Koi vội vã đuổi theo ra ngoài, cậu nghẹn thở khi nhìn thấy chiếc Bentley đậu ở đó. Ashley có lẽ chưa từng sống ở những nơi như thế này, nên anh không cảm nhận được việc an ninh không ổn định. Koi thầm quyết tâm sẽ không bao giờ gọi anh đến khu phố nơi mình sống nữa, và vội vàng lên xe. Và chỉ sau khi Ashley khởi động xe, cậu mới thở phào nhẹ nhõm.
Ashley đưa Koi đến một nhà hàng nhỏ cách đó khoảng 10 phút lái xe. Koi đã lo lắng rằng anh sẽ đưa cậu đến nhà hàng Pháp mà họ đã từng đến trước đây, nhưng cậu đã yên tâm phần nào. Cậu không có đủ tiền để ăn bất cứ thứ gì ở đó, nhưng trên hết, nó quá xa.
Bước vào nhà hàng theo sau Ashley, Koi cảm thấy căng thẳng được giải tỏa bởi nội thất ấm cúng hơn cậu nghĩ và tiếng nhạc jazz nhẹ nhàng du dương.
Nhân viên dẫn họ đến chỗ ngồi bên cửa sổ, đặt thực đơn xuống trước mặt mỗi người rồi lui đi. Koi ngập ngừng một lúc định cầm lấy thực đơn, nhưng Ashley đột nhiên giật lấy nó. Koi giật mình ngước mắt lên nhìn Ashley, anh đang nói với vẻ mặt vô cảm.
“Trước hết hãy trả lời câu hỏi của anh, Koi.”
Nhìn Koi phản ứng căng thẳng, anh hỏi.
“Em hiện có bao nhiêu tiền? Anh đang hỏi liệu em có thể mua được một cốc cola có đá hay không đấy.”
Koi khựng lại, nhưng Ashley không quan tâm và nói thêm.
“Đừng quên lời hứa với anh.”
Nói thật, không che giấu bất cứ điều gì.
Koi hít một hơi thật sâu rồi khó khăn lắm mới thú nhận.
“…Thậm chí còn khó để mua cola ạ…..”
Một tiếng thở dài thườn thượt vang lên trước giọng nói nhỏ dần của cậu. Đó là tiếng thở của Ashley. Koi vừa xấu hổ vừa cảm thấy tội lỗi vô cớ nên không dám ngẩng mặt lên.
“Đây.”
Ashley lại đặt thực đơn xuống trước mặt Koi. Khi Koi vô thức định nhìn vào đồ uống, anh liền nói.
“Anh sẽ trả tiền đồ ăn ở đây. Em cứ gọi món gì em muốn đi.”
“Ơ?”
Đột nhiên cậu nghe thấy tiếng ai đó nói và vô thức ngước mắt lên, Ashley đang ngồi đối diện cậu và nhìn cậu.
“Hãy nghĩ đó là lòng tốt của một người bạn. Nếu đổi vị trí cho nhau, nếu em có dư dả và anh đang chết đói, em cũng sẽ hành động như anh thôi, phải không?”
Nếu là Ashley, thì không thể xem là bạn bè được. Với Ashley, Koi là bạn, và Koi cũng giả vờ như vậy, nhưng cậu không thực lòng nghĩ thế. Thay vào đó, Koi tưởng tượng Ariel ở vị trí đó. Đương nhiên, kết luận vẫn giống nhau.
Vậy ra đây là lòng tốt của một người bạn.
Koi che giấu tâm trạng cay đắng và nói “Cảm ơn anh” rồi lướt qua thực đơn. Cậu quá đói nên bây giờ cậu thấy đau đớn, nên cái gì làm nhanh thì cái đó tốt.
Cậu đã tỉnh táo hơn khi ăn được khoảng một nửa số thức ăn đã gọi. Sau khi ăn ngấu nghiến hết một chiếc bánh hamburger và một đống khoai tây chiên, Koi cuối cùng cũng có đủ sức để nói chuyện.
Khi đã bớt đói, Ashley đang ngồi đối diện mới lọt vào tầm mắt cậu. Cậu nhận ra mình đã không cảm ơn anh một cách đàng hoàng.
Ashley im lặng cắt miếng bít tết và đưa vào miệng. Nếu là nhà hàng mà anh thường đến, anh chắc chắn sẽ gọi một bữa ăn theo kiểu Pháp. Vậy anh đã đói đến mức nào trong mỗi khoảng thời gian trống giữa các món ăn nhỉ?
Nghĩ vậy, Koi lại cảm thấy biết ơn Ashley vì đã chọn nơi này. Koi nói sau khi xác nhận Ashley đã nuốt miếng bít tết.
“À, anh có bận lắm không? Anh có thời gian không?”
Cậu vừa biết ơn vừa cảm thấy có lỗi vì anh đã đến giúp cậu ngay lập tức. Với suy nghĩ rằng cậu phải kết thúc mọi chuyện càng nhanh càng tốt, cậu hỏi, và Ashley trả lời với vẻ mặt vô cảm.
“Anh biết cách sắp xếp lịch trình của mình.”
“À, vâng.”
Koi cảm thấy mình đã nói điều gì đó không nên nói, cậu ngậm miệng lại và ngập ngừng quan sát anh. Giữa họ, một bản nhạc jazz du dương đang vang lên, nhưng Koi cảm thấy một sự im lặng khó xử.
Mình phải nói gì đó mới được.
Nếu cậu là người đầu tiên đề cập đến công việc, Ashley có lẽ sẽ cảm thấy như cậu đang thúc giục anh. Vì cậu không có ý đó, cậu phải đưa ra một chủ đề khác.
Koi đang cắm cúi đầu giả vờ ăn nốt đồ ăn còn lại, cậu cuối cùng cũng nghĩ ra điều gì đó.
“À, về quy tắc của khách hàng mà anh đã nói lúc nãy ấy.”
Ashley liếc nhìn cậu. Koi lặp lại nội dung mà anh đã dặn dò.
“Nói thật, không che giấu và không nói dối.”
Ashley không phản đối gì và nhìn cậu. Koi tiếp tục cuộc trò chuyện một mình.
“Chỉ cần không nói dối và không che giấu thôi là được sao, thật á?”
Trước câu hỏi rằng điều kiện có quá đơn giản không, Ashley trả lời thẳng thắn.
“Ừ. Anh đã nói điều đó bao nhiêu lần rồi nhưng khách hàng của anh không tuân thủ nó.”
Sau đó, anh nhếch mép cười khẩy.
“Có lẽ em là người sẽ nghe lời anh nhất trong số các khách hàng của anh.”
Koi giật mình tròn mắt.
“Đương nhiên rồi, anh đang cố gắng giúp em mà, em phải nghe lời anh chứ.”
Câu trả lời thẳng thắn nhận lại một câu nói vẫn chỉ mang tính châm biếm.
“Có rất nhiều kẻ ngốc trên thế giới không biết cả những điều đơn giản như vậy.”
Koi nghiêng đầu nhìn anh.
“Tại sao họ lại làm thế?”
Khi Koi lẩm bẩm như đang nói một mình, Ashley đã bất ngờ trả lời.
“Ừm, có lẽ vì nói dối và che giấu là chuyện thường ngày của họ.”
Dù sao thì cuộc trò chuyện vẫn tiếp tục. Koi rất vui vì Ashley đã chấp nhận cả những lời nói không có gì đặc biệt của cậu, và ngay lập tức nghĩ ra điều tiếp theo để nói.
“Chắc chắn sẽ có nhiều người không sống như vậy hơn là những người sống như vậy, thật là khó khăn khi những người như vậy yêu cầu anh bào chữa.”
Koi cũng biết Ashley đang bào chữa cho những người nào. Nhưng vì cậu vẫn còn tin tưởng anh, nên cậu nghĩ rằng có lẽ có một tình huống nào đó không thể tránh khỏi. Ashley đã phá vỡ niềm tin đó của Koi một cách không thương tiếc.
“Koi, đừng cố phủ nhận nó. Anh chỉ đối phó với những kẻ rác rưởi thôi. Và anh là luật sư cứu họ khỏi việc bị vứt vào thùng rác.”
Giọng nói của Ashley lạnh lùng đến tột độ. Như thể bảo cậu hãy nhìn thẳng vào thực tế. Koi ngập ngừng nói.
“Nhưng anh, anh đã đến giúp em mà. …Dù anh biết rõ rằng em không thể trả phí thuê anh.”
Ashley bắt đầu cắt bít tết thay cho câu trả lời. còn cậu chỉ biết cho những vòng hành tây vào miệng để tìm điều gì đó để nói, và Koi nói nhỏ thêm vào.
“Anh đã không liên lạc suốt hai tháng, em đã nghĩ rằng mọi chuyện sẽ kết thúc như thế này mãi mãi rồi.”
Nhưng Ashley đã lao đến chỗ cậu ngay khi nghe nói rằng Koi đang gặp khó khăn. Có lẽ anh đã đợi Koi liên lạc trước?
Khi cậu bất chợt nghĩ đến đó, Ashley nói.
“Anh đã nghĩ rằng em sẽ không bao giờ muốn gặp lại anh nữa.”
Koi giật mình ngạc nhiên khi nghe thấy những lời không ngờ tới.
“Em á? Không, không đời nào. Tại sao?”
Nhìn cậu hỏi “Tại sao?” hết lần này đến lần khác, Ashley cười cay đắng.
“Vì em đã nhìn anh với vẻ mặt như thể em đã chán ghét anh lắm rồi.”
Khoảnh khắc đó, Koi đã không thể nói nên lời. Mình á? Mình đã có biểu cảm như vậy sao?
Thật khó tin, nhưng nếu Ashley nói như vậy thì đó là sự thật. Koi nhớ lại rằng hôm đó cậu đã bị cảm nặng. Sự thật là cậu đã bị sốc trước những gì Ashley đã làm. Sau đó Cậu đã bị cảm nặng.
Đã hơn 10 năm rồi.
Koi thầm thì với chính mình. Ashley không thể không thay đổi gì cả. Mình cũng đã thay đổi rất nhiều so với trước đây rồi. Trước đây bố mình giàu, còn bây giờ Ash giàu, nên cách tiêu tiền và quy mô cũng khác nhau là điều đương nhiên. Thêm vào đó, bây giờ cả hai ta đang sống ở những thế giới hoàn toàn khác nhau. Có vẻ như cuộc sống hàng ngày của Ash là như vậy.
Nếu có chuyện gì đó xảy ra khiến anh phải xin lỗi ai đó, anh sẽ giải quyết bằng tiền.
Koi nghĩ rằng cách đó không đúng, nhưng cậu không có quyền can thiệp vào cuộc sống của người khác. Tuy nhiên, điều duy nhất cậu có thể làm là khiến anh nhận ra rằng cuộc sống của cậu và anh khác nhau.
“Em đã rất ngạc nhiên, nhưng ở chỗ em hoặc những người xung quanh em, người ta không tặng quà khi họ phá vỡ lời hứa….”
Khi cậu cố gắng giải thích bằng lời, đột nhiên cậu cảm thấy quá khó khăn. Việc giải thích bằng lời những điều mà cậu đã coi là đương nhiên cho đến bây giờ khó khăn đến mức nào chứ.
Ash cũng đã từng sống như vậy trước đây mà.
Khi cảm thấy bất lực trước sự nghèo nàn của ngôn ngữ, Ashley đặt dao dĩa xuống và nói.
“Chúng ta có nên dừng nói chuyện riêng tư và nói về công việc không?”
“Ơ? Ừ…”
Đây rõ ràng là một dấu hiệu cho thấy anh muốn kết thúc một chủ đề khó chịu. Có lẽ cậu sẽ không có cơ hội để nói những lời này nữa đâu.
Nhưng Koi đã tuân theo ý muốn của anh thay vì bướng bỉnh một cách không cần thiết. Không có lý do gì để tiếp tục một cuộc trò chuyện mà đối phương không muốn.
Trong khi Koi giải thích chi tiết về những gì đã xảy ra trong suốt thời gian qua, Ashley đã không nói một lời nào và chỉ lắng nghe. Koi có phần căng thẳng trước vẻ mặt lạnh lùng và mang tính công việc mà anh chưa từng thấy trước đây, nhưng cậu đã cố gắng kết thúc câu chuyện mà không hề run sợ.
“…Mọi chuyện là như vậy đó.”
Khi cậu kết thúc câu chuyện, Ashley có vẻ đang suy nghĩ một lúc, cuối cùng cũng nói.
“Anh hiểu những gì đã xảy ra trong thời gian qua, nhưng nguyên nhân của việc đó là gì?”
“Ơ?”
Koi khựng lại trước câu hỏi bất ngờ, Ashley lại diễn giải câu hỏi.
“Ai cũng nghĩ rằng việc những người ở công ty đột nhiên lần lượt bỏ việc là điều kỳ lạ. Thông thường, khi nhiều người bỏ việc trong một thời gian ngắn như vậy, thì thường có một lý do rõ ràng. Tại sao lại thế? Chẳng lẽ ông chủ có hành vi tàn ác sao?”
“Ơ? Không…”
Sự nghi ngờ của Ashley quá hợp lý. Nếu ông chủ đã làm điều gì đó bất công và các nhân viên đã bỏ việc, điều đó chắc chắn sẽ giúp ích cho việc giải quyết vấn đề của Koi. Nhưng thật không may, đó không phải là lý do. Koi ngập ngừng nói “Không phải vậy” rồi nói.
“Mọi người đột nhiên dính lấy em….”
Ashley dừng tay định uống cà phê. Anh từ từ đặt cốc xuống, nhìn thẳng vào Koi và từ từ mấp máy môi.
“…Dính lấy?”