Lick Me Up If You Can - Chương 78

Chương 78

* * *

Waoooooooo…

Tiếng hò reo vang dội đến mức nhức cả tai. Koi căng thẳng đến nỗi rụt cả vai lại. Dù chỉ đang đứng ở hành lang, cậu vẫn run rẩy đến mức không thể chịu nổi.

Ngoại trừ cậu, tất cả các cô gái trong đội cổ vũ đều đã thay bộ đồng phục mới và chuẩn bị bước ra sân băng. Họ sẽ biểu diễn vào khoảng thời gian giữa hiệp một và hiệp hai.

Dù giữa họ, Koi vừa là “ớt jalapeño”, vừa là “ớt chuông”, lại vừa là “bông cải xanh”*, cậu vẫn không thể thay đồ chung với họ được. Vì thế, quyết định được đưa ra: các cô gái sẽ thay đồ trước, sau đó đến lượt Koi. Chờ đợi họ bước ra, Koi liên tục hít vào rồi thở ra để cố gắng trấn tĩnh.

Rốt cuộc thì ngày này cũng đã đến.

Dù đã thử bộ đồ này vào hôm trước, cậu vẫn không tài nào tin nổi. Mình sắp mặc đồ con gái để cổ vũ ư? Trước mặt bao nhiêu người thế này sao?

“Ưaaa!!”

Quá mức xấu hổ, mặt Koi nóng bừng lên, còn miệng thì thốt ra một tiếng hét. Rốt cuộc đại học là cái quái gì vậy? Chuyện này thực sự đáng để mình làm sao? Không còn lựa chọn nào khác thật ư? Thật sự, tuyệt đối không còn sao?

Đang vò đầu bứt tóc, bỗng cửa mở ra, các cô gái trong đội cổ vũ lần lượt bước ra ngoài. Ariel, người đi đầu, lên tiếng khi nhìn thấy Koi vẫn đang ôm đầu.

“Cậu làm gì vậy? Mau vào thay đồ đi.”

“Mau lên, không có thời gian đâu.”

Phó đội trưởng đứng cạnh cũng thêm vào một câu.

Koi ôm chặt túi đồ, do dự bước đi, nhưng chẳng thể nào nhấc chân nổi. Thấy vậy, các cô gái ở phía sau liền đẩy cậu một cái.

“Mau lên nào, không rảnh rỗi đâu đấy!”

“Nhanh lên đi!”

Bị đẩy mạnh vào phòng thay đồ, Koi quay ngoắt lại, nhưng cánh cửa đã đóng sầm ngay sau lưng. Lúc này, cậu mới nhận ra rằng mình đã đi quá xa để có thể quay đầu lại.

Không còn cách nào khác, Koi đành mở túi lấy bộ đồ ra. Nhưng ngay khi nhìn thấy chiếc váy, mặt cậu liền tái mét.

Làm ơn, mong rằng đây chỉ là một giấc mơ…….

Chậm chạp mặc chiếc quần bó bên trong, Koi khoác lên người chiếc áo cổ chữ V không tay, khoét sâu đến mức lộ rõ phần xương quai xanh. Cuối cùng, cậu nhấc chiếc váy lên, nặng nề nhìn nó.

“Ưm ư……”

Một tiếng rên rỉ vô thức bật ra. Koi cắn răng, cố gắng mặc chiếc váy vào. Nhưng dù đã mặc xong, cậu vẫn không đủ can đảm để nhìn mình trong gương. Cậu nhắm chặt mắt, hít sâu để trấn tĩnh.

Hôm trước, cậu cũng đã mặc thử một lần, nhưng khi đó chỉ có các cô gái trong đội nhìn qua một chút rồi thôi, nên không cần đến mức này. Nhưng lần này là thực chiến.

Mình đã cố gắng đến vậy, chẳng lẽ chỉ vì một chiếc váy mà đổ sông đổ bể hết sao?

Dù tự động viên bản thân, nhưng ý chí không tự nhiên mà xuất hiện. Koi liên tục hít sâu, áp tay lên ngực để xoa dịu nhịp tim rối loạn. Cuối cùng, cậu mới có thể chạm tay vào tay nắm cửa.

Tiếng cánh cửa mở ra vang lên, và đúng lúc ấy, một suy nghĩ lóe lên trong đầu Koi:

Nếu đã làm đến mức này rồi, trường đáng lẽ không chỉ cho điểm hoạt động ngoại khóa mà nên cho mình đỗ thẳng đại học luôn mới đúng chứ……?

Tầm nhìn rung lên vì căng thẳng và trong đôi mắt mờ đi ấy, gương mặt của Ariel cùng các cô gái khác dần hiện rõ. Koi thậm chí còn chẳng dám tưởng tượng trông mình lúc này như thế nào. Trông có buồn cười không? Đương nhiên là có rồi, phải không? Không thể nào có chuyện mọi người chỉ nhìn vào nỗ lực của mình rồi bỏ qua tất cả đâu. Thật sao? Không thể có chuyện đó ư? Không thể rộng lượng một chút sao?

Với vô số suy nghĩ quay cuồng trong đầu, Koi nín thở, chỉ biết đứng đó lặng lẽ quan sát họ. Các cô gái cũng nhìn Koi không nói lời nào… rồi đột nhiên, họ hét lên sung sướng, nhảy cẫng lên đầy phấn khích.

“Đẹp quá đi à!”

“Koi ơi, cậu đáng yêu quá đi mất!”

“Còn đáng yêu hơn hôm qua nữa! Đồng phục mới hợp với cậu lắm luôn đấy!”

Nhìn họ cười khúc khích và vui vẻ đến thế, Koi sững sờ. Họ đang trêu mình sao? Chắc chắn là thế rồi, đúng không? Cậu đỏ bừng mặt, bối rối không biết phải làm gì, và ngay lập tức, các cô gái xung quanh đã tranh nhau lên tiếng động viên.

“Thật đấy, Koi! Trông cậu hợp lắm, dễ thương nữa!”

“Ừ đó, chẳng ai nhận ra cậu là con trai giả gái đâu. Chỉ nghĩ là một cô gái gầy gò, cao ráo thôi.”

“Đúng vậy, đúng vậy!”

“Không sao đâu, nhìn kiểu gì cũng chỉ thấy một cô gái mảnh khảnh thôi mà!”

Koi không biết nên vui hay buồn trước lời nhận xét này. Cậu không thích bị xem như con gái, nhưng cũng chẳng muốn bị nhìn như một chàng trai đang giả gái. Dù lòng rối bời, Koi vẫn thầm cảm kích những cô gái đang cố gắng động viên mình.

Trong lúc cậu còn lúng túng, Ariel , người vẫn đứng khoanh tay với vẻ nghiêm nghị bỗng giơ tay lên. Koi theo phản xạ khẽ giật mình, nhưng Ariel chẳng hề bận tâm mà chỉ đơn giản đưa tay lên xoa đầu cậu. Cậu không hiểu chuyện gì đang xảy ra, chỉ dám quan sát động thái của cô ấy.

Ariel khẽ nhíu mày, rồi bất ngờ thấm nước bọt vào lòng bàn tay và ấn mạnh xuống một bên tóc của Koi.

“Mãi không chịu nằm xuống nhỉ.”

Lẩm bẩm một mình xong, Ariel ngẫm nghĩ một lát, rồi đột nhiên rút chiếc kẹp tóc trên đầu mình ra và đưa cho Koi.

“Cúi đầu xuống nào.”

“Ơ, Ừm…”

Koi ngoan ngoãn cúi đầu về phía Ariel, và cô ấy dùng một tay giữ chặt phần tóc vừa bị ấn xuống, tay kia cài chiếc kẹp vào.

“Xem đi, đỡ hơn hẳn rồi.”

Ariel hài lòng gật đầu khi nhìn thấy Koi sau khi được chỉnh trang lại. Cảm giác lạ lẫm từ chiếc kẹp tóc khiến cậu vô thức đưa tay lên sờ, nhưng Ariel lập tức chộp lấy cổ tay cậu.

“Không được, đừng động vào. Tôi đã cố định nó rồi đấy.”

“À… Ừ.”

Thấy Koi rụt tay lại, Ariel mới quay sang nhìn những cô gái khác trong đội cổ vũ. Sau khi quét mắt một vòng, cô ấy nghiêm nghị lên tiếng.

“Mọi người sẵn sàng chưa?”

“Rồi ạ!”

Tất cả đồng thanh đáp. Ariel gật đầu, vẻ mặt tự tin hơn bao giờ hết, rồi quay người bước đi. Dưới sự dẫn dắt của cô ấy, đội cổ vũ bước ra sân băng với dáng vẻ đầy quyết tâm.

Chỉ có một mình Koi, với nỗi căng thẳng đến mức nghẹt thở, đang lúng túng đi sau cùng.

*

Chát! 

Cây gậy hockey va vào puck tạo ra một âm thanh vang dội. Puck bay lên một chút trước khi trượt dài trên băng. Ngay lập tức, Ashley đón lấy nó và lao về phía trước, xuyên qua hàng phòng ngự. Tiếng hò reo từ khán đài ngày càng lớn hơn. Ngay sau đó, hậu vệ đội đối thủ nhanh chóng áp sát.

Ashley chạm lưỡi gậy với đối phương, mắt quét nhanh xung quanh. Ở bên phải, Bill đang sẵn sàng. Không chần chừ, Ashley chuyền puck cho gã ta.

Cạch! 

Puck đập trúng gậy của Bill một cách hoàn hảo. Gã lập tức tăng tốc, sau đó chuyền ngược lại cho Ashley. Khi đội phòng thủ lao tới, lần này Ashley chuyền sang bên trái. Ngay lập tức, đồng đội của hắn ta vung gậy và sút mạnh.

“Uwaaahhh!”

Lưới rung lên, và tiếng reo hò bùng nổ khắp sân đấu. Ngay sau đó, còi báo hiệu vang lên cùng với ánh sáng của *Goal Light bật sáng. Hiệp một kết thúc. Ashley và đồng đội thở gấp, mồ hôi lấm tấm trên trán.

“Dễ quá nhỉ?”

Trên đường về khu nghỉ chung, Bill lên tiếng. Các đồng đội bật cười, đáp lại:

“Có cần chơi tới hiệp ba không? Hiệp hai là đủ kết thúc rồi nhỉ.”

“Đằng nào cũng tới đây rồi, cứ tận hưởng sàn băng thêm chút nữa đi.”

“Ha, hay là rủ đi ăn sau trận luôn?”

“Này, thế thì quá ác rồi đấy!”

Cả nhóm phá lên cười. Khi Ashley cũng bật cười theo, cậu tình cờ nhìn thấy đội cổ vũ đang tiến ra sân để chuẩn bị biểu diễn. Bill cùng mấy người khác liền hò reo, giơ hai tay lên vẫy nhiệt tình.

“Buffalo! Buffalo!”

Những chàng trai đội khúc côn cầu hò vang, còn Ariel và các cô gái trong đội cổ vũ mỉm cười khi đi ngang qua họ. Có người còn huýt sáo, giơ ngón cái tán thưởng.

“Đồng phục mới à?”

“Dễ thương ghê ta.”

“Đẹp đấy, hợp lắm luôn!”

Phó đội trưởng đội cổ vũ đưa ngón tay lên môi, nhẹ nhàng thổi một nụ hôn gió. Đám con trai của đội khúc côn cầu lập tức ôm ngực, giả vờ ngã ra sau như trúng đạn. Quả là một màn tương tác ăn ý.

Ashley, đứng ở hàng đầu, quay sang Ariel khi cô lướt qua bên cạnh cậu.

“Cố lên nhé.”

Ariel hất nhẹ cằm, nở một nụ cười kiêu hãnh. Ashley cũng mỉm cười đáp lại.

Ariel là người đầu tiên bước lên băng, tiếp theo là phó đội trưởng, rồi đến các thành viên khác lần lượt tiến ra sân. Cho đến lúc đó, Ashley vẫn đang cười. Nhưng rồi, ánh mắt cậu vô thức quét qua hàng người.

Koi đang ở đâu nhỉ?

Cậu vừa nghĩ vậy thì nhìn thấy một bóng dáng cuối hàng.

…Hả?

Điều đầu tiên cậu nhận ra là chiếc kẹp tóc hình quả cherry trên mái tóc người đó. Sau đó là chiếc cổ thon dài, bờ vai vuông góc, thân hình mảnh mai, rồi đến chiếc váy ngắn đến khó tin. Và rồi, Ashley đã nhìn thấy. Đôi chân dài, trắng muốt, nổi bật trên nền băng giá lạnh.

”…Khoan đã, đợi đã, Koi!”

Ashley hoảng hốt hét lên, nhưng đã quá muộn. Đội hình đã sẵn sàng, và âm nhạc vang lên.

___

*Goal Light: là đèn đỏ báo hiệu bàn thắng trong khúc côn cầu trên băng.

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo