Lick Me Up If You Can - Chương 159

Ánh đèn trong phòng đột ngột bật sáng, làm chói mắt Ashley. Căn phòng vốn chỉ có ánh đèn bàn mờ ảo, nay tràn ngập ánh sáng, khiến Ashley không khỏi nhíu mày che mắt lại. Giữa lúc anh đang chớp mắt làm quen với ánh sáng, một giọng nói quen thuộc vang lên:

“Tôi đến báo cáo, có tiếp tục tiến hành không?”

Giọng nói khô khan không thay đổi, chỉ có phần già dặn hơn so với trước đây. Ashley khó khăn lắm mới quen được với ánh sáng, từ từ hạ tay xuống, thị lực mờ ảo dần trở nên rõ ràng và hình ảnh các vật thể hiện ra trước mắt.

Người phụ nữ trung niên đứng cách anh một khoảng không xa, vẫn giữ nguyên vẻ mặt mà anh đã lường trước được. cô là thư ký của cha anh từ rất lâu, và vẫn tiếp tục làm thư ký cho ông ngay cả sau khi cha anh đã lui về nghỉ hưu. cô tự nhận rằng lòng trung thành của cô chỉ đến từ mức lương cao ngất ngưởng, nhưng hầu hết những người biết cô đều cho rằng chỉ vì tiền mà trung thành đến mức đó thì thật vô lý. Nếu điều đó là sự thật thì lòng tham tiền bạc của cô phải lớn đến mức nào, nhưng việc cô đã cống hiến hơn 30 năm mà không hề nhúng tay vào tham ô hay các hành vi phạm tội khác thì lại là một điều đáng nể.

Ashley không cố gắng suy nghĩ về tất cả những khả năng đó. Dù lý do cô trung thành với cha anh là gì, hay thậm chí nếu một ngày nào đó cô ấy phản bội ông ta thì cũng không liên quan gì đến anh. Anh đã phải vật lộn để sống sót mỗi ngày, suốt cả cuộc đời.

” ‘Ashley’ chết rồi à?”

Trước giọng điệu thờ ơ của Ashley, thư ký vẫn trả lời bằng giọng nói khô khan:

“Không, chưa ạ.”

Một tiếng thở dài ngao ngán thoát ra từ miệng Ashley. Thư ký nói thêm một câu:

“người ấy không có ý định tự tử hay làm bất kỳ hành động đáng xấu hổ nào.”

“Một người thậm chí không thể tự mình đi lại thì làm sao mà tự tử được chứ.”

Ashley chế nhạo một cách nhẹ nhàng rồi hỏi lại:

“người ấy vẫn cần cha bế đi chứ gì?”

Thư ký trả lời bằng giọng điệu đều đều:

“Như cậu đã biết, người ấy thậm chí còn khó khăn trong việc rời khỏi giường.”

Đó là một câu trả lời khiến người hỏi trở nên ngớ ngẩn. Ashley lẩm bẩm như nói với chính mình trước câu trả lời đã được dự đoán từ trước:

“Cha sẽ không muốn người ấy khỏi bệnh đâu.”

Ashley cười nhạt trước ánh mắt của thư ký đang nhìn anh.

“Tôi nghe thấy hết rồi, cuộc trò chuyện với bác sĩ riêng ấy.”

Đó cũng là lý do tại sao Ashley, khi còn nhỏ, đã rời khỏi nhà để đến miền Tây. Anh sợ cha mình, và luôn cảm thấy một bóng đen tử thần rình rập đâu đó trong ngôi nhà, khiến anh kinh hãi đến chết đi sống lại. Vậy là anh đã cố gắng trốn thoát.

Nghĩ đến nơi mình đang ở bây giờ, anh cảm thấy vô cùng hụt hẫng đến mức không thốt nên lời. Thư ký liếc nhìn chiếc bàn mà Ashley đang chống tay lên, rồi bước đến rót rượu whisky vào chiếc ly rỗng.

“Cậu đang nói gì vậy?”

Ashley đưa chiếc ly đã được rót đầy một nửa lên miệng rồi uống cạn một hơi và nói:

“Rằng người ấy chỉ được điều trị vừa đủ để không chết.”

Đặt chiếc ly rỗng xuống bàn, anh tiếp tục:

“Việc gamma đột biến và sinh con có thể gây nguy hiểm đến tính mạng là điều hiển nhiên. Ông ta có lẽ nào không biết điều đó chứ?”

“Chắc chắn là biết ạ.”

Không biết cô có đang hùa theo lời Ashley hay không, hoặc có lẽ cô chỉ đơn giản là nghĩ rằng không nên phủ nhận những điều vô nghĩa, nhưng cô đã đồng ý với những lời anh nói. Tuy nhiên, thư ký đã bày tỏ ý kiến của mình một cách dè dặt:

“Tôi nghĩ việc ngài Miller đặt cược vào vận may khi có thể đã chết là một lựa chọn không giống với ngài ấy.”

“Có lẽ cha nghĩ rằng nếu không thể giữ bên mình thì tốt hơn là nên giết chết.”

Theo những gì anh đã thấy về sự ám ảnh của cha anh đối với “Ashley”, đó là một suy luận hợp lý. Thư ký không phủ nhận. Bỏ mặc thư kí vẫn không thể hiện bất kỳ cảm xúc nào, Ashley lẩm bẩm như nói với chính mình:

“Nếu ông ta chết, cha sẽ nhồi xác ông ta.”

Thư ký im lặng nhìn anh rót rượu rồi mới lên tiếng:

“Không có thay đổi lớn nào về ngài Miller. Như cậu đã biết, tình trạng của ‘Ashley’ đang xấu đi trông thấy, nhưng ngài ta vẫn còn sống. Vẫn còn.”

Sau khi nói thêm một từ không mấy hay ho, cô nhanh chóng chuyển chủ đề:

“Tôi có nên truyền đạt cho cậu về tình trạng của ngài Miller theo những gì tôi đã báo cáo và cảm nhận được không?”

“Không phải cô vẫn sẽ làm dù tôi có cấm cản hay sao.”

Ashley chế nhạo cô một cách thờ ơ. Suốt cuộc đời, cô đã theo lệnh của Dominic để giám sát Ashley, và có lẽ mọi hành động của anh đều được truyền đạt cho Dominic thông qua cô, ngay cả khi anh không cần phải nghe qua Ashley.

“Hay định bịt miệng tôi bằng tiền?”

Thư ký trả lời với vẻ mặt vô cảm trước lời chế nhạo của Ashley:

“Tôi rất cảm kích lời đề nghị của cậu, nhưng tôi đã nhận được đủ thù lao rồi.”

Sau khi lịch sự từ chối, thư ký lại tiếp tục:

“Đây là lời nhắn của ngài Miller. Đừng quên loại bỏ pheromone.”

Ashley nhếch mép chế nhạo, làm động tác chữ V bằng ngón tay rồi vẫy vẫy.

“Cô biết rõ tôi không bỏ sót cái ‘bữa tiệc chết tiệt’ đó mà, đúng không?”

“Đương nhiên là tôi biết rồi.”

Thư ký nói mà không hề bận tâm đến sự mỉa mai của Ashley.

“Việc đi dự tiệc và loại bỏ pheromone là hai chuyện khác nhau mà. Dạo này cậu đang gặp lại cậu nhóc đó đúng không?”

Có một sự thay đổi rất nhỏ, nhưng thái độ của Ashley đã thay đổi.

“Koi là beta. Chắc cô biết chứ.”

mặc dù thư ký đã nhận ra rằng giọng điệu của anh đã khác, nhưng cô ấy thản nhiên đáp lại một cách tinh tế:

“Vâng, nên tôi mới tò mò không biết tại sao cậu lại gặp cậu ta. Có phải não cậu có vấn đề gì nên cậu mới có sở thích tự hành hạ bản thân mình vậy không?”

Câu hỏi của cô vô cùng thô lỗ, nhưng giọng điệu của cô lại bình thản như đang đọc một bản báo cáo, không hề có cảm giác tò mò hay chế nhạo. Ashley cố tình kéo dài thời gian bằng cách rót rượu, đưa ly rượu lên miệng rồi lại đặt xuống, sau đó mới chịu nói:

“Không, chỉ là tôi đang đánh cược cả cuộc đời mình vào một trò hề rất trẻ con thôi.”

Thư ký nghiêng đầu. Đó là hành động cảm xúc đầu tiên mà cô thể hiện, nhưng đó là tất cả.

“Việc đó có đáng không?”

Thư ký hỏi lại. Ashley cười khẩy rồi lẩm bẩm:

“Ai biết được, nhưng đây là tất cả những gì tôi còn lại mà.”

Thư ký không nói gì thêm và lùi lại. Cô đã vượt quá giới hạn đủ rồi. Sau khi nhắc lại lời dặn dò cuối cùng của Dominic, cô rời đi, cuối cùng Ashley cũng được ở một mình.

Đèn vẫn sáng rực rỡ. Thư ký không cố gắng tắt đèn trong phòng đi. Ashley ngồi một mình trong căn phòng sáng sủa, nghiêng chai whisky, nhưng rượu đã cạn đáy trước khi anh rót được nửa ly. Anh nhớ ra rằng mình đã uống hết hai chai whisky, nhưng nó không hề hấn gì vì anh hoàn toàn không say.

Pheromone chết tiệt.

Sau khi biến đổi, anh không bao giờ có thể say dù uống bất kỳ loại rượu nào. Giống như tất cả những alpha cực  khác, các loại thuốc thông thường, rượu, và thậm chí cả ma túy đều không có tác dụng với anh. Dù anh có uống bao nhiêu đi chăng nữa thì tinh thần anh chỉ trở nên minh mẫn hơn và anh không thể nào ngủ được. Đôi khi anh lại có những suy nghĩ kỳ lạ, ước gì mình đã uống rượu trước khi biển đổi. Nếu vậy thì anh đã có thể biết được cảm giác say là như thế nào, nhưng vì đã biểu hiện ra là alpha nên anh sẽ không bao giờ biết được.

Đêm dài vô tận, và anh lại thức trắng đêm.

——————–

Koi cũng không thể ngủ được và trằn trọc mãi. Cậu lại thở dài một hơi dài và nằm nghiêng người.

Cậu đã nhắn tin hủy hẹn với Sarah từ sớm. Việc hủy hẹn vào ngày hôm đó là điều tồi tệ nhất, vì vậy, mặc dù đã khá muộn, Koi vẫn lấy hết can đảm để nhắn tin.

May mắn thay, Sarah vẫn còn thức và rộng lượng chấp nhận lời xin lỗi của Koi. Thay vào đó, Koi đã hứa sẽ đãi cô một bữa ăn ngon vào lần sau. Cậu không thể nói dối rằng cậu không khỏe, nhưng thật may mắn khi cô ấy không hỏi sâu thêm.

Thật là có rất nhiều người tốt bụng.

Koi cảm ơn cô rồi đi tắm, tưới cây và nằm lên giường. Khi cậu nhắm mắt lại, khuôn mặt Ashley lại hiện lên. Cậu lại cảm thấy tim mình nhói lên khi nhớ đến những lời anh đã nói khi đưa thẻ cho cậu.

Làm sao anh có thể làm như vậy được chứ?

Cậu hoàn toàn không thể hiểu được. Khoảnh khắc đó, Koi cảm thấy Ashley xa lạ như thể anh là một người mà cậu chưa từng gặp. Cậu có cảm giác như 10 năm qua, những năm tháng mà cậu chưa từng biết về anh, đột nhiên hiện ra trước mắt cậu. Ashley của ngày xưa không phải là một người như vậy.

Không phải phản ứng bình thường là cảm thấy có lỗi và cố gắng làm cho đối phương vui vẻ hơn khi buổi hẹn bị hủy hay sao?

Ashley của ngày xưa chắc chắn sẽ làm như vậy. Nhưng bây giờ thì hoàn toàn khác. Thật sốc khi anh lại cố gắng xoa dịu mọi chuyện bằng tiền khi hủy hẹn, và thái độ của anh như thể đó là điều đương nhiên.

Đó không phải là anh Ash.

Koi nhắm nghiền mắt và cố gắng đi vào giấc ngủ. Khi cậu chìm vào một giấc ngủ lộn xộn, cậu lờ mờ mơ thấy những giấc mơ thời trẻ.

“Anh thích em, Koi.”

Ashley cười rạng rỡ và hôn cậu, hình ảnh anh băng băng lướt đi trên mặt băng một cách dứt khoát, hình ảnh anh trang hoàng đêm chung kết và lao về phía cậu, và cả lời thú nhận chân thành anh đã nói trong nụ hôn cuối cùng.

“Ưm…”

Koi khẽ rên rỉ khi lạc lối trong giấc mơ. Đêm đó, toàn thân cậu bắt đầu sốt dữ dội.

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo