Chương 206
"Cảm ơn vì đã mời tôi đến một nhà hàng sang trọng như thế này nhé."
Julie ngồi đối diện với cậu và chào hỏi với một nụ cười tươi rói, Koi ngượng ngùng đáp lại bằng một nụ cười. Nhà hàng mà cậu mời Julie đến là một nhà hàng Pháp mà Ashley đã giới thiệu cho cậu. Đó là tất cả những gì cậu biết về những nhà hàng cao cấp, và cũng chỉ có nơi này là nhà hàng cao cấp có giá cả phải chăng mà thôi. Cậu không còn sự lựa chọn nào khác. Koi thầm cảm ơn Ashley đã giúp cậu có thể đến đây bất cứ lúc nào kể cả khi chỉ có một mình cậu rồi mở miệng.
"Cô thích là tốt rồi. Lần trước tôi thật sự xin lỗi."
Thấy cậu lại xin lỗi, cô xua tay bảo không sao. Koi đã quyết định sau khi ăn xong bữa ăn này cậu sẽ đưa cô về nhà và bày tỏ ý từ chối một cách lịch sự. Thay vào đó cậu định sẽ cố gắng hết sức vì Julie trong khoảng thời gian họ ở bên nhau. Julie là một người có nhiều chủ đề để nói và là một người bạn đồng hành thú vị, vì vậy đó không phải là một chuyện khó khăn.
Họ vẫn nói chuyện vui vẻ cho đến khi nhân viên mang thực đơn đến. Koi mỉm cười nhận lấy cuốn thực đơn rồi lật trang đầu tiên một cách vô tư, rồi cậu dừng lại.
... Hả?
Dù cậu có chớp mắt bao nhiêu lần đi nữa thì mọi chuyện cũng không thay đổi. Số tiền được ghi bên cạnh các món ăn có ít nhất là một con số 0 nhiều hơn những gì mà cậu đã từng thấy cho đến nay. Koi bối rối đến mức đầu óc cậu tê liệt.
Chuyện gì đang xảy ra vậy?
Người quản lý vội vã bước đến chỗ Koi đã đông cứng như đá. Anh ta vội vàng gạt nhân viên ra và lấy một cuốn thực đơn khác ra.
"Xin lỗi quý khách. Đây mới là thực đơn thật ạ. Chúng tôi đang thay đổi thực đơn nên đã in thử bản nháp, có lẽ nhân viên đã đưa nhầm ạ. Mong quý khách thông cảm cho ạ."
Người quản lý đưa một cuốn thực đơn mới có giá giống với cuốn mà cậu đã thấy trước đây cho Koi, rồi anh ta thu lại cuốn thực đơn cũ.
"Ôi trời ạ. Tớ giật cả mình vì giá cả quá đắt đỏ đấy."
Julie cười và vuốt ngực. Nhưng Koi hoàn toàn không thể cười nổi. Lời giải thích của người quản lý không hề hợp lý. Anh ta bảo là đang thay đổi thực đơn, nhưng cuốn mà cậu vừa nhận và cuốn mà cậu đã nhận trước đó hoàn toàn không có gì khác nhau cả. Thứ duy nhất khác biệt chỉ là giá cả mà thôi.
... Lẽ nào.
Khuôn mặt Ashley đang mỉm cười với cậu hiện lên trong đầu cậu. Khi mới đến đây Ashley đã nói gì nhỉ? Vì là hội viên nên giá cả mới như vậy phải không? Vậy đây là thực đơn dành riêng cho hội viên? Không, nếu là hội viên thì chỉ có hội viên mới đến đây thôi mà. Vậy thì không cần phải có một thực đơn riêng biệt làm gì cả?
Có lẽ Ashley đã nói dối mình...
Julie vẫn đang nói gì đó liên tục, nhưng Koi không thể nào tập trung được. Trong lòng cậu Ashley cứ liên tục lặp đi lặp lại những câu hỏi không có hồi kết.
"Phù."
Sau khi xin phép, Koi đi vào nhà vệ sinh rửa mặt bằng nước lạnh và trấn tĩnh lại. Cậu kiểm tra điện thoại nhưng vẫn không có cuộc gọi nào đến cả.
‘Mình gọi cho anh ấy trước thì sao nhỉ’.
Cậu nghĩ rằng mình nên chờ Ashley liên lạc nhưng đó chỉ là một cái cớ mà thôi. Cậu nhận ra rằng trong lòng mình vẫn còn nỗi sợ hãi dành cho cô Bernice.
Tỉnh táo lại đi, giờ Ashley mới là người quan trọng nhất mà.
Koi vỗ mạnh vào má mình vài lần rồi nhìn bản thân trong gương và lấy lại tinh thần. Khi cuộc kiểm tra kết thúc và có thời gian rảnh thì Ashley sẽ liên lạc với cậu thôi. Cậu vừa tìm hiểu thì biết khi phát tình sẽ ngủ li bì ít nhất là hai ngày, nhiều nhất là năm ngày.
Dù chỉ vừa mới tỉnh lại một chút nhưng anh đã ngủ lại rồi, vậy thì mình phải chờ thêm thôi.
Nếu tính đơn giản thì vẫn còn thời gian mà. Đừng nôn nóng, cậu tự nhủ với bản thân.
Hãy nghĩ xem lý do mà mình đến đây là gì đi đã.
Koi cố gắng giữ cho mình thật bình tĩnh. Cậu đã định sẽ giải quyết những việc xung quanh trước khi gặp lại Ashley mà. Đó cũng là phép lịch sự với Al nữa. Trước tiên hãy tập trung vào Julie đã.
Cho dù Ashley có nói dối mình đi chăng nữa thì chắc chắn đó là vì mình thôi.
Phù, Koi thở dài một hơi thật sâu và tự xoa dịu bản thân rồi quay trở lại bàn. May mắn thay thời gian đã trôi qua một cách suôn sẻ cho đến khi bữa ăn kết thúc. Khi cậu vừa tính tiền xong và bước ra ngoài thì cậu đã chạm mặt một người vừa định bước vào. Không giống như Koi đã vô thức lùi lại, Julie đã dừng chân và vui vẻ chào hỏi.
"Ôi chà, MAl. Gặp cậu ở đây thật bất ngờ!"
"Julie!"
Nhìn cách hai người nắm tay nhau và chào hỏi vui vẻ thì có vẻ như họ rất thân nhau. Koi ngơ ngác đứng nhìn hai người. Một người phụ nữ xinh đẹp thanh tú trông như một tiểu thư nhà giàu đang cười rạng rỡ. Julie tiếp tục nói.
"Dạo này cậu thế nào? Vui quá, lâu lắm rồi chúng ta mới gặp nhau."
"Thì đó. Tớ vẫn ổn mà? Xin lỗi vì dạo này tớ không liên lạc được nhé. Dạo này tớ hơi bận."
Nhìn nụ cười e thẹn và chiếc nhẫn trên tay người bạn, Julie đã phát hiện ra người đàn ông đang đứng sau cô. Khuôn mặt cô càng thêm rạng rỡ.
"Ôi, thật á? Thật sự á?"
"Ừm" cô bạn gật đầu và giới thiệu cả hai người cho nhau. Nghe người bạn bảo rằng đây là hôn phu của cô, Julie nở một nụ cười rạng rỡ rồi dang rộng hai tay. Hai người ôm nhau thắm thiết rồi nhìn nhau bằng ánh mắt lấp lánh, rồi Julie lùi lại.
"Chúng ta sẽ nói chuyện chi tiết sau nhé, nhất định đấy."
"Ừ, tớ sẽ gọi cho cậu."
Người bạn liếc nhìn Koi rồi ném cho Julie một ánh mắt đầy ẩn ý trước khi rời đi. Nhìn theo bóng lưng của cô bạn, Julie mới tỏ vẻ xin lỗi với Koi.
"Tôi đột nhiên gặp bạn đấy. Lâu lắm rồi mới gặp nên tôi hơi phấn khích quá, xin lỗi nhé."
"Không sao đâu ạ. Lâu lắm rồi mới gặp thì cũng có thể như vậy mà."
Koi sẵn lòng đáp lời và nhận lấy chiếc chìa khóa xe mà người nhân viên đưa cho rồi lên xe. Trong lúc lái chiếc xe mà Ariel mượn cho đưa Julie về nhà, Koi đã lên tiếng trước để phá vỡ bầu không khí im lặng gượng gạo.
"Có vẻ như cô thân với bạn lắm."
Julie cũng ừm một tiếng và gật đầu rồi vui vẻ tiếp lời.
"Cậu ấy là bạn cấp ba của tôi, cậu ấy tốt bụng lắm. Gia đình cậu ấy rất giàu nhưng cậu ấy không hề khoe khoang, cậu ấy luôn trầm lặng nên ai cũng thích MAl cả. Dạo này tôi bận quá nên không liên lạc được, không ngờ là cậu ấy đã đính hôn rồi. May thật, nhìn cậu ấy bây giờ có vẻ đã ổn rồi."
"Hình như đã có chuyện gì không hay xảy ra với cô ấy thì phải."
Vừa đánh lái vừa phụ họa theo, Julie thở dài đáp "Ừm".
"Hồi đại học cậu ấy đã suýt chút nữa thì đính hôn rồi, nhưng sau đó lại bị hủy hôn. Lúc đó cậu ấy đã rất đau khổ đấy. Tôi không biết lý do chính xác là gì nhưng chắc chắn là do cái tên đó gây ra thôi."
Julie nói với một giọng hơi kích động như thể ký ức lúc đó chợt ùa về.
"Dù sao thì không hiểu sao mà lại vướng vào cái tên khốn đó nữa chứ. Thật là xui xẻo."
Nhà Julie đã lấp ló ở đằng xa. Koi cố gắng nhớ lại những lời mình định nói với cô và nói một cách qua loa.
"Thật không may cho cậu ấy. Nhưng bây giờ cậu ấy đã gặp được một người tốt rồi nên mọi chuyện đã ổn rồi mà."
"Thì đúng là như vậy. À, anh dừng xe ở đằng kia là được rồi."
Khi xe dừng lại ở chỗ mà Julie chỉ, cô ấy mỉm cười nói.
"Dù sao thì cũng không thể gặp lại một tên khốn như Ashley Miller được đâu."
Koi định tháo dây an toàn và bước xuống xe thì khựng lại. Cậu phản ứng lại sau vài giây.
"... Cô vừa nói gì cơ ạ?"
---------
Ariel đang ngồi trên ghế đọc sách thì nghe thấy tiếng chuông cửa nho nhỏ, cô bật dậy và đi ra mở cửa.
"Về rồi đấy à, hôm nay làm tốt chứ? Julie bảo sao..."
Giọng nói của Ariel dần nhỏ lại. Koi lướt qua cô và đi thẳng vào phòng khách. Nụ cười đang nở rộ trên khuôn mặt tò mò và mừng rỡ của cô vụt tắt, Ariel vội vàng đi theo Koi.
"Sao vậy? Có chuyện gì à?"
Cô lo lắng nhìn Koi đang uống cạn một cốc nước đầy trong bếp, Koi lau khóe miệng ướt đẫm rồi mới mở miệng.
"Al, tớ có chuyện muốn hỏi cậu."
"Ừ,,... ừm. Cậu... cứ nói đi."
Ariel hiếm khi lắp bắp. Mang theo một điềm báo chẳng lành, Ariel nhíu mày chờ đợi, Koi hạ giọng hỏi.
"Cậu có biết chuyện Ashley đã từng đính hôn không?"
Ariel bối rối đến mức không nói nên lời. Thấy cô mở to mắt và chỉ há hốc miệng, Koi lẩm bẩm một cách thất thần.
"Vậy là cậu biết thật."
Ariel định nói gì đó nhưng rồi cô bỏ cuộc và cụp mắt xuống. Cô ngập ngừng lên tiếng mà không dám đối diện với Koi.
"Tớ không có cơ hội để nói."
"Cậu nên nói với tớ chứ, cậu đã biết chuyện đó mà!"
Koi hiếm khi nói chuyện với cảm xúc như vậy.
"Cậu biết tớ đã chỉ nhìn mỗi Ashley trong suốt hơn 10 năm qua và đã đi đến tận đây mà, vậy tại sao..."
Nói đến đó, Koi dùng hai tay che mặt. Cậu thở dài nghẹn ngào rồi xin lỗi bằng một giọng đầy đau khổ.
"Tớ xin lỗi."
Giọng nói của cậu bị bàn tay che khuất nên phát âm không rõ ràng. Nhưng Koi vẫn che mặt và nói tiếp.
"Tớ biết là cậu không có lỗi gì cả. Tớ mới là người đã đến tận đây dù biết Ashley đã có người yêu. ... Tớ đáng lẽ phải biết là dù bây giờ anh ấy chỉ có một mình tớ nhưng trong quá khứ anh ấy hoàn toàn có thể như vậy."
Cậu tuôn ra những lời đó trong tiếng thở run rẩy.
"Ashley đã nói với tớ, là từ trước đến giờ trong lòng anh ấy chỉ có tớ thôi."
"Koi."
"Anh ấy đã bảo là chỉ có tớ, anh ấy thích tớ như tớ thích anh ấy, vậy mà tớ, nếu anh ấy không nói như vậy thì tớ đã không... không như thế này..."
"Koi."
Ariel vội vàng ôm lấy bạn mình và thành thật thú nhận.
"Tớ xin lỗi, tớ đáng lẽ phải nói với cậu từ sớm rồi mới phải... Tại cậu trông hạnh phúc quá, tớ không thể nói được. Chuyện đó đã xảy ra từ lâu rồi, và tớ cũng không ngờ cậu lại biết chuyện đó theo cách này. Tớ biết Ashley đang lừa dối cậu, nhưng... Tại cậu trông hạnh phúc quá nên tớ đã nghĩ có lẽ trái tim của Ashley đã thay đổi rồi cũng nên... Tớ xin lỗi cậu, Koi. Tớ thật sự xin lỗi."
Koi vẫn vùi mặt vào tay và chỉ thở dốc nặng nề. Ariel chỉ biết ôm lấy cậu một lúc lâu. Koi có vẻ như đã sắp xếp được phần nào cảm xúc rồi cậu mở miệng.
"Còn, còn gì nữa không?"
Cậu hỏi bằng một giọng khàn đặc.
"Những chuyện mà Ashley đang lừa dối tớ ấy, những chuyện mà cậu biết ấy, còn có gì nữa không?"
Ariel không trả lời ngay được. Cô nuốt khan và ngập ngừng "Chuyện đó là", rồi cô thở dài và thú nhận.
"Ashley không yêu cậu."