Lick Me Up If You Can - Chương 161

Cậu muốn tự mình xác nhận, nhưng không có cách nào. Dù biết là vô ích, Koi vẫn đưa tay lên mũi rồi ngượng ngùng hạ xuống. Ariel đang quan sát cậu lên tiếng.

“Cái mùi hương mà cậu nói ấy, nếu là thật thì có phải giống pheromone Omega không?”

“Pheromone Omega?”

“Ừ.”

Ariel gật đầu.

“Pheromone Omega được cho là làm giảm cảnh giác của đối phương và khiến họ có thiện cảm. Mùi càng nồng thì sự quyến rũ tình dục càng mạnh. Lý do chu kỳ động dục trở nên nguy hiểm cũng là vì điều đó. Bản thân Omega cũng động dục, nhưng vì mùi hương trở nên nồng nặc, họ còn quyến rũ cả Beta nữa. Alpha thì đương nhiên là phát điên rồi.”

“À, ra vậy.”

Giống như Ariel, Koi cũng được giáo dục giới tính cơ bản ở trường, nhưng thực tế, chuyện về các chủng loài không liên quan gì đến cậu, nên cậu không nhớ chi tiết.

Al là nhà báo nên chắc hẳn biết nhiều thông tin hơn.

Cậu Lắng nghe một cách chăm chú, Ariel nhíu mày như thể đang lục lại trí nhớ và lẩm bẩm như đang nói một mình.

“Vì vậy, trong trường hợp một Omega cực có thể điều khiển pheromone, người ta nói rằng họ có thể tự do điều khiển cả trái tim của đối phương….”

Ariel nhìn Koi bằng ánh mắt nghi ngờ. Không hiểu ý nghĩa của ánh mắt đó, cậu chỉ chớp mắt, Ariel liền bật cười và lắc đầu.

“Không thể nào. Chúng ta đã qua tuổi biến đổi rồi, và nếu cậu biến đổi do ‘ma dược’, cậu sẽ tỏa ra mùi pheromone, nhưng bây giờ tớ không ngửi thấy mùi gì cả.”

“Thật chứ?”

“Đương nhiên rồi.”

Ariel trả lời không chút do dự.

“Ở công ty tớ cũng có Omega. Tớ đã ngửi mùi pheromone của họ rồi, tớ biết, cậu không có mùi gì cả.”

Đương nhiên là vậy rồi.

Koi cảm thấy hơi ngượng ngùng và im lặng. Nếu cậu có thể biến đổi, cậu đã biến đổi từ lâu rồi. Cậu đã có vô số cơ hội. Cậu đã nhận pheromone của rất nhiều Alpha cực, nhưng tự cậu vẫn không biến , giờ tự nhiên biến đổi thì thật vô lý. Nhìn Koi như vậy, Ariel chống cằm suy nghĩ.

Tớ chưa từng nghe nói về việc biến đổi thành Omega cực bao giờ cả….

Nhưng Omega cực là một sự tồn tại ngoại lệ so với tất cả các quy tắc của chủng loài. Giống như một sự tồn tại được tạo ra bởi Thượng Đế để trừng phạt những Alpha cực kiêu ngạo, bản thân họ là một bí ẩn.

Về mặt hình thái, chỉ có Alpha cực và Omega cực mới có thể kiểm soát pheromone. Nhưng không giống như Alpha cực có những đặc điểm thể chất rõ ràng, Omega cực gần như không thể phân biệt được với người bình thường. Nếu họ che giấu pheromone theo ý muốn, họ sẽ không khác gì Beta về mặt ngoại hình.

Vì vậy, có nhiều trường hợp họ không hiển thị ngay cả khi kiểm tra hình thái. Vì lý do đó, việc tìm ra một Omega cực thực tế là bất khả thi.

Trừ khi họ tự tiết lộ bản thân.

“…Tớ chỉ tò mò hỏi thôi, bố mẹ cậu có phải là Alpha hay Omega không?”

Koi ngay lập tức lắc đầu phủ nhận.

“Không, gia đình tớ đều là Beta.”

Omega cực có thể không bao giờ lộ diện trong suốt cuộc đời của họ.

Ariel chìm vào suy nghĩ một lúc. Như vậy, người có khả năng nhất là mẹ của Koi, nhưng không có cách nào để xác nhận điều đó. Cũng có khả năng một Alpha hoặc Omega đã xuất hiện ở thế hệ trước đó.

Việc xác nhận điều đó cũng là không thể.

Ariel đưa ra suy đoán tốt nhất mà cô có thể đưa ra bây giờ.

“Nếu cậu biến đổi thành Omega, thì nguyên nhân duy nhất có lẽ là Ash, nhưng việc phát hiện ra điều đó vào bây giờ, khi cậu đã qua tuổi đó từ lâu rồi, thật kỳ lạ.”

Koi gật đầu đồng ý. Thêm vào đó, Omega bình thường không thể che giấu mùi hương của họ một cách nhân tạo.

Ariel biết rõ Omega cực là một sự tồn tại hiếm có đến mức nào. Nó hoàn toàn khác biệt so với Alpha cực, những người mà bạn có thể nhìn thấy thông qua các phương tiện truyền thông.

Nhưng việc Koi biến đổi thành một Omega cực là điều không thể.

Nhìn hình bóng người bạn học cũ đang ngồi trước mặt, Ariel vô thức lắc đầu. Quá thiếu thực tế.

Trên hết, có quá ít căn cứ để chắc chắn. Bản thân tài liệu về Omega cực không có nhiều, và vì thế, những sự thật được biết đến cũng rất ít. Cách duy nhất để có được thông tin là đến gặp một hiệp hội liên quan đến các chủng loài hoặc một giáo sư chuyên ngành, nhưng Ariel tự hỏi liệu họ có chia sẻ điều đó với cô, một Beta bình thường dù là nhà báo hay không.

Nếu là Alpha cực thì dễ dàng hơn.

Các Alpha cực đã đổ rất nhiều tiền vào các hiệp hội và nghiên cứu, vì vậy lượng thông tin mà họ có thể tiếp cận khác với người bình thường. Nhưng Alpha cực duy nhất mà Ariel có thể nhờ vả cho việc này cũng là người duy nhất mà cô không muốn tiết lộ tình hình hiện tại cho.

Hơn nữa, trong tình hình hiện tại, ngay cả khi bạn kiểm tra pheromone, thật khó để tin tưởng vào kết quả. Chỉ có một cách chắc chắn nhất.

“Lần sau nếu cậu bị sốt hoặc ốm như lần này, nhất định phải liên lạc với tớ đấy.”

Mặc dù nghĩ rằng đó là một điều không thể xảy ra, Ariel vẫn cảm thấy lo lắng. Dù nghĩ thế nào đi nữa, câu chuyện về mùi hương và phản ứng của các đồng nghiệp vẫn khiến cô bận tâm. Koi không phải là kiểu người bịa ra những câu chuyện như vậy, và có vẻ như cậu ấy nghĩ đó là cảm cúm, nhưng những triệu chứng lúc đó….

Nó gần giống như là sự biểu hiện.

Ariel nghiêm nghị nói thêm.

“Đừng đi về muộn, và nhớ đi trên đường rộng thôi.”

Đây là những lời mà cha mẹ lo lắng cho việc bắt cóc trẻ em hay nói sao?

Ariel chợt cảm thấy hụt hẫng khi nghĩ rằng đây hoàn toàn không phải là những lời khuyên dành cho một người đàn ông lớn hơn mình. Nhưng không còn cách nào khác. Cẩn thận thì vẫn hơn.

Sau khi nhận được thêm một lời hứa và cả chìa khóa dự phòng, Ariel ra về. Cô mang theo chậu hoa mà Koi đã mang đến trên tay.

Thật tốt, nó đã gặp được một người chủ tốt.

Koi vẫy tay chào Ariel và chậu hoa của mình, rồi trở về nhà với tâm trạng thoải mái hơn nhiều. Cậu đã đi tàu điện ngầm vì đề phòng, nhưng trái ngược với sự căng thẳng của cậu, không ai quan tâm đến cậu cả.

Đêm đó, Koi đã ngủ ngon giấc sau một thời gian dài. Nhưng cuộc sống bình yên chỉ kéo dài trong chốc lát.

————

“Haaaaaaa….”

Vừa về đến nhà, Koi đã thở dài thườn thượt. Đã hơn một tuần nay, cậu phải chịu đựng lao động khổ sai. Vì nhiều lý do khác nhau, tất cả các nhân viên đã rời đi và chỉ còn lại ông chủ và cậu.

Thái độ của ông chủ, người đã cho cậu tiền và nói rằng hãy ở lại bằng mọi giá, đã thay đổi hoàn toàn sau cuối tuần vì một lý do nào đó. Theo suy đoán của cậu, đó là sau khi mùi hương biến mất, nhưng không có cách nào để xác nhận điều đó.

〈Việc thì nhiều mà không có nổi một nhân viên tử tế.〉

Ông ấy ngày càng chửi bới nhiều hơn do căng thẳng vì công việc chồng chất. Việc công trình bị trì hoãn khiến khách hàng phàn nàn, và điều đó dẫn đến áp lực lên Koi. Việc tan làm đúng giờ đương nhiên là không thể, và số ngày cậu về nhà gần nửa đêm ngày càng nhiều.

Tuy nhiên, vẫn có hy vọng rằng những nhân viên đang nghỉ ngơi sẽ quay lại vào một ngày nào đó, và khi đó, việc làm thêm giờ sẽ giảm bớt. Vấn đề là tiền lương bị chậm trễ.

〈Vì cậu không làm việc đúng hạn nên tiền không về được.〉

Đã gần hai tháng kể từ khi ông chủ nói như vậy và trì hoãn việc trả lương. Do giá cả sinh hoạt quá cao, số tiền mà Koi đã tiết kiệm được cũng dần cạn kiệt, và cuối cùng cậu chỉ còn ăn một bữa một ngày. Bữa ăn đó cũng chỉ là một chiếc bánh mì kẹp thịt nhỏ rẻ tiền với một miếng thịt bẹp dí và nước lọc. Cậu quá nghèo đến mức không thể nghĩ đến việc gặp gỡ ai, và với số tiền mà ông chủ trả, cậu thậm chí còn không thể trả tiền thuê nhà.

Cuối cùng, vào một ngày cậu phải làm việc cả vào cuối tuần, Koi đã đưa ra một quyết định quan trọng. Cậu đã nhẫn nhịn làm việc để nhận số tiền lương bị chậm trả, nhưng tiền chỉ chất đống chứ không có dấu hiệu nào cho thấy nó sẽ đến tay cậu cả. Cứ thế này cậu sẽ bị đuổi ra đường mất.

Trong những trường hợp như thế này, không còn cách nào khác là phải nhờ đến sự giúp đỡ của pháp luật….

Cậu đã nói với ông chủ rằng cậu sẽ nghỉ việc nếu ông ấy không giải quyết số tiền lương bị chậm trả, nhưng ngay cả bản thân cậu cũng cảm thấy rằng điều đó không hiệu quả lắm. Kiện tụng cũng không phải là một việc dễ dàng. Liệu có cách nào đơn giản hơn không? Than thở về mạng lưới quan hệ quá hạn hẹp của mình, Koi đành phải liên lạc với Ariel.

-Sao giờ cậu mới nói với tớ?

Nghe xong tình hình, Ariel tức giận và ngay lập tức đưa ra giải pháp.

-Được rồi, đợi tớ một lát. Tớ sẽ giới thiệu cho cậu một luật sư giỏi nhất.

“Cảm ơn cậu, Al.”

Koi thở phào nhẹ nhõm và cúp máy. Khi cậu nhận được số tiền lương bị chậm trả, cậu sẽ phải đền đáp Ariel đầu tiên. Khi cậu nghĩ đến nhà hàng hội viên mà cậu đã đến cùng với Ashley, điện thoại reo lên. Đó là một số điện thoại mà cậu chưa từng thấy trước đây. Vội vàng nhấn nút nghe, Koi đoán rằng đó chính là luật sư mà Ariel đã nói đến.

Liên lạc nhanh như vậy, cảm ơn cậu Al.

“Vâng, tôi là Conner Niles.”

Cậu trả lời một cách căng thẳng mà không hề hay biết, nhưng ở đầu dây bên kia, một sự im lặng bất ngờ vang lên. Hả? Spam à? Khi cậu đang hoảng hốt chớp mắt, một giọng nói bình tĩnh vang lên.

-Là anh đây, Koi.

Khoảnh khắc đó, Koi giật mình đến mức vô thức hít một hơi.

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo