Chương 208
"Xin chào, ngài Niles."
Người gác cửa mỉm cười chào Koi đang thở dốc vì chạy. May mắn là anh ta nhận ra cậu, Koi thở phào nhẹ nhõm và đáp lại bằng một giọng đứt quãng.
"Xin, xin chào, ngài, hà, ngài Miller, có, đã về... rồi, không... ạ?"
Người gác cửa gật đầu khi nghe cậu khó khăn lắm mới hỏi được như vậy.
"Vâng, ngài ấy đã lên trên đó từ 3 tiếng trước rồi ạ."
Người gác cửa xác nhận rồi đi trước nhấn nút thang máy.
Trái tim Koi đang gấp gáp leo lên thang máy bắt đầu đập vì một lý do khác. Sắp được gặp rồi. Sắp đến rồi. Cuối cùng thì.
Ngay khi cửa thang máy mở ra, Koi đã lao ra như một viên đạn. Chạy băng qua căn nhà rộng lớn rồi cuối cùng đến nhà bếp, Koi bỗng hít một hơi thật sâu.
Anh ấy ở đó rồi. Vừa xác nhận người đàn ông cao lớn đang chống một tay lên bàn bếp và uống rượu whisky vừa nhìn ra bên ngoài qua khung cửa sổ lớn, Koi đã dừng chân và dùng tay bịt miệng lại.
Ashley.
Âm thanh nhỏ dần như tiếng thở trong lòng bàn tay cậu.
Hà, hà.
Tiếng thở dốc vẫn tiếp tục thoát ra từ miệng cậu. Cậu rung vai vì thở dốc, nhưng không thể nói thêm lời nào nữa. Trong lòng cậu dâng lên một cảm xúc khó tả khiến trước mắt cậu mờ đi, Ashley quay đầu lại. Ánh mắt hai người chạm nhau và toàn thân Koi bỗng cứng đờ lại trong khoảnh khắc.
Nhưng khoảnh khắc đó không kéo dài lâu. Nụ cười dần nở trên khuôn mặt vô cảm của Ashley, và anh đã mở miệng.
"Koi."
Ashley đặt ly rượu whisky xuống và dang rộng hai tay. Koi lao ngay vào vòng tay anh.
"Ashley...!"
Khi ôm chặt lấy Ashley, cậu ngay lập tức cảm nhận được sự chân thực. Thân hình to lớn ôm trọn trong vòng tay cậu, hơi ấm của anh, chắc chắn là thật rồi.
Không phải là mơ.
Cậu đã mơ thấy Ashley không biết bao nhiêu lần rồi. Nhưng dù có cố gắng nắm bắt thế nào đi nữa thì cậu cũng không thể nắm bắt được mà anh cứ mãi rời xa cậu, nhưng lần này thì khác. Koi sờ soạng để kiểm tra cơ thể Ashley.
Thật rồi. Anh thật sự đã quay lại rồi.
"Em nhớ anh."
Nghe lời Koi nói, Ashley cũng ôm lấy cậu và thì thầm một cách dịu dàng.
"Anh cũng vậy."
"Vậy thì tại sao..."
Giọng cậu nghẹn ngào, Koi cố gắng kìm nén rồi nói tiếp.
"Chuyện gì đã xảy ra vậy? Tại sao anh không liên lạc với em...? Tại sao anh lại không... A, không sao đâu ạ, không sao. Anh về là được rồi. Chỉ cần vậy thôi ạ."
Cậu vội vàng xóa đi những lời oán trách trong lòng và liên tục lặp lại những lời an ủi. Áp sát mặt vào và cảm nhận hơi ấm của anh, Koi nghe thấy tiếng tim Ashley đập. Thật đều đặn và bình thường.
"Ashley...?"
Giọng nói hưng phấn của Koi trở nên bất an. Do dự ngẩng đầu lên, cậu đã ngay lập tức chạm phải đôi mắt màu tím của Ashley. Cậu cảm thấy có gì đó kỳ lạ ngay lúc đó. Khi những lời Bernice nói chợt lướt qua đầu cậu, Ashley đã mỉm cười và hôn lên má cậu.
"Sao em biết đường đến đây vậy?"
Koi bán tín bán nghi khi nghe thấy giọng nói dịu dàng quen thuộc và mở miệng.
"Cô Bernice đã liên lạc với em. Cô ấy bảo là anh đã xuất viện. Em vừa nghe xong là đã chạy đến đây rồi."
"... Ra vậy."
Ashley lẩm bẩm sau một khoảng lặng. Anh vẫn ôm lấy Koi và an ủi cậu bằng một nụ cười.
"Chắc em đã lo lắng nhiều lắm nhỉ? Xin lỗi nhé, giờ anh ổn rồi."
Koi tựa đầu vào ngực anh và khó khăn lắm mới thổ lộ.
"Cô Bernice bảo là, trí nhớ của anh đã có vấn đề... Ơ, có..., có... ổn không ạ? Anh không sao chứ ạ?"
"Không có gì đâu."
Lần này anh đã trả lời mà không hề do dự. Ashley nói thêm một cách thờ ơ.
"Bernice chỉ nói quá lên thôi. Đừng bận tâm."
"Vậy trí nhớ của anh thật sự không có vấn đề gì chứ ạ?"
Ashley lơ đi khi nghe Koi hỏi lại lần nữa.
"Không có gì nghiêm trọng cả. Mà Koi, em đã ở nhà Al à?"
Bị chuyển chủ đề đột ngột, Koi ngớ người đáp.
"À, ừm... Tại, có chuyện nên..."
"Chuyện gì?"
Ashley cười và cọ mũi mình vào mũi Koi. Koi ôm lấy cổ anh và cười trước hành động trêu đùa đáng yêu của anh.
Những lời của Ariel đã từng đè nặng lên trái tim cậu đều bay biến hết trong khoảnh khắc.
Không sao cả.
Koi thầm nhủ với bản thân những lời mà cậu đã lặp đi lặp lại không biết bao nhiêu lần.
Bây giờ Ashley đang yêu mình.
"Al đã nói với em, là anh không yêu em."
Koi vẫn tiếp tục nói với một khuôn mặt tươi cười.
"Anh bảo là sở dĩ muốn em hạnh phúc là để em sẽ càng bất hạnh hơn khi rơi xuống. Al bảo anh đã nói như vậy với cậu ấy."
Ashley im lặng nhìn cậu. Trái tim đang rung rinh của Koi dần chùng xuống. Ashley vẫn giữ nụ cười trên môi, nhưng đôi mắt anh thì không hề như vậy. Koi cảm thấy một sự bất an đang nhen nhóm trong lòng khi nhìn vào đôi mắt màu tím đang chăm chú nhìn cậu.
"... Ashley?"
Cậu cố gắng giữ nụ cười trên môi và nói.
"Không phải là thật đúng không? ... Những lời Al nói chỉ là đùa thôi đúng không?"
Giọng Koi khẽ run lên. Cậu mong rằng Ashley sẽ phủ nhận. Dù là nói dối cũng được, hãy nói với cậu rằng chuyện đó chưa từng xảy ra.
Vậy thì em sẽ tin anh tất cả...
"Thế còn gì nữa?"
Ashley hỏi. Thay vì câu trả lời mà Koi mong muốn, anh lại hỏi một câu hỏi khác.
"Còn gì nữa không?"
Koi không thể cười được nữa. Cậu cảm thấy môi mình đang mất hết sức lực và khó khăn lắm mới đáp được.
"Anh... đã, ...từng đính hôn."
Cậu nói một cách đau đớn như thể đang cố gắng vắt kiệt sức lực từ cổ họng mình.
"Anh đã có người định kết hôn cùng... Cô ấy là một người rất giàu, và cũng rất xinh đẹp nữa."
Nghe đến đó, Ashley nhíu mày. Koi ngập ngừng thú nhận.
"Em đã đến cái nhà hàng Pháp đó và vô tình gặp cô ấy. Người mà em đi cùng lại quen với cô ấy nên..."
Koi chỉ nói được đến đó rồi dùng hết sức lực để gượng cười.
"Chắc là phải có lý do gì đó đúng không? Anh vẫn luôn thích em mà, đúng không?"
Koi hỏi lại một cách run rẩy.
"Người mà anh đã luôn thích là em mà, đúng không ạ?"
Nghe cậu thúc giục để mong nhận được câu trả lời, vòng tay đang ôm eo cậu của Ashley liền lỏng ra. Koi nhìn Ashley bỏ tay cậu ra và lấy bao thuốc và bật lửa từ trong túi ra.
Phù, Ashley nhả ra một làn khói dài. Làn khói trắng chia cắt không trung rồi tan ra. Anh lại đưa điếu thuốc lên miệng rồi trả lời.
"Đúng vậy."
Koi mở to mắt nhìn anh trong ngỡ ngàng. Ashley đã mở miệng bằng một giọng nói quá đỗi bình thường, không hề có một chút cảm xúc nào.
"Đúng vậy, tất cả đều là sự thật. Tất cả những gì mà em đã nói."
Koi cảm thấy đầu óc mình quay cuồng trong giây lát. Dù Ashley có đánh mạnh vào đầu cậu thì có lẽ cậu cũng sẽ không choáng váng đến vậy. Koi như người mất hồn khó khăn lắm mới mở miệng được nhưng cậu không thể thốt ra lời.
"Tại sao à?"
Ashley hỏi như để thay lời cậu. Khuôn mặt dịu dàng trước đó đã biến mất không còn dấu vết mà thay vào đó là một khuôn mặt lạnh lùng đang nhìn cậu.