Để có trải nghiệm đọc tốt nhất, mọi người có thể chỉnh Time new roman 20px , giãn dòng 210%-300%
Trong một lúc, cả hai chỉ im lặng nhìn nhau. Giữa bầu không khí ồn ào, hỗn loạn của mọi người xung quanh, cả hai chìm vào sự im lặng.
Ashley là người lên tiếng trước.
“Những lời em vừa nói, là có ý gì?”
Vẻ mặt anh vẫn còn ngơ ngác. Koi cảm thấy xấu hổ trước phản ứng đó của anh và né tránh ánh mắt. Cậu cảm thấy như mình đã quay trở lại thời thơ ấu và lỡ phạm phải sai lầm.
“em không ngờ là anh còn nhớ…”
Koi bối rối không biết nên vui vì Ashley vẫn nhớ về cậu hay cảm thấy có lỗi vì đã khiến anh bối rối một cách đột ngột, và cậu ấp úng. Nhưng sự đã rồi. Ashley đã đoán ra mọi chuyện.
“Koi.”
Anh hỏi với giọng hơi khàn.
“Việc em không cho đá vào Coca Cola, là vì không có tiền sao?”
Trước khi trả lời, Koi phải hít một hơi thật sâu. Như trước đây, Ashley sẽ không thể tưởng tượng được cuộc sống nghèo khó đến mức nào trên đời này.
“Green Belt không cho phép rót thêm Coca Cola…”
Koi từ tốn thở ra và cuối cùng thú nhận.
“Nếu không có đá, em có thể uống được nhiều hơn.”
Ashley hoàn toàn thất thần. Cả hai lại chìm vào im lặng, nhưng cần thêm thời gian để phá vỡ nó.
“em, mỗi khi anh bị ốm, em đều mua thuốc và súp cho anh mà.”
Ashley lại hỏi. Những ngón tay anh lo lắng gõ lên mặt bàn.
“Có khi nào đó là tiền ăn trưa của em không?”
Cậu không ngờ rằng anh còn nhớ cả điều đó. Koi không trả lời mà chỉ khẽ gật đầu. Những ngón tay gõ lên bàn của anh dừng lại. Sự im lặng khó xử lại bắt đầu. Ashley thở dài và nói.
“Koi, em…”
“Bố em không cho em đồng nào à?”
Anh cố gắng nuốt câu hỏi đã lên đến đầu lưỡi. Anh không muốn làm tổn thương lòng tự trọng vốn đã thấp của Koi xuống dưới đáy. Chỉ đến đây thôi là đủ rồi. Hàng loạt những sai lầm mà anh đã vô tư gây ra hiện lên trong đầu anh như một thước phim.
“Tại sao.”
Ashley cố gắng thốt ra một lời.
“Tại sao em không nói với anh?”
Anh tức giận vì sự ngu ngốc của mình khi đã vô tình lấy đá ra khỏi Coca Cola của Koi hoặc gọi đồ uống nóng cho cậu mà không hề hay biết gì. Mặt khác, khi anh cảm thấy oán hận Koi vì đã không nói với anh, Koi đã trả lời.
“Vì emi đã ngưỡng mộ anh mà.”
Thay vì “em thích anh”, Koi đã thốt ra một từ khác.
“em sợ rằng nếu anh biết em nghèo đến mức nào… anh sẽ ghét em mất.”
Ashley cũng không biết đến cảm giác đó. Sợ rằng ai đó sẽ ghét mình, thật là vô lý. Hơn nữa, Ashley đã vô số lần nói với Koi rằng anh thích cậu. Vậy mà Koi hoàn toàn không tin lời anh sao? Tại sao cậu lại nói những lời đó?
Nhận thấy sự bối rối của Ashley, Koi lẩm bẩm với giọng nhỏ.
“em, em không muốn anh biết cuộc sống của chúng ta khác nhau đến mức nào.”
Koi mỉm cười buồn bã khi thấy Ashley nhíu mày.
“Có lẽ anh sẽ không hiểu đâu.”
Ashley vẫn im lặng. Anh quá bối rối vào lúc này, và những lời đang dâng lên trong đầu anh đều là những câu hỏi ngớ ngẩn, vì vậy tốt hơn là nên im lặng.
May mắn thay, nhân viên mang đồ ăn ra và tạm thời phá vỡ bầu không khí khó xử giữa cả hai. Tuy nhiên, sau khi đặt bộ Cheese Burger và Double Cheese Burger xuống trước mặt mỗi người, người nhân viên nhanh chóng quay đi, và một lần nữa chỉ còn lại hai người. Trong khoảng thời gian chưa đầy 3 phút, Ashley đã lấy lại được lý trí.
“em đến khu vực phía Đông khi nào vậy?”
Koi cảm thấy trống trải trong lòng trước giọng nói thờ ơ và lạnh lùng của anh, giống như lần đầu tiên họ gặp nhau, nhưng cậu cố gắng tỏ ra như không có gì và trả lời tươi sáng.
“Vài tháng rồi. em đã gặp Al, anh có biết cậu ấy không? Al là…”
“Phóng viên của A Times. anh biết.”
Ashley thờ ơ cắt ngang lời của Koi và ăn hamburger. Koi cũng ngập ngừng và làm theo anh. Trong một lúc, cả hai chỉ im lặng ăn.
Koi đang cố gắng nghĩ ra những cuộc trò chuyện để nói với anh, nhưng không có bầu không khí thích hợp để mở lời. Cuối cùng, sau khi Ashley ăn hết chiếc hamburger, Koi mới khó khăn tiếp tục cuộc trò chuyện.
“À, cảm ơn anh đã giúp đỡ. …Làm sao anh biết mà đến vậy? Chẳng phải hôm nay là cuối tuần và anh sẽ đi dự tiệc sao…”
Ashley thờ ơ đáp lại câu hỏi nửa tin nửa ngờ của Koi.
“anh đang họp vì vụ kiện. Thư ký của anh đã nghe được rằng cảnh sát đã liên lạc.”
Koi ấm lòng khi biết rằng lời của Nelson là sai. Cậu thậm chí còn nghĩ rằng những điều khác không quan trọng nữa, nhưng vì muốn tiếp tục cuộc trò chuyện với Ashley bằng mọi cách, cậu lại hỏi. Ashley bẻ đôi miếng khoai tây chiên ở giữa rồi dùng chiếc khăn giấy rẻ tiền để lau tay dính dầu.
“Họ nói rằng hắn ta đã tìm anh để thuê luật sư và đã gọi tên tất cả những người bị bắt.”
Koi ngạc nhiên khi thư ký của anh đã báo cáo điều đó. Cậu đã nghĩ rằng thư ký sẽ phớt lờ điều đó.
“À, anh thật sự quen biết Nelson sao?”
Hơn 10 năm đã trôi qua, và mối quan hệ có thể thay đổi bất cứ lúc nào. Koi khó có thể tưởng tượng rằng Ashley lại đi chơi với Nelson, nhưng cậu vẫn muốn xác nhận. Sau khi chuẩn bị tinh thần, cậu hỏi, và Ashley công khai chế nhạo cậu.
“anh á? Với một con nghiện?”
“… Chắc chắn là không nhỉ.”
Mặc dù phản ứng mỉa mai của Ashley, Koi vẫn cười ngốc nghếch. Cậu cảm thấy vui khi xác nhận rằng giữa hai người không hề có mối quan hệ thân thiết nào. Tuy nhiên, Ashley không hề cười mà nhìn cậu.
“Tại sao em lại có ảo tưởng như vậy?”
Koi thành thật thú nhận khi nghe từ “ảo tưởng” thay vì “hiểu lầm”.
“Nelson đã nói trong tù rằng anh sẽ sớm đưa hắn ta ra ngoài.”
“anh á? Tại sao?”
Koi rụt rè trả lời khi thấy anh nhíu mày lần này.
“hắn ta nói rằng anh là luật sư của hắn ta…”
“…Hừ.”
Ashley thở ra một tiếng ngắn và cáu kỉnh như thể anh bị sốc. Koi giật mình và vội vàng nói thêm.
“em không biết tại sao hắn ta lại nói dối như vậy, nó sẽ bị bại lộ ngay thôi. …Đó là lời nói dối, đúng không?”
“Nếu đó là sự thật thì anh có ngồi đây ăn hamburger rẻ tiền này với em không?”
Ashley hỏi lại không thương tiếc trước câu hỏi thận trọng của Koi. Koi cảm thấy mặt mình nóng bừng lên và lắc đầu.
“Không, tất nhiên là không. …Vậy tại sao hắn ta lại nói những điều vô nghĩa như vậy, ….em… nghĩ là.”
“Đương nhiên là hắn ta đã cố gắng câu giờ.”
Ashley tiếp tục nói không do dự.
“Chắc hẳn đó chỉ là một sự náo động nhỏ, nên dù sao thì hắn ta cũng sẽ được thả ra sau một đêm. Và hắn ta hẳn đã định viện cớ rằng anh bận nên không thể đến kịp thời gian.”
“Ra vậy.”
Koi gật đầu với vẻ mặt ngơ ngác, nhưng trong lòng lại nghĩ rằng hắn ta gan thật. Cậu sẽ không bao giờ có thể bịa ra một lời nói dối táo bạo như vậy.
Sau khi suy nghĩ đến đó, Koi giật mình mở to mắt. Ashley nheo mày khi nhìn thấy khuôn mặt đó. Như thể muốn hỏi lần này lại có chuyện gì vậy. Nhưng Koi phải hít một hơi thật sâu trước khi nói. Việc thốt ra sự thật đáng kinh ngạc mà cậu vừa nhận ra cần nhiều can đảm hơn cả những lời nói dối rẻ tiền mà Nelson đã bịa ra.
“Ash, vậy thì… anh đã nhìn thấy tên emtrong danh sách đó và tìm đến em sao? Để giúp em hả?”
Bàn tay định đưa khoai tây chiên lên miệng của Ashley dừng lại. Một lần nữa, anh im lặng. Nhưng sự im lặng đó đã nói với Koi nhiều hơn hàng ngàn lời nói.
Tim Koi bắt đầu đập mạnh. Sự bất an đã bám lấy cậu mà cậu đã cố gắng rũ bỏ từ lâu đã biến mất trong giây lát. Có lẽ Ashley cũng muốn gặp mình? Anh có nhớ mình không? Giống như mình? Không, có lẽ còn hơn cả mình?
“Ash…”
“Đừng ảo tưởng.”
Đó là khi cậu vừa khó khăn gọi tên anh bằng giọng đầy phấn khích. Ashley đột ngột cắt ngang lời Koi bằng một giọng lạnh lùng.
Koi sững sờ dừng lại. Ashley nhìn Koi đang cứng đờ từ bên kia bàn và tiếp tục.
“anh chỉ muốn xác nhận thôi. anh không nghĩ em lại đến tận đây…”
Nói đến đó, anh đột nhiên im lặng.