc lên thì có khi nào lại là cái bài hát quái đản đó không?

Cậu không đủ can đảm để hỏi, và chiếc xe lặng lẽ bon bon trên đường hướng về Greenbelt.

———————-

Dù đã quá nửa đêm, nhà hàng vẫn có khá nhiều khách. Chắc tại vì giờ này chỉ có mỗi chỗ này còn mở cửa thôi. May mắn thay, Koi tìm được một chỗ cạnh cửa sổ, cầm thực đơn lên và nói:

“em mời, nhờ có anh em mới được thả ra mà.”

Cậu cố nở một nụ cười, nhưng Ashley vẫn không cười đáp lại. Thấy anh đang xem xét cái thực đơn rẻ tiền nhàu nhĩ, Koi bỗng cảm thấy có một sự khác biệt không thể hòa hợp.

Ashley ngày xưa vẫn thường ngồi ở đây với cậu và bạn bè, ăn những món rẻ tiền một cách thoải mái. Nhưng hình ảnh của anh lúc này hoàn toàn không phù hợp với nơi này. Chiếc cà vạt của Ashley có lẽ còn đắt hơn toàn bộ quần áo mà Koi đang mặc cộng lại. Không chỉ có vậy. Bộ móng tay được chăm sóc kỹ lưỡng, đôi bàn tay thon dài tao nhã và bộ vest không một nếp nhăn đều như đang đồng thanh nói lên một điều.

Người đàn ông này không phải là người sẽ đến một nhà hàng rẻ tiền như thế này để ăn hamburger.

“Cho tôi một double cheeseburger,.”

Ashley nói như thể muốn phớt lờ tiếng lòng của cậu. Koi ngẩn người nhìn anh, rồi vội vàng hoàn hồn và gọi món giống anh. Gọi thêm nước ngọt, đồ uống được mang ra trước cả đồ ăn. Koi vô thức cắm ống hút vào ly cola và hút một hơi, chợt cậu cảm nhận được ánh mắt của Ashley.

“Sao thế ạ?”

Koi ngạc nhiên hỏi, Ashley liếc nhìn ly cola của cậu và nói:

“Giờ em bỏ đá vào đấy à.”

“Hả? À…”

Lúc này Koi mới hiểu ý của Ashley và vô thức mỉm cười.

“Bây giờ em cũng có đủ tiền rồi mà.”

Ashley không phản ứng ngay. Sau khi Koi hút thêm một ngụm cola nữa, Ashley mới cất lời:

“…Em nói gì cơ?”

Với một câu hỏi ngắn gọn, Koi ngẩng đầu lên. Ashley nhìn cậu với vẻ mặt ngơ ngác như thể vừa bị ai đó đánh vào đầu.

 

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo