Lick Me Up If You Can - Chương 207

Chương 207

Koi hoàn toàn không phản ứng gì. Cậu đứng đơ người ra một lúc rồi từ từ bỏ tay đang che mặt xuống và nhìn Ariel. Khuôn mặt cậu lộ rõ vẻ sốc và bối rối.

"... Cậu nói gì cơ?"

Nghe cậu hỏi bằng một giọng khàn đặc như tiếng thì thầm, Ariel thành thật kể lại.

"Tớ đã đến gặp anh ta sau khi biết anh ta sẽ gặp lại cậu và hỏi anh ta có ý đồ gì. Lúc đó Ashley đã trực tiếp nói với tớ. Anh ta bảo là sở dĩ muốn cậu hạnh phúc là để cậu sẽ càng bất hạnh hơn khi rơi xuống vực sâu. ... Chính xác là anh ta đã nói như thế này."

Ariel hít một hơi thật sâu rồi nhắc lại chính xác những lời anh đã nói.

"Càng leo lên cao thì khi rơi xuống đất càng đau."

Koi hoàn toàn nín thở. Nhìn người bạn đang mở to mắt và cứng đờ người lại, Ariel tuôn ra những lời mà cô đã kìm nén bấy lâu nay.

"Koi, cái tên đó cũng đã nói yêu cậu với tớ đấy. Nhưng tớ nghĩ rằng nếu thực sự yêu một ai đó thì sẽ không đời nào muốn làm cho người đó bất hạnh cả. Đó không phải là tình yêu."

Koi vẫn không có bất kỳ phản ứng gì. Nhìn khuôn mặt đang ngơ ngác vì sốc của cậu, Ariel lạnh lùng đưa ra sự thật.

"Có lẽ anh ta vẫn còn ám ảnh về cậu, nhưng Koi à, không phải lúc nào sự ám ảnh cũng bắt nguồn từ tình yêu đâu. Con người ta cũng ám ảnh về những người mà họ căm ghét đấy."

Một sự im lặng bao trùm. Ariel chờ đợi phản ứng của Koi rồi cẩn thận lên tiếng.

"Tớ, tớ xin lỗi vì đã làm cậu tổn thương nhé..."

"Cái, cái người mà Ashley đã từng đính hôn là người như thế nào? Cậu có biết không?"

Koi cắt ngang lời Ariel và nhanh chóng hỏi. Ariel ngập ngừng đáp.

"Tớ không biết nhiều lắm..."

Cô kéo dài thời gian như để sắp xếp lại suy nghĩ rồi thở dài.

"Tớ nghe nói cô ấy là omega. Nhưng vì cô ấy hầu như không có mùi nên chẳng khác gì beta cả."

Thì ra là vậy. Vì phát bệnh khi ngửi thấy mùi omega mà.

Koi nhớ lại một cách máy móc, Ariel tiếp lời.

"Bố cô ấy điều hành một công ty dầu mỏ nên cô ấy rất giàu. Cô ấy lại là con một nên được bố mẹ yêu thương hết mực. Có lẽ gia đình Ashley cũng đã nhìn vào điểm đó. Những người đó chỉ kết hôn với những người cùng đẳng cấp với họ thôi."

Nhớ lại biểu cảm mà bố của Ashley đã nhìn cậu hồi cấp ba, Ariel vô thức nhăn mặt.

"Hẹn hò thì có thể với ai cũng được, nhưng kết hôn thì phải môn đăng hộ đối."

Cô nói một cách vô tư, nhưng rồi cô chợt im bặt. Ariel bối rối không biết làm sao để vớt vát lại lời nói của mình nhưng cô không nghĩ ra được gì cả.

"... Ý cậu là...., tớ hiểu rồi."

Một lúc sau Koi lên tiếng bằng một giọng đầy u ám.

"Tớ xin phép nghỉ ngơi nhé. Cảm ơn cậu vì đã nói cho tớ biết."

"Koi..."

Ariel gọi tên cậu nhưng Koi đã không trả lời và đi vào phòng. Một mình Ariel thở dài rồi bực bội gãi đầu.

Đóng cửa phòng lại và nằm xuống giường, Koi ngây người nhìn vào một góc tối trong căn phòng một lúc lâu.

"Càng leo lên cao thì khi rơi xuống đất càng đau."

"Con người ta cũng ám ảnh về những người mà họ căm ghét đấy."

"Hẹn hò thì có thể với ai cũng được, nhưng kết hôn thì phải môn đăng hộ đối."

Những lời Ariel nói cứ vang vọng mãi bên tai. Hòa lẫn với giọng nói đã từng thì thầm yêu cậu của Ashley, đầu óc cậu trở nên hỗn loạn. Cậu không biết phải làm gì nên cậu chỉ nhắm mắt lại. Cậu trải qua một đêm đầy tăm tối, và đến khi cậu bắt đầu có thể suy nghĩ được thì trời đã sáng rồi.

--------------

Đợi một cách sốt ruột cho đến khi mọi người đi làm gần hết thì cậu cầm điện thoại lên gọi cho Ashley. Cậu đã hy vọng một cách mong manh nhưng không ai bắt máy cả. Cuối cùng cậu quyết định và tìm đến nhà Ashley nhưng đã bị chặn lại ngay từ cổng.

"Ngài Miller hiện không có ở đây."

Thật trùng hợp là cái người gác cửa hay cho Koi vào lại đang được nghỉ. Bị người đàn ông đang nhìn mình với vẻ mặt nghiêm nghị chặn lại, Koi không thể nào vào trong được. Cậu đã van xin mãi nhưng cậu không thể nào bước chân vào sảnh chứ đừng nói là lên thang máy.

Koi chấp nhận thực tế phũ phàng và vắt óc nhớ lại rồi bấm số của Bernice như một phương án cuối cùng. Cậu không chắc lắm về trí nhớ của mình nhưng khi cậu nghe thấy cái giọng nói lạnh lùng quen thuộc vang lên ở đầu dây bên kia thì cậu suýt nữa đã ngã quỵ vì nhẹ nhõm.

-Ừ, Bernice đây.

Phù, sau khi thở một hơi run rẩy, Koi khó khăn lắm mới mở miệng được.

"Chào, chào cô, ừm, tôi là Connor Niles ạ."

Giọng cậu bị khàn nên cậu vội vàng hắng giọng rồi nói tiếp.

"Tôi gọi điện để hỏi thăm tình hình của Ashley ạ. Không có ai ở nhà hết ạ... Khi nào thì anh ấy sẽ về ạ?"

Bernice không trả lời ngay. Dù là chuyện không thể nhưng cậu cảm thấy như cô đang lựa lời vậy, rồi cô mở miệng.

-Vẫn chưa thể nói được. cậu ấy đang được kiểm tra.

"Kiểm tra ạ?"

Cậu không kìm được mà ngạc nhiên hỏi lại, Bernice vẫn trả lời bằng một giọng điệu khô khan.

-Ừ. Tôi đã nói rồi mà? Trí nhớ của cậu ấy có vấn đề. Chắc cậu cũng không biết ý của nó là gì đâu nhỉ? Ý tôi là não cậu ấy đang có vấn đề đấy.

Koi cảm thấy hai vai mình gồng lên và cẩn thận hỏi.

"Có, có nghiêm trọng lắm không ạ...?"

Pheromone của cực omega lại gây ra tác hại lớn đến cực alpha như vậy sao? Bỗng cảm thấy bất an, Bernice liền nói.

-Cần phải kiểm tra kỹ hơn mới được. Hiện tại tôi chưa thể nói cho cậu biết được.

Cậu muốn hỏi đó là bệnh viện nào nhưng cô sẽ không đời nào trả lời cậu đâu. Cậu nghiến răng, đúng lúc đó Bernice nói thêm.

-Cậu nên chuẩn bị sẵn tinh thần thì hơn đấy. Cậu chủ có thể sẽ rất khác so với người mà cậu biết đấy.

"... Khác như thế nào ạ?"

Koi hỏi nhưng Bernice đã né tránh trả lời bằng một tiếng "Không biết".

-Dù sao thì tôi cũng đã cảnh báo cậu rồi đấy.

Nghe giọng nói lạnh lùng đó, Koi đáp trả bằng một giọng cứng nhắc.

"Lần này dù có chuyện gì xảy ra đi nữa thì tôi cũng sẽ không chia tay với Ashley đâu."

Khi những lời mà cậu đã luôn ghi nhớ trong lòng bật ra khỏi miệng, toàn thân cậu run lên vì căng thẳng. Thấy Koi đang vô thức nín thở, cô ta liền nói.

-Tôi không định ngăn cản cậu đâu. Tôi cũng không có quyền đó.

Nghe lời đáp vô cảm trái ngược với quyết tâm sắt đá của mình, Koi cảm thấy có một chút hụt hẫng. Cậu vừa khẽ thở ra thì đã nghe thấy giọng nói của Bernice.

-Việc hai người có chia tay hay không là tùy vào ý chí của hai người thôi. Nếu cậu không còn gì để nói thì tôi xin phép...

"Khoan, chờ một chút ạ!"

Koi vội vàng giữ cô ta lại. Sau khi xác nhận rằng cuộc gọi vẫn chưa kết thúc, cậu nhanh chóng nói thêm.

"Lúc Ashley tỉnh dậy thì nhất định phải liên lạc với tôi đấy nhé. Nhất định đấy ạ."

-... Tôi sẽ làm như vậy.

Cô ta chào hỏi một cách ngắn gọn rồi cúp máy. Koi ngây người nhìn chiếc điện thoại một lúc rồi cậu nhận ra mình đang nắm chặt tay lại một cách vô thức, cậu từ từ mở bàn tay ra. Lòng bàn tay cậu ướt đẫm mồ hôi lạnh.

Haa, sau khi thở dài một cách run rẩy, cậu cố gắng thả lỏng rồi quay đầu lại. Cậu quay lại chỗ người gác cửa đã đuổi mình ra ngoài và dặn dò anh ta rằng khi nào Ashley về thì phải liên lạc với cậu, rồi cậu nhét tờ 10 đô la nhăn nhúm vào tay anh ta như tiền boa. Anh ta nở một nụ cười giả tạo và nói "Tôi biết rồi". Anh ta lịch sự từ chối nhận tiền boa.

Tối hôm đó Koi cảm ơn Ariel rồi quay trở lại căn phòng bán hầm mà cậu đã từng sống trước đây. May mắn thay vì cậu đã đều đặn trả tiền thuê hàng tháng nên căn phòng vẫn còn đó.

Cậu dọn dẹp sạch sẽ căn phòng bám đầy bụi bẩn và tắm rửa xong rồi đi ngủ. Và kể từ ngày hôm sau cậu bắt đầu lao vào làm thêm một cách bận rộn.

Trong khoảng thời gian đó, kết quả xét nghiệm ở bệnh viện mà cậu và Ariel đã đến cũng đã có kết quả, nhưng đúng như dự đoán, hình thể của cậu vẫn là beta. Pheromone cũng chưa từng bị rò rỉ ra ngoài.

Không sao cả, mình có hình thể nào cũng được.

Koi vừa chăm chỉ làm việc vừa nhớ lại. Là beta thì có lẽ còn tốt hơn ấy chứ. Vì Ashley sẽ phát bệnh khi ngửi thấy pheromone omega mà. Cậu cố gắng suy nghĩ một cách tích cực bằng mọi cách có thể.

Thời gian cứ thế trôi đi. Chẳng mấy chốc cậu đã không gặp anh được 2 tuần rồi.

Khi nào gặp lại anh thì lần này mình sẽ là người cầu hôn anh trước.

Dù đang làm việc nhưng trong đầu cậu vẫn chỉ toàn những suy nghĩ về Ashley.

Hai người yêu nhau mà, không quan trọng ai là người cầu hôn trước cả. Dù sao thì Ashley cũng chưa cầu hôn mình nên dù mình có cướp mất cơ hội thì anh cũng không có gì để nói đâu.

Việc có thời gian để tiết kiệm tiền mua nhẫn cũng tốt thôi, Koi cứ cầm chiếc điện thoại không có cuộc gọi nào đến và chìm vào giấc ngủ mỗi đêm.

-----------------------

Haa, hà.

Koi chạy trên phố một cách điên cuồng. Giọng nói của Bernice cứ vang vọng mãi trong đầu cậu.

"Cậu chủ đã xuất viện rồi. Hôm nay cậu ấy sẽ về nhà. Cậu có thể tiếp tục chờ điện thoại của Cậu chủ, hoặc là đến nhà chờ cậu ấy cũng được."

Nghe giọng nói máy móc như mọi khi, Koi đã vô thức hét lên "Cảm ơn cô!"

"Sao, tại sao cô lại liên lạc với tôi ạ?"

Dừng chân và cẩn thận hỏi, Bernice vẫn trả lời bằng một giọng điệu lạnh lùng.

"Tôi là người biết giữ lời hứa mà."

Cuộc gọi kết thúc ngay sau đó, nhưng Koi cũng không có ý định kéo dài thêm nữa. Cậu bỏ hết những công việc đã hẹn trước và bắt tàu điện ngầm rồi chuyển sang xe buýt để đến chỗ Ashley. Cậu cảm thấy nóng ruột và bồn chồn không yên.

Ashley có ổn không?

Bernice không nói gì thêm thì có lẽ anh ấy vẫn ổn, cậu tự xoa dịu mình, nhưng không hiểu sao cậu vẫn cảm thấy bất an.

Tại sao trong suốt thời gian qua anh ấy lại không liên lạc với mình một lần nào?

Nếu Ashley chỉ mới tỉnh lại thì đáng lo, còn nếu không phải thì càng đáng lo hơn. Nếu là trường hợp trước thì có nghĩa là sức khỏe của anh ấy không tốt, còn nếu là trường hợp sau thì cậu không thể hiểu được lý do.

Không sao đâu, mình sẽ sớm được gặp anh ấy thôi mà.

Koi chợt nhận ra mình đã quên mua nhẫn, nhưng rồi cậu đã thay đổi suy nghĩ. Nhẫn thì mua sau cũng được. Hoặc là đi mua cùng với Ashley cũng được mà. Giờ điều quan trọng hơn là phải xác nhận xem tình trạng của Ashley như thế nào đã.

Phù, hít một hơi thật sâu, Koi vừa xuống xe buýt thì đã bắt đầu chạy. Cậu tăng tốc như điên về phía tòa nhà cao chót vót và lộng lẫy đang nhìn xuống công viên.

 

 

 

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo