Chương 205
"Julie liên lạc với cậu à?"
Ariel vừa ăn bữa tối mà Koi đã chuẩn bị vừa ngạc nhiên hỏi. Koi ngượng ngùng gật đầu.
"Cũng không có gì đâu. Chỉ là hỏi thăm xem tớ sống có tốt không thôi ấy mà, kiểu chào hỏi xã giao thôi."
"Vậy cậu đã nhắn lại gì?"
Nghe Ariel hỏi, Koi ngập ngừng đáp "Thì...".
"Tớ bảo là tớ sống tốt."
Đồ ngốc này.
Ariel im lặng nhìn chằm chằm vào mặt cậu.
Koi bối rối quan sát sắc mặt cô vì ánh mắt cô nhìn cậu có gì đó không ổn. Ariel nhìn chằm chằm vào cậu một lúc rồi thở dài và mở miệng.
"Trước tiên chúng ta đi kiểm tra hình thể của cậu đã."
"Ơ" Koi còn chưa kịp nói gì thì Ariel đã nói thêm.
"Người ta bảo nếu là cực omega thì sẽ ra kết quả là beta, nếu như kết quả vẫn là beta thì cậu đúng là cực omega thật. Vì cậu đã trải qua kỳ phát tình rồi mà."
Cô muốn tiến hành thêm nhiều xét nghiệm nữa, nhưng điều kiện kinh tế của Ariel cũng không dư dả gì, mà tình hình của Koi cũng chỉ cho phép đến đó là tối đa. Cậu cần phải tiết kiệm tiền cho những trường hợp khẩn cấp.
Nếu mình không chia tay Garrett thì có lẽ đã có nhiều tiền hơn rồi.
Đến tiền nhà còn khó khăn, cô hoàn toàn không có chút dư nào cả. Nếu biết trước sẽ có chuyện này thì mình nên cố gắng chịu đựng thêm hai tháng nữa mới phải, cô cảm thấy hối hận nhưng mọi chuyện đã quá muộn rồi. Ariel quyết định tập trung vào những việc trước mắt và mở miệng.
"Và tớ nghĩ là trước mắt cậu nên giữ bí mật về việc cậu là cực omega thì hơn."
Thấy Koi khó hiểu, Ariel liền giải thích thêm.
"Cực omega rất hiếm nên nếu cậu để lộ chuyện đó ra thì không biết chuyện gì sẽ xảy ra đâu. Nên trước mắt hãy giữ bí mật chuyện đó đã rồi chúng ta xem xét tình hình sau. Nếu có chuyện gì đó mà cậu bắt buộc phải nói ra thì tớ nghĩ cậu chỉ nên nói mình là omega thôi thì tốt hơn."
Đột nhiên Koi nhớ lại những lời Angel đã nói. Có lẽ lý do mà anh ta bảo cậu giữ bí mật về cuộc gặp gỡ của họ cũng là vì lý do này chăng?
Nghĩ rằng anh ta đã cố gắng che giấu thân phận cho cậu, cậu cảm thấy ấm lòng. Cậu muốn gặp lại Angel, nhưng có lẽ đó là điều không thể. Vì những gì mà Koi biết về anh ta chỉ là cái tên Angel mà thôi. Hơn nữa còn không chắc đó có phải là tên thật của anh ta không nữa.
"Với Ashley thì... tớ có thể nói với anh ấy không nhỉ? Ý tớ là... nếu chắc chắn là tớ là omega rồi ấy"
Cậu hoàn toàn không thể thốt ra hai chữ "cực omega" nên cậu chỉ nói lảng đi, Ariel liền nói.
"Nếu cậu chắc chắn về tình cảm của Ashley dành cho cậu thì cậu có thể nói với anh ta. Nhưng tớ muốn cậu vẫn giữ bí mật với Ashley thì hơn."
"Tại sao?"
Cậu cảm thấy không thoải mái khi phải giữ bí mật với người mình yêu. Thấy vẻ mặt khó chịu của Koi, Ariel liền nói tiếp.
"Chúng ta vẫn chưa chắc chắn liệu cái tên đó đã biết cậu là omega hay chưa mà đúng không? Nếu anh ta cố tình lừa dối cậu thì chẳng phải là có vấn đề sao? Hãy quan sát tình hình trước đã."
Ariel nói ra suy nghĩ của mình trước rồi lùi một bước.
"Nhưng đây chỉ là ý kiến của tớ thôi còn việc cậu có muốn nói hay không là tùy cậu quyết định. Dù sao thì đó cũng là chuyện của cậu, và ý kiến của cậu mới là quan trọng nhất."
Koi im lặng mím môi. Cậu muốn nói rằng Ashley sẽ không đời nào lừa dối mình, nhưng cậu lại không dễ dàng thốt ra được lời đó. Có lẽ trong lòng cậu vẫn còn một chút nghi ngờ chăng, cậu cảm thấy bất an khi nghĩ đến điều đó nên cậu không thể mở miệng được. Nhìn Koi đang do dự, Ariel quan sát cậu một lúc rồi chuyển chủ đề.
"Cậu có muốn uống trà không? Tớ vẫn còn một ít trà mà hôm trước chúng ta đã uống đấy."
"Ừ, cảm ơn cậu."
Ariel đã cố tình dành thời gian cho cậu để cậu có thời gian suy nghĩ, rồi cô pha trà mang ra.
"Còn Julie thì sao?"
"Ơ?"
Nghe nhắc đến chủ đề mà cậu đã quên mất, Koi khựng lại, Ariel liền cầm tách trà lên đưa lên miệng uống.
"Sau khi hai người chia tay thì đây là lần đầu tiên cậu liên lạc với cô ấy đúng không? Vì cô ấy đã liên lạc với cậu trước nên sao cậu không hẹn gặp cô ấy thêm một lần nữa đi? Vừa là để bù đắp cho việc cậu đã cư xử thô lỗ với cô ấy lần trước nữa."
‘Cậu cũng khá đào hoa đấy chứ, Koi.’
Ariel nghĩ khi nhìn Koi đang ngồi đối diện với mình, cậu bối rối không biết phải làm sao và chỉ biết đổ mồ hôi. Thay mặt Koi, cô đã xin lỗi Julie vì cái buổi hẹn hò thất bại một cách lãng xẹt kia, cố gắng hết sức giải thích rằng bạn cô rất nhút nhát và hay xấu hổ, nhưng Julie lại tỏ ra rất thích thú.
"Trời ạ, Al. Một chàng mỹ nam ngây thơ như vậy, đây không phải là động vật quý hiếm mà là động vật có nguy cơ tuyệt chủng đấy."
Thay vì vậy, cô ấy lại càng thể hiện sự yêu thích với Koi, Ariel chỉ nửa tin nửa ngờ và nở một nụ cười khó xử. Nhưng việc cô ấy chủ động liên lạc trước khiến Ariel nghĩ rằng Julie đã thực sự nghiêm túc. Nghĩ đến việc Sarah cũng có cảm tình với Koi, cô không khỏi cảm thấy lo lắng.
‘Thế này thì Koi thành người bắt cá hai tay mất.’
Omega cũng có thể hẹn hò với người dị tính. Chỉ cần nói với đối phương trước về chuyện đó là được. Ngược lại có những người còn thích điều đó vì họ không cần phải lo lắng về chuyện mang thai, hơn nữa hẹn hò đâu có nghĩa là nhất thiết phải kết hôn.
‘Chẳng lẽ cái tên khốn đó cũng có ý định ăn xong rồi đá Koi hay sao?’
Xua đi những suy nghĩ tiêu cực vừa chợt nảy ra trong đầu, Ariel mở miệng.
"Dù sao thì cậu cũng nên cho cái người đã dũng cảm chủ động liên lạc với cậu một phản hồi tương xứng chứ."
"Nhưng tớ thích Ashley mà..."
Koi lẩm bẩm bằng một giọng nói ảm đạm.
"Có ai bảo cậu phải hẹn hò với Julie đâu."
Ariel kiên nhẫn nói tiếp.
"Dù có từ chối thì cũng nên gặp mặt rồi từ chối đi. Hãy nghĩ rằng cậu đang trả nợ vì cậu đã cư xử thô lỗ với Julie lần trước đi."
Cô nói đúng. Koi cũng còn một chút cảm giác tội lỗi nên những lời cô nói đã đủ để lay động trái tim cậu.
‘Ashley cũng sẽ hiểu chuyện đó thôi mà’.
Nhớ đến Ashley, cậu lại cảm thấy đau lòng. Đến giờ anh vẫn chưa liên lạc với cậu. Có lẽ anh vẫn chưa tỉnh lại vì đang trong kỳ phát tình. Koi muốn tin là như vậy. Cậu khó có thể tưởng tượng ra có điều gì khác.
"Vậy thì... tớ sẽ làm như vậy."
Koi khó khăn lắm mới đồng ý, Ariel gật đầu rồi nói thêm.
"Hãy liên lạc với Sarah nữa nhé. Có lẽ cô ấy vẫn đang chờ cậu đấy."
"Tớ biết rồi."
Nghĩ rằng mình đã gây ra những hành động vô ý tứ cho hết người này đến người khác, mặt cậu đỏ bừng lên. Thấy cậu trở nên ủ rũ, Ariel dịu dàng động viên cậu.
"Việc bày tỏ ý kiến rõ ràng là một chuyện tốt mà. Vì người mà cậu thích là Ashley nên cậu phải từ chối tấm lòng của những người khác một cách rõ ràng, đúng không?"
"Đúng vậy. Tớ cũng nghĩ như vậy ."
Koi gật đầu.
"Tớ sẽ từ chối một cách rõ ràng."
"Ừ."
Ariel mỉm cười rồi khẽ nâng tách trà lên như để chúc mừng. Rồi hai người quyết định sẽ đi kiểm tra vào ngày hôm sau và đi ngủ.
-----------------
Koi nhận được điện thoại khi cậu đang trằn trọc mãi không ngủ được và vừa mới chợp mắt một chút. Cậu không nhận ra tiếng chuông ngay mà vẫn còn đang lơ mơ trong giấc mơ, mãi đến lúc sau cậu mới lờ mờ tỉnh dậy và mò mẫm tìm điện thoại trên nệm. Cậu còn chưa kịp trả lời thì đã nghe thấy giọng nói từ đầu dây bên kia.
-Connor Niles à?
Koi bừng tỉnh khỏi giấc ngủ vì cái giọng nói gần như không có ngữ điệu gì, cứ như giọng của một con robot vậy. Cậu vô thức bật dậy ngồi, đối phương liền nói tiếp.
-Cô Bernice đây. Xin lỗi vì đã làm phiền muộn như vậy, tôi có chuyện muốn nói.
"Có chuyện gì xảy ra với Ashley ạ?"
Cậu tái mét mặt mày và hỏi như hét lên, cô ta im lặng một lát rồi nói "Không".
-Cậu chủ vẫn ổn. cậu ấy vừa mới tỉnh lại một lúc trước. Chỉ là có một chút... vấn đề nhỏ đã xảy ra thôi.
"Vấn đề ạ?"
Tim cậu thắt lại. Biết cậu đang lo lắng tột độ, Bernice liền nói.
-Cũng không đến mức phải lo lắng đâu. Chỉ là...
Không hiểu sao cô ta lại ậm ừ như vậy, rồi cô ta nói thêm.
-Cậu ấy bị mất trí nhớ do kỳ phát tình. Cậu có hiểu ý tôi không? Ký ức của Cậu chủ có thể khác với cậu đấy.
Nghe những lời bất ngờ đó, Koi không thể phản ứng lại ngay được. Ký ức của Ashley và mình khác nhau á, cô ta đang nói cái gì vậy? Thấy cậu im lặng, Bernice liền nói tiếp.
-Dù sao thì tôi nghĩ mình cũng nên báo trước cho cậu để tránh xảy ra sự nhầm lẫn nào đó. Cậu chủ đã ngủ lại rồi. Khi nào tỉnh dậy và hồi phục hoàn toàn thì cậu ấy sẽ liên lạc với cậu trước. Cậu có sao không? Giờ cậu đang ở đâu vậy?
"Ơ... không có gì ạ. Giờ tôi đang ở nhà của bạn... Al biết điều đó thì Ashley cũng sẽ biết ạ."
Bối rối lắp bắp khi bị hỏi bất ngờ về tình hình của bản thân, cô ta liền đáp "Ừ".
-Xin lỗi vì đã làm phiền muộn như vậy. Vậy thì cậu cứ nghỉ ngơi tiếp đi nhé.
Bernice vẫn dùng giọng điệu khô khan và chỉ nói những lời đã định trước rồi cúp máy. Koi nhìn chằm chằm vào chiếc điện thoại di động một lúc nhưng không có cuộc gọi nào đến nữa. Rồi cậu lại nằm xuống giường nhưng cuối cùng cậu đã không thể nào ngủ được cho đến sáng.