BẢN DỊCH THUỘC VỀ TEAM EKATERINA. NẾU CÓ SAI SÓT, VUI LÒNG LIÊN HỆ QUA FACEBOOK TEAM EKATERINA.
--------------
Ngoại truyện chương 227
Trong tủ quần áo
Căn phòng tràn ngập hương thơm ngọt ngào. Bernice vừa bước vào đã nhăn mặt khó chịu và bịt mũi bằng tay áo vì mùi pheromone xộc thẳng vào mũi.
Cô đã báo trước cho ban quản lý tòa nhà và kiểm tra xem hệ thống lọc không khí trong nhà đã được bật hết chưa, sau đó cô nhanh chóng bước những bước dài và chạy lên tầng hai. Mục tiêu đã được xác định. Đây không phải là lần đầu cô gặp phải tình huống này, vì vậy không có lý do gì để lạc đường.
Bernice mở toang cánh cửa tủ quần áo, vô thức thở dài rồi nhận ra mình vẫn đang bịt mũi bằng tay áo. Cô đã khá lớn tuổi và gần như không có khả năng biến dị, nhưng cẩn thận vẫn hơn.
Cô cẩn thận hạ cánh tay xuống, và quả nhiên hương thơm ngọt ngào nồng nặc ngay lập tức làm cho đầu óc cô choáng váng. Cô nghe thấy tiếng máy móc yếu ớt của máy lọc không khí đang quay cuồng trên đầu, và nhìn xuống. Ở đó, cấp trên cũ của cô và cậu con trai giống hệt ông như đúc đang nằm bất tỉnh.
Lại ở đây nữa rồi.
Cô thầm nghĩ và cúi người xuống. Vị cấp trên hiện tại của cô, từng là một vận động viên khúc côn cầu trên băng thời trung học, có vóc dáng to lớn phù hợp với danh hiệu đó. Không chỉ cao hơn 2 mét mà lượng cơ bắp trên toàn cơ thể cũng nhiều đến kinh ngạc, khiến cho việc kéo anh ra không hề dễ dàng, nhưng cô không còn cách nào khác.
Uống ự, cô nắm lấy cánh tay anh và cố gắng kéo anh ra, và con búp bê mà anh đang ôm trong tay rơi xuống sàn. Cơ thể to lớn của anh co giật như thể một phần ý thức đã trở lại vì rung động nhỏ đó. Bernice dừng lại, và cô thấy anh từ từ mở mắt.
"cậu Miller, tỉnh lại đi và ra khỏi đó đi."
Cô gọi anh với một giọng điệu lạnh lùng và sắc bén hơn bình thường, nhưng Ashley Miller chớp mắt chậm chạp và lờ đờ rồi lại nhắm mắt lại. Huỵch, Bernice thở dài và kéo anh ra, nắm lấy cánh tay anh, nhưng Ashley đột nhiên hất mạnh cô ra. Bernice giật mình vì nghĩ rằng anh đã mất ý thức trở lại, nhưng cô cau mày khi nghe thấy những lời tiếp theo của Ashley.
"Không được, phải chờ Koi... tôi không đi..."
Anh lẩm bẩm như đang say rượu, nhưng thứ khiến anh say là pheromone. Đương nhiên rồi. Các Alpha cực không bao giờ say rượu cả.
Nhìn Ashley ôm lấy con búp bê trở lại và cuộn tròn cơ thể to lớn của mình, Bernice lặng lẽ mở miệng.
"Cậu ta sẽ không đến đâu."
Đây đã là cuộc trò chuyện lặp đi lặp lại vài lần rồi. Khi mắc kẹt trong tủ quần áo, Ashley luôn lặp đi lặp lại những lời và hành động giống nhau.
Ashley dường như vẫn còn say pheromone, nhưng anh có vẻ đã nghe thấy những lời của Bernice và chậm rãi lẩm bẩm.
"Không đến...?"
Câu hỏi mà anh thì thầm dường như không phải dành cho Bernice mà dành cho chính anh. Anh chớp mắt và hỏi, hai mắt vẫn chưa mở được quá nửa.
"Koi, không đến sao...?"
"Không đến đâu."
Bernice nói lại. Một cách chắc chắn, với một giọng nói vô cùng lạnh lùng.
"Cậu ta sẽ không đến đâu. Cậu ta đã bỏ rơi cậu rồi."
Ashley im lặng một lúc. Anh chậm rãi mở miệng như thể đang nghiền ngẫm những lời mà Bernice vừa nói trong lòng.
"Bỏ rơi... tôi...? Koi...?"
"Đúng vậy. Vậy nên hãy tỉnh táo lại đi."
Đây đã là lần thứ bao nhiêu rồi? Bernice cảm thấy bực bội. Ashley bắt đầu có những triệu chứng này không lâu sau khi tốt nghiệp đại học. Chính xác hơn là sau khi chia tay với người mà anh đã bàn chuyện kết hôn, và vào thời điểm anh trải qua đợt rut đầu tiên, những triệu chứng này đã bắt đầu.
cô đã nghĩ mọi chuyện đang diễn ra tốt đẹp mà.
Cô đã nghĩ về tình huống lúc đó vài lần, nhưng Bernice vẫn không thể hiểu được. Không ai nghĩ rằng chuyện hôn sự sẽ đổ bể. Ashley dường như khá thích cô ấy, và thậm chí còn chỉ thị cho cô mua nhẫn.
Nhưng kết quả lại là thế này. Vì lý do nào đó, Ashley đã đơn phương hủy hôn, và kể từ đó, mỗi khi đến kỳ rut, anh lại chui vào tủ quần áo như thế này. Và mỗi lần anh lại nói những lời giống nhau. Anh phải đợi Koi. Mặc dù anh biết rõ hơn ai hết rằng cậu bé đó sẽ không đến.
"Không thể nào."
Ngay cả khi ý thức vẫn còn chập chờn, Ashley vẫn phủ nhận những lời của cô với một phát âm khá rõ ràng.
"Koi sẽ không bỏ rơi tôi đâu. Koi sẽ đến... Chắc chắn... sẽ đến..."
Với những lời phải chờ đợi, anh lại mất ý thức. Bernice nhìn anh như vậy trong một lúc, rồi lấy điện thoại ra gọi cho các vệ sĩ đang chờ ở tầng dưới. Họ nhanh chóng đi lên và làm theo chỉ thị của cô, đưa Ashley lên giường, và bác sĩ đi cùng đã tiêm ngay cho anh một mũi để loại bỏ pheromone. Sau khi mọi việc kết thúc, Bernice kiểm tra lại tình trạng của Ashley một lần nữa rồi đi ra ngoài.
"Vâng, ngài Miller. Cậu chủ hiện đang ngủ. Vâng, vâng."
Ngồi ở hàng ghế sau của xe, cô báo cáo với Dominic, rồi im lặng một lúc trước khi mở miệng.
"Tôi xin lỗi, không phải kỳ rut như ngài đã nói."
Nhưng anh ấy đã gây ra một cú sốc pheromone. Đây là lần đầu tiên xảy ra chuyện này. Sau khi Ashley tỉnh lại, cô sẽ kiểm tra kỹ hơn, Bernice nói rồi cúp điện thoại.
Cô im lặng nhìn ra ngoài cửa sổ. Giao thông tắc nghẽn khiến chiếc xe di chuyển chậm chạp, và tâm trạng của Bernice cũng bế tắc như vậy.
Rốt cuộc thì anh ấy cũng không thể chịu đựng được nữa.
Kể từ khi phát hiện ra, Ashley chưa từng quan hệ với ai cả. Vì lý do đó, Dominic càng thúc giục anh kết hôn hơn, nhưng hiện tại có vẻ như Ashley sẽ không thể kết hôn với ai được. May mắn thay, Dominic chỉ biết rằng Ashley đã loại bỏ pheromone của mình tại bữa tiệc. Đương nhiên, đó là vì Bernice đã không báo cáo sự thật.
Ashley đến dự tiệc. Nhưng anh ấy không quan hệ tình dục để loại bỏ pheromone. Bernice biết sự thật rằng anh chỉ đến dự tiệc để đánh lừa Dominic rồi trở về, nhưng cô đã nhắm mắt làm ngơ.
Mỗi khi Ashley mất ý thức vì rut, Bernice lại tiêm cho anh để loại bỏ pheromone, nhưng tác dụng phụ là rất lớn, và đây chỉ là biện pháp tạm thời, vì vậy về cơ bản không thể ngăn chặn sự tích tụ pheromone.
Nếu Dominic biết chuyện, có lẽ ông ta sẽ giam Ashley lại và mua Omega về để cưỡng hiếp anh. Lý do Bernice giấu giếm sự thật này cũng là vì cô không thể đoán trước được Dominic sẽ làm gì.
Nếu chuyện đó xảy ra, cậu chủ sẽ thực sự phát điên mất.
Bernice nghĩ đến đó rồi chợt nhận ra. Đằng nào thì nếu cô không tiếp tục loại bỏ pheromone của anh ấy thì chuyện đó cũng sẽ xảy ra thôi, chỉ là thời gian sẽ đến sớm hơn một chút thôi.
Hiếm khi, cô không thể đưa ra quyết định và lo lắng. Ban đầu, đây không phải là vấn đề mà cô nên can thiệp. Đó chỉ là cuộc sống riêng tư của cấp trên của cô, và cô chỉ cần làm theo chỉ thị và giải quyết hậu quả mỗi khi có chuyện xảy ra.
Sao mọi chuyện lại thành ra thế này?
Cô tự hỏi mình, nhưng cô biết câu trả lời. Sai lầm lớn nhất của cô là đã không tách biệt bản thân với họ. Nếu cô biết rằng đó chỉ là trò đùa của trẻ con và nó sẽ tự nhiên nguội lạnh theo thời gian, thì cô đã không cần phải can thiệp sâu đến vậy.
cô cũng không có lý do gì để cho họ biết sự thật cả.
Cô khoanh tay và nghiền ngẫm một chút về sự vỡ mộng của bản thân. Dù sao thì cô cũng là con người, và đã đến lúc cô thừa nhận rằng mình đã bị cuốn theo cảm xúc cá nhân.
Việc cô đã nói những lời gần như là bạo lực với những đứa trẻ vẫn còn non nớt đó là quá đáng về nhiều mặt. Cuối cùng thì cô cũng đã dự đoán được rằng mọi chuyện sẽ thành ra thế này, nhưng ngược lại, tại sao cô không thể chỉ đứng nhìn khi biết rằng mọi chuyện sẽ thành ra thế này?
‘Việc tôi không báo cáo chuyện đó với ngài Miller có lẽ là một lời xin lỗi theo cách riêng của tôi.’
Sau khi sắp xếp những suy nghĩ phức tạp của mình, cô lại nghĩ đến. ‘cậu chủ đang nghĩ gì vậy? cậu ấy phải biết rõ hơn ai hết rằng việc tích tụ pheromone đến mức đó sẽ gây ra những ảnh hưởng gì cho bản thân.’
......Không lẽ.
Cô cau mày trước một ý nghĩ thoáng qua, nhưng rồi lại giãn cơ mặt ra.
Không thể nào như vậy được, cố tình làm tổn thương não bộ của mình sao. Đó là một sự phóng đại quá mức.
Hơn nữa, anh ta sẽ được gì từ việc đó chứ. Nếu chỉ đơn thuần là phản kháng Dominic thì đó là một sự hy sinh quá lớn.
Bernice quay trở lại với những suy nghĩ ban đầu. Ashley chỉ đang đau lòng. Anh chỉ có thể nghĩ rằng anh đã buông thả bản thân mình vì tuyệt vọng. Sẽ có một ngày anh lấy lại được tinh thần thôi. Ai cũng vậy cả. Thời gian trôi qua, vết thương sẽ chai sạn và bằng cách nào đó chúng ta sẽ tiếp tục sống trong thực tại.
......Có lẽ sẽ mất nhiều thời gian hơn mình nghĩ.
Nhưng không có gì cô có thể làm, và ngay cả khi có, cô cũng sẽ không ra mặt. Cô đã vượt quá giới hạn một cách quá đáng rồi. Bây giờ cô chỉ có thể đứng nhìn thôi. Giao mọi quyết định cho mỗi người.
Vì đó là vai trò của cô với tư cách là một thư ký.
Đúng lúc đó, đèn tín hiệu thay đổi và chiếc xe bắt đầu tăng tốc. Bernice mở điện thoại ra kiểm tra lịch trình và nhanh chóng tập trung vào công việc.