Lick Me Up If You Can - Chương 79

Chương 79

* * *

Thịch, thịch, thịch, thịch.

Sau tiếng trống dồn dập phát ra từ loa phát thanh là những tiếng hò reo vang dội, khiến Koi cảm thấy choáng váng. Cậu thở hổn hển, cẩn thận đảo mắt nhìn xung quanh. Trên khán đài, tiếng vỗ tay hòa lẫn với những tiếng reo hò náo nhiệt. Vì quá xấu hổ, cậu đành cố gắng gạt hết mọi suy nghĩ khỏi đầu, chỉ tập trung vào việc không làm rối đội hình. Dù vậy, có vẻ như cậu cũng đã hoàn thành nhiệm vụ của mình.

Sau khi cúi chào khán giả theo hàng lối, Koi nhanh chóng quay người, rời khỏi đó đầu tiên, tiến thẳng về phía dugout. Nhờ sự sắp xếp của mọi người, cậu được đứng ở vị trí xuất hiện sau cùng nhưng lại rời đi đầu tiên. Nhờ vậy, Koi có thể vội vã rời khỏi sân. Nếu không nhanh chóng thoát đi, cậu có cảm giác mình sẽ không thể chịu đựng thêm nữa.

Vội vã chạy vào cánh sau sân khấu và cố gắng lấy lại hơi thở, đột nhiên, ai đó nắm chặt lấy tay cậu.

“A!”

Bất giác kêu lên, Koi ngẩng đầu nhìn và sững lại. Ashley đang nhìn cậu từ trên cao, vẻ mặt cau có chưa từng thấy.

Cái gì đây? Mình đã làm gì sai à?

Koi bối rối chớp mắt. Dù có chậm chạp đến đâu, cậu cũng nhận ra được một điều rằng Ashley đang cực kỳ giận dữ, giận đến mức không thể kiềm chế nổi.

“Cậu, cái này là sao?”

“…Hả?”

Koi hoảng hốt, chỉ thốt ra một âm thanh ngớ ngẩn. Đúng lúc đó, giọng của Ariel vang lên từ phía sau.

“Là sao cái gì? Nhìn là biết mà? Đây là đồng phục của đội cổ vũ đấy.”

Nghe vậy, Ashley quay đầu lại. Ariel, người vừa bước vào sau cùng, đang cau mày nhìn cả hai. Trong khi đó, các thành viên đội khúc côn cầu, những người đang chờ để khen ngợi đội cổ vũ nào là “làm tốt lắm”, “dễ thương thật”, “đồng phục mới hợp lắm”… đều tròn mắt nhìn bọn họ một cách bối rối.

Ashley vẫn nắm chặt tay Koi, lần này lại quay sang Ariel, cáu kỉnh thốt lên:

“Đồng phục gì mà như thế này hả? Sao lại chọn thứ này?”

“Cái gì cơ?”

Ariel cũng lớn tiếng đáp lại.

“‘Như thế này’ là thế nào? Cậu nói vớ vẩn gì đấy?”

“Nhìn mà không thấy à? Sao lại chọn cái này chứ?!”

“Thế lúc họp cậu đâu? Ai là người trốn mất bảo làm bài tập đấy?!”

“Cái gì cơ?”

“Chính là cậu thì có!”

Cả hai lao vào nhau, kề sát mặt mà gầm gừ. Những người xung quanh chỉ biết luống cuống, chẳng ai dám chen vào.

“Ashley bị sao thế?”

Phó đội trưởng lo lắng hỏi. Bill lắc đầu.

“Không biết nữa. Lúc nãy nhìn bọn cậu ra sân thì cậu ấy chẳng nói gì, tự nhiên bây giờ lại nổi nóng.”

Bill khẽ thì thầm, rồi bất đắc dĩ bước lên can thiệp.

“À… ừm… nghe tui cái đã.”

Ashley và Ariel đồng loạt quay đầu lại. Đối diện với bốn con mắt đầy sát khí, Bill giật thót nhưng vẫn lấy hết can đảm để tiếp tục.

“Mình cũng không hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhưng… đồng phục này là do tất cả chúng ta cùng chọn còn gì.”

Bill quay sang nhìn mọi người xung quanh. Ngay lập tức, các thành viên đội khúc côn cầu đồng loạt gật đầu như thể chờ sẵn để xác nhận.

“Đúng thế, chúng ta đã cùng nhau chọn mà.”

“Hôm đó ở Greenbell, đúng không?”

“Ừ, tôi thấy ai cũng hợp mà…”

“Tớ cũng vậy.”

“Tui cũng thấy vậy, ai cũng dễ thương cả. Hợp lắm chứ đùa à.”

Những tiếng đồng tình vang lên, mọi người gật đầu hưởng ứng. Ariel chống hai tay lên hông, hất cằm lên như thể muốn nói: Người duy nhất nói linh tinh ở đây là cậu đấy cái tên kia.

Ashley bốc hỏa, nhưng trong tình thế không ai đứng về phía mình, hắn cũng khó mà tiếp tục khăng khăng với ý kiến của bản thân. Khi Ashley còn đang vội vã tìm từ để phản biện, Ariel đã nhanh chóng truy hỏi.

“Rốt cuộc cậu bị gì vậy? Bộ đồng phục này có gì không ổn? Nói ra đi, phải có lý do thì bọn tôi mới cân nhắc có chấp nhận hay không chứ!”

Mọi ánh mắt đổ dồn vào Ashley. Hắn bắt buộc phải nói, phải giải thích vì sao hắn thấy bộ đồng phục này là vấn đề.

“Nó… quá…”

Ashley khó khăn mở lời.

“Quá ngắn! Chân lộ hết cả ra rồi đây này!”

Bầu không khí đột ngột lặng thinh. Chỉ còn tiếng ồn ào mơ hồ từ khán đài vọng lại giữa khoảng im lặng nặng nề.

Mãi một lúc sau, Ariel mới cau mày hỏi, giọng đầy vẻ khó tin.

“Cậu bị cái gì à?”

Ashley thoáng khựng lại, nhưng Ariel không để cậu có cơ hội phản ứng, lập tức nổi giận tiếp.

“Đây là đồng phục! Chân lộ ra thì có làm sao? Sao cậu lại nhìn cậu ấy bằng con mắt nhạy cảm như thế? Cậu bị biến thái hả?”

“Cậu nói năng cho cẩn thận vào.”

“Cậu mới là người phải cẩn thận! Đừng có mà đánh giá đồng phục kiểu đó! Cậu nghĩ mình là ai mà lên mặt chê bai nó thế?”

Ariel thực sự giận dữ. Trước phản ứng gay gắt của cô, Bill và những người còn lại cũng dè dặt lên tiếng đồng tình.

“Này, Ariel nói đúng đấy. Ashley, lần này cậu đi quá giới hạn rồi.”

“Đúng vậy, chỉ là đồng phục thôi mà. Có gì mà làm ầm lên?”

“Với lại váy cũng đâu có ngắn quá đâu, đội nào cũng mặc vậy cả.”

“Này, sao tự nhiên cậu nói cứ như bố tôi thế…”

Không ai đứng về phía Ashley. Đương nhiên là thế. Chính bản thân hắn ga cũng chưa từng như vậy. Trước đây, hắn đã từng hẹn hò với một hoạt náo viên, nhưng chưa bao giờ bình luận về đồng phục hay đôi chân của ai cả. Nghĩ đến việc chính mình lại nói ra những lời này, hắn ta thậm chí cũng không thể tin nổi.

Thực tế là, ngay đến lúc đội cổ vũ bước ra sân, Ashley vẫn chỉ xem như một chuyện ngoài lề, chẳng có gì đáng bận tâm.

Nhưng đó là trước khi hắn nhìn thấy đôi chân trần của Koi.

Nghĩ đến việc không chỉ những người trong cánh trong, mà cả đám đông trên khán đài, tất cả mọi người trong sân vận động này đều đang nhìn chằm chằm vào đôi chân đó, hắn ta lại cảm thấy phát điên.

Lẽ ra hắn phải suy tính đến chuyện này sớm hơn.

Từ đầu, lý do đội cổ vũ nhận Koi vào là vì họ cần một chàng trai giả gái.

Thế nên, việc Koi mặc bộ đồng phục đó đáng lẽ phải là chuyện hiển nhiên.

Không, tất nhiên là đã biết trước rằng cậu ấy sẽ phải mặc váy. Phần nào cũng đã đoán được. Nhưng không thể tưởng tượng được là cậu ấy lại đáng yêu đến thế. Và cả đôi chân kia nữa, rốt cuộc là thế nào đây? Không ngờ Koi lại có một đôi chân trắng muốt rực rỡ như vậy.

Chỉ cần tưởng tượng cảnh Koi ngồi xuống với đôi tất đen ôm lấy đôi chân ấy thôi, Ashley đã thấy như sắp ngất. Chỉ nhốt lại thôi liệu có quá nhẹ nhàng không? Ý nghĩ ấy thậm chí còn lướt qua đầu cậu. Bố mẹ Koi rốt cuộc là người thế nào đây?

Tại sao có thể để một đứa con vừa đáng yêu vừa gợi cảm thế này chạy khắp nơi trên chiếc xe đạp cũ kỹ như thế chứ?

Nhưng chưa hết. Táo tợn hơn nữa, Koi còn cài một chiếc kẹp tóc trên đầu. Mà lúc nào lại chả lúc mà chọn ngay lúc này, lại là hình trái cherry.

Không thể chấp nhận được.

Ashley không kiềm chế nổi mà giơ tay chỉ thẳng vào Koi, giận dữ hét lên.

“Còn cái kẹp tóc kia là sao? Tại sao lại là cherry chứ?”

Tất nhiên, Ariel cũng không hề nhượng bộ.

“Cherry thì làm sao? Rõ ràng là dễ thương mà!”

Cậu không hiểu à?

Cherry với Koi á? 

Quá gợi cảm, quá nguy hiểm luôn ấy chứ!

Nhưng trong số những người đứng xem, dường như chỉ có mình Ashley nhận ra vấn đề. Hắn càng nổi nóng thì càng có nhiều ánh mắt khó hiểu hướng về phía cậu. Đám bạn trong đội cổ vũ bắt đầu thì thầm với nhau.

“Gì thế? Sao lại cãi nhau?”

“Có phải là kiểu đó không? Kiểu như… không muốn người khác nhìn thấy bạn gái của mình ấy?”

“Kiểu chiếm hữu? Ghen tuông á?”

Một giọng khác chêm vào.

“Nếu là thế thật thì tụt mood quá. Không nghĩ Ashley lại như vậy đâu.”

Những lời đồng tình nhanh chóng vang lên.

“Đúng đó, không ngờ cậu ta lại bảo thủ thế.”

“Ngay cả bố tớ cũng chẳng nói mấy câu đó với tớ đâu, thế mà cậu ta lại…”

“Khoan, có khi nào đây chính là lý do Ariel đá Ashley không?”

Câu nói cuối cùng khiến cả nhóm như bừng tỉnh. Bọn họ trố mắt nhìn nhau, rồi một người dè dặt lên tiếng.

“Này… có khi nào chúng ta đã sai lầm không?”

Từ trước đến nay, bọn họ đã suy nghĩ rất nhiều để tìm cách nối lại Ariel và Ashley.

Nhưng giờ thì sao? Mọi thứ đang lung lay từ tận gốc rễ. Nhìn hai người vẫn còn đang tranh cãi kịch liệt, một cô gái thì thầm.

“Đưa Ariel cho một tên như thế này… có vẻ không ổn đâu.”

“Không ổn gì nữa, đúng là chuyện hoang đường!”

“Chính xác, không thể được. Ashley chính thức bị loại.”

“Nhưng biết làm sao bây giờ, Ariel tiêu chuẩn cao quá, khó tìm người phù hợp thật đấy.”

“Dù vậy cũng đâu thể nhắm mắt đưa bừa được.”

“Đương nhiên rồi. Ashley không xứng đáng. Dù Ariel có thích đi nữa, bọn mình cũng sẽ phản đối.”

Những lời bàn tán nghiêm túc ngày càng nhiều, còn Koi thì vẫn cúi đầu đầy bối rối.

Cậu lén liếc sang hai người kia. Họ cãi nhau là vì mình.

Chắc chắn là trông mình buồn cười lắm.

Cậu vừa biết ơn Ariel vì đã bênh vực, vừa thấy có lỗi với Ashley vì đã khiến hắn ta bực bội.

Thế nên, cậu không dám ngẩng đầu lên.

Cuộc tranh luận vẫn tiếp diễn thì tiếng còi báo hiệu hiệp hai vang lên.

“Chúng ta phải vào sân rồi, Ashley.”

Lúc đó, Bill  vẫn đang quan sát từ nãy đến giờ cuối cùng cũng lên tiếng xen vào. Ashley liếc nhìn Koi một lần nữa, rồi buông một câu chửi thề khe khẽ trước khi thả cậu ra. Khi Koi loạng choạng lùi lại, Ashley đội mũ bảo hộ rồi bước ra sân băng. Những người còn lại cũng lục tục đi theo sau.

Bill, người ra sau cùng, liếc nhìn Ariel và Koi lần lượt rồi nói:

“Xin lỗi, hôm nay Ashley có vẻ hơi nhạy cảm.”

“Thôi được rồi, mau ra ngoài đi.”

Ariel cộc lốc đáp lại rồi quay đầu sang chỗ khác. Koi cảm nhận được ánh mắt Bill hướng về phía mình, liền khẽ nói:

“Không sao đâu.”

Các cầu thủ của hai đội đứng đối diện nhau trên sân băng, chỉ cách nhau khu vực trung tâm. Trọng tài ném puck lên không trung, và trận đấu chính thức bắt đầu với một pha face-off (cú tranh chấp puck giữa hai cầu thủ trung tâm khi trọng tài thả puck xuống).

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo