Chương 209
"Mất thời gian hơn anh nghĩ đấy, anh cứ tưởng Al sẽ lải nhải với em từ sớm rồi chứ."
Ashley nói như thể cảm thấy kỳ lạ. Koi vội vàng hỏi khi có một suy nghĩ lướt qua đầu cậu.
"Chẳng lẽ, anh đã cố tình nói những lời đó với Al sao? Tại sao?"
Liệu có phải anh đã chắc chắn rằng dù có nghe những lời đó thì cậu cũng sẽ không bỏ cuộc?
Koi cảm thấy ớn lạnh trong tim, Ashley liền mở miệng.
"em có biết những điều đó cũng không thay đổi được gì."
Anh khẽ nheo mắt và nở một nụ cười nhạt. Koi cảm thấy anh thật xa lạ như thể cậu đang nhìn một người hoàn toàn khác vậy. Người đó có thật là Ashley không? Người đàn ông mà cậu đã từng yêu thương đến thế đã đi đâu rồi? Cái người trước mắt cậu rốt cuộc là ai?
"Anh không yêu em... sao?"
Koi khó khăn lắm mới mở miệng được. Cậu biết đây là một câu hỏi thảm hại đến mức nào. Nhưng cậu không thể không hỏi được. Cậu nhìn Ashley với ánh mắt khẩn khoản, mong rằng anh sẽ nói rằng tất cả chỉ là một trò đùa.
Vậy thì em sẽ tin anh tất cả...
“Đã bảo rồi còn gì.”
Ashley hỏi. Thay vì câu trả lời mà Koi mong muốn, anh lại nói một câu khác. Anh nhả một làn khói, nói bằng giọng điệu lạnh lùng mà không ai có thể tin được đó là lời yêu thương.
“anh vẫn yêu em mà. anh muốn em hạnh phúc, thật lòng đó. Toàn tâm toàn ý đấy.”
Anh đặt tay đang cầm điếu thuốc lên ngực trái và mỉm cười. Koi càng thêm hoang mang đến mức đầu óc quay cuồng, không còn hoạt động được nữa.
"em...... trong lòng em chỉ có anh thôi."
Koi lắp bắp thổ lộ.
“em luôn hối hận vì đã làm anh tổn thương. Nên em mới đến tận đây, em đã cố gắng hết sức để kiếm tiền để gặp lại anh…”
Em cứ tưởng chúng ta đã thật lòng hiểu nhau rồi chứ.
“Anh đã không nói rằng anh từng định kết hôn với người khác. ...em biết chuyện đó đã qua rồi. Anh không biết em đang nghĩ gì nên anh có thể đã thích người khác. Nhưng anh đã nói với em, là trong lòng anh chỉ có em. Anh cũng luôn chỉ có mình em, sao anh có thể. Vậy mà bây giờ anh lại nói yêu em, rốt cuộc em phải tin anh như thế nào đây…”
Koi không thể nói thêm được nữa và im bặt. Trước mắt cậu hoa lên, tim cậu đau nhói. Thấy vẻ mặt đó của Koi, Ashley nhíu mày và cười một cách khó tin.
“Koi, rốt cuộc em đã mong đợi gì ở anh vậy?”
Anh nói bằng giọng vẫn còn pha chút cười. Như thể cậu đang buồn cười lắm, như thể anh không thể kìm được sự chế nhạo. Và anh lắc đầu và than thở.
“em đã bỏ rơi anh mà.”
Koi lại một lần nữa cảm thấy như bị đánh mạnh vào đầu. Ashley tiếp tục nói với vẻ mặt tươi tỉnh khi thấy Koi không nói được gì.
“em tưởng anh đã quên chuyện đó rồi sao? Koi, em không còn là một đứa trẻ ngây thơ nữa đâu. Vậy thì đáng lẽ em phải biết rằng anh sẽ không tinem nữa.”
Đột nhiên trước mắt cậu trắng xóa rồi từ từ lấy lại màu sắc. Koi cố gắng chớp mắt để khôi phục lại tầm nhìn mờ ảo như một bức ảnh đã phai màu rồi thì thầm hỏi.
“……Vậy, anh đang trả thù em sao?”
Tất cả những lời anh đã từng nói, những nụ hôn ngọt ngào, những lời thú nhận chân thành, tất cả những lời yêu thương đó.
Chỉ để làm mình tổn thương…
Điếu thuốc mà Ashley đang cầm đang cháy đỏ rực. Anh hít một hơi thật sâu rồi thở ra một cách nặng nề.
“Koi, trả thù em thì có lợi ích gì chứ? Chỉ lãng phí thời gian thôi.”
“Vậy thì tất cả những chuyện này là sao, hãy nói cho em hiểu đi!”
Cuối cùng Koi cũng không thể kìm nén được mà hét lên. Cậu cảm thấy nghẹt thở, nếu không hét lên thì cậu không thể chịu đựng được nữa. Nhưng trái ngược với Koi đang bị dồn đến chân tường, Ashley vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng.
“Còn gì để giải thích nữa sao? Mọi chuyện chỉ có thế thôi. Trong 10 năm qua em chuẩn bị để đến gặp lại anh, thì anh cũng đã có sự chuẩn bị của riêng mình.”
“Chuẩn bị để làm em bất hạnh?”
Ashley cười khẩy khi nghe Koi hỏi.
“Chà, điều đó còn tùy thuộc vào góc nhìn của mỗi người nữa chứ, đúng không?”
Anh đang chơi chữ. Koi cảm thấy mình như một người dân thường đang đối diện với một Ashley trong tòa án và tham gia vào một cuộc chiến mà cậu không thể thắng được. Cuối cùng Koi cũng hoàn toàn mất hết ý chí và rũ vai xuống.
“Rốt cuộc anh muốn gì…? Anh muốn em đừng xuất hiện trước mặt anh nữa sao? Anh muốn em quay lại miền Tây à?”
Cậu bỗng muốn khóc nên vội vàng kìm nén. Tim cậu đau nhói khi nghĩ rằng cậu sẽ không thể gặp lại Ashley nữa, Ashley liền thở dài như thể thấy cậu thật nực cười.
"Vậy sao? Em lại định bỏ rơi anh à?"
Nghe những lời chế nhạo đó, Koi vội vàng lắc đầu.
“Lần này em sẽ không đời nào rời xa anh đâu. ...Trừ khi anh bảo em đi.”
"anh không quan tâm."
Koi cẩn thận nói thêm nhưng Ashley đã phũ phàng cắt đứt sự lưu luyến của cậu.
“em muốn làm gì thì làm, ở lại đây hay quay lại miền Tây. Dù sao thì em cũng sẽ không bao giờ bỏ rơi anh được nữa đâu.”
“Anh đang nói cái gì vậy?”
Koi lo lắng hỏi khi thấy Ashley cầm ly rượu whisky lên đưa lên miệng. Nhưng Ashley chỉ liếc nhìn cậu rồi trả lời một cách thờ ơ.
"em sẽ sớm biết thôi."
Trong lòng cậu lại dấy lên một điềm báo chẳng lành, nhưng Ashley chỉ mỉm cười và nâng ly như để chúc mừng. Ashley uống cạn ly rượu whisky còn lại một hơi rồi liếc nhìn Koi và đột ngột lên tiếng.
"em thấy trong người thế nào?"
"......Ổn ạ."
Đôi khi cậu cũng thấy mệt muốn chết đi được nhưng Koi đã không nói. "Thật sao?" Ashley nói rồi vuốt cằm, rồi anh nhún vai.
"Nếu hết chuyện rồi thì em về đi thì hơn? Hay là em vẫn còn gì muốn nói?"
Koi cuối cùng cũng hoàn hồn khi thấy Ashley cố tình nhìn đồng hồ trên cổ tay. Nếu cứ lùi bước như thế này thì có lẽ cậu sẽ không bao giờ gặp lại Ashley nữa. Cậu hít một hơi thật sâu rồi lấy lại tinh thần.
"Vẫn còn, em vẫn còn chuyện muốn nói."
Ashley nhìn cậu như để bảo cậu nói đi. Koi nhìn chằm chằm vào biểu cảm có vẻ thờ ơ và chán chường của anh rồi mở miệng.
“Chúng ta kết hôn đi, Ashley.”
Nụ cười biến mất khỏi khuôn mặt Ashley. Nhìn khuôn mặt đang cứng đờ như đeo mặt nạ, Koi lấy lại tự tin và lại nói một cách mạnh mẽ.
“Kết hôn với em đi.”
Ashley không nói gì. Cậu đứng thẳng người và chờ đợi câu trả lời khi đối diện với ánh mắt đang nhìn chằm chằm vào mình mà không hề chớp mắt. Ashley khẽ thở ra rồi nhíu mày và cười một cách vô nghĩa.
"em bị làm sao thế? Người có vấn đề về đầu óc không phải là anh mà là em mới đúng nhỉ?"
“Em vẫn ổn mà. Tai anh có vấn đề cũng nên. Em đã bảo là kết hôn với em đi. Lòng em cũng chân thành như tình cảm anh dành cho em vậy.”
Koi nói với một vẻ mặt nghiêm túc và nói nhanh. Nếu có cả nhẫn thì mọi chuyện đã hoàn hảo rồi, nhưng đành chịu thôi. Koi nói tiếp nhân lúc còn có thể.
"Anh đã bảo là anh tin em yêu anh mà đúng không? Anh cũng yêu em nữa. Vậy thì mọi chuyện đã xong rồi chứ? Chúng ta phải kết hôn chứ, đương nhiên là như vậy rồi."
Đây là lần đầu tiên Ashley im bặt. Có vẻ như anh hoàn toàn không ngờ rằng Koi sẽ phản ứng lại như vậy nhưng bản thân Koi cũng không hề cảm thấy hả hê chút nào. Chắc Ashley đang cố gắng tìm hiểu xem cậu có ý đồ gì. Tuy nhiên, cậu không hề có ý đồ gì cả. Cậu chỉ nói những gì mình đang nghĩ mà thôi. Giống như Ashley vậy.
Đúng lúc đó điện thoại của Ashley vang lên, ánh mắt của cả hai người đều hướng về cùng một chỗ. Đó là tiếng chuông phát ra từ chiếc điện thoại của Ashley đang đặt trên bàn bếp.
"Em đi đây."
Koi nói trước khi anh nhấc máy. Cậu xoay người bước đi khi đối diện với ánh mắt đang nhìn cậu.
"Cái nhẫn em sẽ mua sau ạ. Em muốn cho anh cơ hội cầu hôn nhưng anh đã bỏ lỡ nó rồi thì đừng trách em."
Sau khi nói xong những gì mình muốn nói, Koi quay người bỏ đi. Cậu có cảm giác như Ashley đã gọi cậu lại nhưng cậu đã không dừng chân.
Cậu đã không cảm thấy chân thực cho đến tận khi cậu xuống đến thang máy. Đến khi cậu bước ra khỏi tòa nhà và rẽ vào góc đường thì cậu mới hết căng thẳng và thở ra một hơi.
"Haaa."
Cậu thở dài thành tiếng rồi khuỵu xuống đất. Bỗng trước mắt cậu quay cuồng. Cậu không ngờ rằng mình lại có một mặt táo bạo đến vậy.
Ashley sẽ phản ứng lại như thế nào đây?
Cậu hoàn toàn không thể tưởng tượng ra được chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo. Điều chắc chắn duy nhất là trái tim của cậu. Koi tin tưởng vào bản thân mình và không còn cách nào khác ngoài việc tiếp tục tiến về phía trước.
Phuuu, sau khi thở dài một cách run rẩy, cậu liền hít thở sâu. Ngay lúc đó cậu cảm nhận được điện thoại của mình đang rung. Cậu giật mình và cau mày nghiêng đầu khi xem số điện thoại. Đó là một số lạ.
Có lẽ là số rác.
Trong lúc cậu đang do dự, cuộc gọi đã kết thúc nhưng rồi nó lại bắt đầu rung lên. Koi cảm thấy mình nên bắt máy nên cậu đã cẩn thận bấm nút nghe và đưa điện thoại lên tai.
"Vâng, xin chào."
Vừa cẩn thận mở miệng thì một giọng nói vui vẻ đã vang lên ngay lập tức.
-Koi, Koi đấy à? Tớ Bill đây!
"Bill á?"
Koi giật mình hét lên một cách vô thức.