Lick Me Up If You Can - Chương 76

Chương 76

Ở trường, Ashley không còn quấn lấy Koi hay buông những câu bông đùa như trước. Dù vẫn trò chuyện với cậu trong nhóm bạn và cùng ăn trưa, Koi vẫn cảm nhận được khoảng cách khác lạ đang dần hình thành giữa cả hai.

“Ơm… này…”

Trong giờ ăn trưa, khi Ashley đang cười nói rôm rả với những người khác, Koi cố lấy dũng khí để bắt chuyện. Ashley vẫn mỉm cười, quay sang nhìn cậu như thể hỏi có chuyện gì.

Bữa trưa là khoảng thời gian duy nhất trong ngày Koi có thể trò chuyện và ở bên Ashley. Họ không còn đi cùng nhau trên đường đến trường hay lúc tan học. Ngay cả khi chuyển lớp, Ashley cũng không chờ Koi như trước. Nắm bắt cơ hội hiếm hoi này, Koi lục tìm chủ đề mà suốt cả buổi sáng cậu đã nghĩ mãi mới chọn được.

“Chuyện… đồng phục cổ vũ ấy. Lần này đội bọn mình sẽ may mới theo nhóm… Hôm qua mọi người vừa đo lại số đo…”

“À, vậy à. Chắc hợp với cậu lắm.”

Ashley nói vậy rồi quay lại cuộc trò chuyện với nhóm bạn khác. Koi lặng lẽ nhìn góc nghiêng của hắn ta, rồi cúi xuống cắn một miếng sandwich.

Cậu còn chẳng thèm nhìn mà…

Ashley vừa cười đùa với mọi người vừa lén quan sát nét mặt của Koi. Cậu ấy trông chán nản, cúi gằm, chậm rãi cắn từng miếng sandwich một cách uể oải. Nhìn thế này chẳng khác nào một chú chó nhỏ bị mắc mưa.

Koi đang ủ rũ vì mình.

Biết rõ bản thân hành động thật tệ, nhưng Ashley không thể ngăn cơn phấn khích trào dâng trong lòng. Trước đây, hắn chưa bao giờ tưởng tượng mình lại có một mặt như vậy. Suy nghĩ rằng bản thân có lẽ đã thừa hưởng tính cách từ bố làm hắn khó chịu, nhưng mỗi khi nhìn thấy Koi như thế, tim hắn lại đập rộn ràng.

Bộ dạng Koi khi buồn bã vừa đáng thương vừa đáng yêu, nhưng Ashley vẫn cố tình lờ đi. Vì sắp tới, sẽ còn nhiều ngày như thế nữa. Khi trận đấu kết thúc, tất cả cảm xúc mà hắn đã dồn nén suốt bấy lâu nay. Ashley xin thề rằng sẽ trút hết lên người Koi.

Không sao đâu, tôi sẽ khiến em hạnh phúc.

Từ hôm đó, tai của Koi chưa từng động đậy một lần nào nữa. Ashley muốn nhìn thấy Koi vui vẻ cười và vẫy tai như trước. Nhưng lần này, hắn ta phải kết thúc mọi chuyện một cách rõ ràng. Nếu cứ nhân nhượng, Koi lại sẽ nói về tình bạn và khiến hắn phát điên thêm một lần nữa.

Trong khi đó, Koi chỉ có thể nhìn Ashley trò chuyện với Bill bằng ánh mắt tổn thương.

Vậy là với hắn ta, cậu chẳng là gì nữa rồi…

Dĩ nhiên, vì Ashley sẽ quay lại với Ariel. Chắc chắn những gì xảy ra với Koi chỉ là một đoạn ký ức mà cậu ấy muốn chôn vùi.

Biết trước sẽ thành ra thế này, nên ngay từ đầu mình đã từ chối còn gì. Đừng có tiếc nuối, đồ ngốc.

Mũi Koi cay cay, cậu hít vào một hơi nhỏ nhưng không giấu được âm thanh sụt sịt. Ngay lúc đó, Bill đột nhiên quay sang hỏi:

“Cậu ổn chứ, Koi? Bị cảm à?”

“Hả? À… ừm…”

Bị hỏi bất ngờ, Koi vô thức ngẩng đầu lên nhìn Bill, người đang thể hiện rõ vẻ lo lắng. Chỉ vậy thôi mà cậu cũng cảm thấy được an ủi đôi chút. Những người trong đội khúc côn cầu thường bị trêu là “bầy khỉ đột” vì thân hình to lớn, nhưng thực chất họ lại là những người ấm áp và tốt bụng. Nghe Bill nói, những người xung quanh cũng dừng cuộc trò chuyện, đồng loạt quay sang nhìn Koi với ánh mắt quan tâm.

“Cậu bị ốm à? Ở đâu?”

“Này, mặt cậu hơi đỏ đấy.”

“Tôi có thuốc hạ sốt đây, cậu có cần không?”

“Cậu sốt à?”

Bị bao vây bởi hàng loạt câu hỏi, Koi cuống quýt xua tay.

“Không, không sao mà! Không có gì đâu.”

Cậu cúi đầu, không dám nhìn về phía Ashley.

“Chắc là do viêm mũi dị ứng thôi. Cảm ơn vì đã lo cho mình nha.”

“…Vậy thì tốt.”

Mọi người dần quay lại câu chuyện của họ, chỉ còn một người nói thêm:

“Nếu cần thì cứ bảo tôi đấy nhé, tôi có thuốc đấy.”

“Này, hay là đi phòng y tế cho chắc nhỉ?”

Một người khác gợi ý, và mấy người còn lại cũng gật gù đồng tình.

“Ờ, cũng đúng ha.”

“Đúng rồi, có phòng y tế mà.”

“Có bao giờ đi đâu mà biết. Tao còn chẳng biết nó ở đâu nữa.”

“Hình như ở khu A?”

“Không phải khu B à?”

“Là khu C, tao biết mà.”

“Chắc là khu D, tao thấy rồi.”

“Khu C đấy.”

“Nói là khu B rồi mà.”

Sự quan tâm của bọn họ nhanh chóng chuyển sang tranh luận xem phòng y tế nằm ở đâu. Đúng như biệt danh “khỉ đột,” bọn họ vừa tốt bụng vừa đơn giản quá thể. Nhưng đáng tiếc, tất cả đều sai.

Thật ra là khu F cơ…

Nhìn cả đám cãi nhau mà không ai nói đúng, Koi cũng định nhắc một câu, nhưng rồi lại thôi. Dù sao thì chắc họ cũng chẳng bao giờ có việc cần đến đó.

Trong lúc đó, giờ nghỉ trưa kết thúc, ai nấy đều đứng dậy trở về lớp học của mình. Cuối cùng thì cũng không ai tìm ra câu trả lời chính xác.

Sau khi tất cả tản ra, Koi lặng lẽ đi sau Ashley vài bước. Trước đây, Ashley luôn đi ngang hàng với cậu, thậm chí còn cố tình bám dính lấy cậu khi bước đi. Nhưng giờ thì không. So với bây giờ, có khi lúc bị Ashley bắt cõng còn dễ chịu hơn. Koi cúi đầu bước đi, lòng trống rỗng.

Phải quen thôi.

Cậu tự nhủ.

Cuộc sống sau này sẽ như thế này. Hãy nghĩ rằng những chuyện trước đây chỉ là một giấc mơ. Không sao đâu, trước kia cũng luôn như vậy mà. Chỉ là quay về như lúc trước thôi.

…Không sao đâu.

Trước khi bước vào lớp, Ashley liếc nhìn về phía sau. Koi vẫn cúi đầu lặng lẽ đi theo. Sao cứ phải cứng đầu như vậy chứ? Ashley không hiểu nổi. Chỉ cần thừa nhận là thích mình thôi mà. Sao lại không làm được?

Mà thôi, cũng chẳng sao.

Ashley dứt khoát ngồi xuống ghế trống, đặt cặp xuống.

Chỉ còn vài ngày nữa thôi.

Ashley tự nhủ, cố đè nén cảm xúc.

Sớm thôi, Koi sẽ thuộc về một mình hắn.

Và rồi, ngày trước trận đấu Homecoming cũng nhanh chóng đến gần.

* * *

“Buffalo!”

Ariel hô to khẩu hiệu, và tất cả mọi người cùng đồng thanh hô theo. Sau đó, họ diễn lại bài nhảy một lần nữa trước khi buổi tập cuối cùng kết thúc. Vì hôm nay là ngày trước trận đấu, đội khúc côn cầu chỉ tập luyện thể lực nhẹ nhàng, nên sân băng trống được đội cổ vũ tận dụng. Trước đây, họ luôn phải tranh thủ thời gian, lúc nào cũng vội vã, nhưng hôm nay, cuối cùng họ cũng có thể toàn tâm toàn ý luyện tập.

Koi hoàn thành động tác cuối cùng rồi quay người rời đi trong trạng thái kiệt sức, nhưng Ariel gọi cậu lại từ phía sau.

“Koi.”

“Hả?”

Theo phản xạ, cậu quay lại nhìn. Ariel lướt vững vàng trên giày trượt đến trước mặt cậu rồi dừng lại.

“Cậu ở lại một chút đi. Tôi cần kiểm tra xem bộ đồ có vừa không.”

“Bộ đồ? À.”

Nhận ra điều Ariel đang nói, sắc mặt Koi tái mét. Nhưng Ariel chẳng bận tâm, chỉ lướt ngang qua cậu rồi vẫy tay ra hiệu đi theo.

“Nếu cậu đưa mình bộ đồ, mình vẫn có thể mang về nhà thử.”

Koi vội vàng lên tiếng khi đã ra đến hành lang. Nhưng Ariel chỉ cau mày và xua tay.

“Cậu nói gì thế? Phải thử ngay bây giờ, nếu có gì không vừa thì còn kịp sửa hoặc đổi. Ngày mai là trận đấu rồi.”

“Ừm… thì mình biết…”

Koi còn chưa kịp nói hết câu, Ariel đã cắt ngang.

“Chờ khoảng 10 phút đi. Bọn tôi sẽ thay đồ xong rồi ra ngoài, lúc đó cậu vào phòng thay đồ của bọn tôi mà thử. Xong thì gọi tôi vào kiểm tra.”

“Gì chứ? Bảo mình thay đồ trong phòng thay đồ nữ á?”

Koi hoảng hốt hét lên, nhưng Ariel vẫn tỉnh bơ.

“Phòng thay đồ nam xa lắm. Giờ cũng muộn rồi. Cậu mau thay đồ đi, bọn tôi chỉ cần kiểm tra sơ qua thôi. Bên phòng sửa đồ đang đợi đấy, mà cũng không thể bắt họ chờ lâu được.”

Nói xong, Ariel đi đến cửa phòng thay đồ nữ và gõ cửa. Rồi cô quay lại nhìn Koi, nghiêm giọng dặn dò.

“Ở yên đây mà chờ, không có trốn đấy nhá.”

“Ở ngay đây.”

Ariel chỉ xuống sàn bằng ngón tay, nhấn mạnh lại lời dặn trước khi bước vào trong.

Lúc này, Koi mới chợt nhận ra mình đã vô thức đi theo cô đến tận phòng thay đồ nữ.

“Haa…”

Cậu thở dài một hơi thật sâu rồi bất lực tựa lưng vào tường. Ariel nói đúng—trận đấu đã đến sát nút. Nếu cần kiểm tra trang phục, thì chỉ có thể làm ngay hôm nay.

Vừa thở hắt ra lần nữa, Koi chợt nghe thấy tiếng bước chân. Cậu quay đầu lại và ngay lập tức đứng sững tại chỗ.

Từ cuối hành lang, người mà cậu mong nhớ suốt bấy lâu đang bước đến.

Ashley Dominic Miller.

Koi nín thở, chỉ biết dõi theo đội trưởng đội khúc côn cầu đang tiến gần hơn. Cậu hoàn toàn không ngờ sẽ gặp hắn ta trong tình huống này. Bấy lâu nay, cậu đã tìm đủ mọi cách để có thêm một lần nói chuyện với Ashley vậy mà cơ hội lại đến một cách bất ngờ như thế này.

Phải làm sao đây?

Koi cố trấn tĩnh trái tim đang đập loạn, chỉ dám lặng lẽ dõi theo Ashley.

Hắn ta khoác trên mình chiếc áo có đệm bảo hộ dày, từng bước đi mạnh mẽ càng khiến thân hình cao lớn thêm phần áp đảo. Dáng đi của Ashley có chút phô trương, như thể đang cố tình phóng đại cử chỉ để dọa nạt ai đó. Tất nhiên, bình thường hắn không hề như vậy. Ngược lại, dù thể hình vạm vỡ nhưng Ashley luôn có nét nhanh nhẹn linh hoạt. Chỉ là hôm nay, bộ đồng phục thi đấu khiến vóc dáng hắn trông càng to lớn hơn.

Koi áp sát vào tường, chỉ dám đảo mắt theo dõi từng cử động của Ashley.

Nếu mình cứ đứng yên thế này, có lẽ cậu ta sẽ không nhận ra sự hiện diện của mình đâu nhỉ?

Từ trước đến nay, cậu vốn chẳng khác gì hạt bụi nhỏ bé nằm lặng lẽ trong góc phòng. Mà xét theo thái độ gần đây của Ashley, có lẽ điều đó cũng là lẽ đương nhiên.

Cậu đã nghĩ vậy cho đến khi điều bất ngờ xảy ra.

Ashley, người đang cúi đầu xem điện thoại, bỗng dưng ngẩng lên. Và ngay lúc ấy, ánh mắt hắn chạm thẳng vào đôi mắt vẫn luôn lặng lẽ dõi theo mình.

Trong khoảnh khắc đó, từ một hạt bụi vô hình lẫn vào góc tối, Koi trở thành một cậu bạn đồng trang lứa đang dán lưng vào tường với vẻ ngốc nghếch rõ ràng.

“…Ơ.”

Ashley nghiêng đầu và khẽ mỉm cười. Với hắn ta, mỉm cười khi chạm mắt với ai đó đã trở thành một thói quen, chẳng mang ý nghĩa gì đặc biệt. Nhưng dù vậy, tim Koi vẫn đập thình thịch, mặt đỏ bừng lên. Dù phản ứng của Koi vụng về đến mức khó hiểu, Ashley vẫn giữ nụ cười trên môi và tiến lại gần, mở lời trước.

“Cậu làm gì ở đây thế?”

“Ờ…”

Koi cố gắng mấp máy đôi môi khô khốc để trả lời.

“Đang… chờ.”

Cậu chỉ nhận ra câu nói của mình sai ngữ pháp hoàn toàn sau khi đã lỡ lời. Koi chớp mắt đầy bối rối, còn Ashley thì bật cười tinh nghịch.

“Chờ ai?”

“À…”

Koi không thể tiếp lời, còn Ashley bất ngờ nghiêng người về phía cậu. Khoảng cách đột ngột bị rút ngắn, đến mức Koi chưa kịp lùi lại. Giọng nói của Ashley vang lên ngay bên tai cậu.

“Chờ tôi à?”

Tim cậu như rớt thẳng xuống. Đã bao lâu rồi Koi mới cảm nhận hơi thở của Ashley gần đến vậy? Dạo gần đây, Ashley chẳng khác gì phớt lờ sự tồn tại của cậu. Không đúng, hắn ta đối xử với Koi như bao người khác, nhưng với Koi thì không phải vậy. Vậy mà giờ đây, trong hành lang vắng vẻ này, hắn lại đột nhiên làm thế này…

Koi nín thở, vô thức nhắm chặt mắt. Nhịp tim đập mạnh đến mức cậu cảm thấy đau nhói trong lồng ngực.

Thích.

Trong đầu cậu chỉ tràn ngập duy nhất một suy nghĩ.

Mình thích cậu, Ash.

“Mình…”

Như bị thôi miên, Koi khẽ hé môi định nói ra điều đó. Nhưng ngay khoảnh khắc ấy, cánh cửa phòng thay đồ nữ bất ngờ bật mở, Ariel bước ra. Cả Ashley lẫn Koi đồng loạt quay sang nhìn cô ấy. Ariel khựng lại giữa chừng, cau mày nhìn họ.

“Hai người đang làm gì vậy?”

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo