Lick Me Up If You Can - Chương 80

Chương 80

*

Ngay cả sau khi trận đấu bắt đầu, Koi vẫn không thể tập trung. Ariel đã rời đi với vẻ mặt khó chịu. Đội phó chạy theo cậu, đồng thời vẫy tay ra hiệu với những người khác rằng không sao cả. Nghĩ rằng không cần thiết phải chen vào thêm, Koi đành ở lại khu vực chờ cùng các thành viên khác.

Dù rất muốn xem Ashley thi đấu, nhưng tâm trí cậu cứ bị cuốn về phía Ariel và đội phó, những người vừa biến mất. Điều đó cũng đúng với mấy cô gái trong đội cổ vũ.

“Ash thật đáng thất vọng.”

Họ thì thầm với nhau.

“Đúng vậy. Tưởng sau trận đấu hôm nay hai người họ sẽ cùng đến buổi tiệc Homecoming chứ.”

” Hôm qua cậu ấy cũng đợi ở hành lang mà.”

“Dính chặt lấy như thế chả ích gì đâu. Không được là không được.”

Trước những lời nhận xét lạnh lùng ấy, tâm trạng Koi càng thêm rối bời. Ashley định hôm nay sẽ nói với Ariel về chuyện quay lại… Nếu lại bị từ chối thì sao? Nghĩ đến việc Ashley có thể thất vọng đến mức nào, Koi càng thêm lo lắng.

Là tại mình cả.

Nỗi tự trách khiến Koi không thể ngẩng đầu lên. Không được, cứ thế này không ổn. Phải tìm chỗ nào trốn đi thôi.

Nhưng đúng lúc cậu quay người lại, tiếng reo hò bỗng vang lên từ phía khán đài. Có bàn thắng à? Cậu thoáng nghĩ vậy, nhưng hoàn toàn sai rồi.

“Ôi trời, có đánh nhau kìa!”

Ai đó trong đội cổ vũ hét lên.

Phản xạ quay đầu lại, Koi sững sờ tròn mắt.

Ashley đang tung cú đấm về phía một cầu thủ đội bạn.

*

Suốt trận đấu, Ashley hoàn toàn không thể tập trung. Hình ảnh lúc nãy vẫn còn rõ mồn một trong đầu hắn. Trước mắt hắn ta là Koi, người đang hết mình nâng chân và thực hiện vũ đạo, nhưng làm sao hắn có thể chú ý đến trận đấu được?

Hắn biết rõ bản thân vừa hành xử một cách lố bịch. Nhưng trong tình huống đó, làm sao có thể giữ bình tĩnh đây?

Koi đã công khai đôi chân rạng rỡ đó trước toàn thể học sinh mà nhảy múa.

Trí nhớ của hắn ta đã bị bóp méo đến mức kỳ lạ, nhưng Ashley chẳng có tâm trí đâu để phân biệt thực tế với tưởng tượng. Hắn giờ đây có lẽ đã hiểu rõ cảm giác “tức đến mờ mắt” là như thế nào. Vì vậy, hắn đã phạm một vài sai lầm nhỏ, nhưng từng lỗi ấy nhanh chóng dẫn đến những bàn thua nặng nề.

Chuỗi sai lầm nối tiếp nhau khiến đồng đội cũng bắt đầu nhận ra điều bất thường. Vừa đuổi theo puck, họ vừa trao nhau ánh mắt bất an. Những chuyển động của Ashley hoàn toàn khác so với hiệp một và điều đó khiến cả đội dần mất bình tĩnh.

Không thể chịu nổi nữa, Bill vội chạy đến cậu và hỏi:

“Cậu sao vậy, Ash? Có bị thương chỗ nào không?”

Giọng gã đầy lo lắng, nhưng Ashley không thèm nhìn mà chỉ buông ra một câu cụt lủn:

“Không có gì cả, tập trung vào trận đấu đi.”

Bill đành im lặng rút lui.

Tỉnh táo lại đi, Ashley Dominic Miller. Bây giờ đang là trận đấu.

Hắn biết mình vừa trút giận vô cớ lên Bill. Nhưng cảm xúc trong hắn ta như một cơn lũ không thể kiểm soát.

Ashley vung gậy đuổi theo puck, nhưng rồi lại để lộ sơ hở. Đối thủ không bỏ lỡ cơ hội mà nhanh chóng bứt tốc, sút bóng thẳng vào lưới.

Tiếng reo hò và la ó vang lên đồng loạt từ khán đài. Ashley hít một hơi sâu, đứng thẳng dậy. Đầu óc cậu rối tung. Hắn ta nghiến răng chửi thề rồi quay lại để chuẩn bị cho đợt tấn công tiếp theo.

Ngay lúc đó, cầu thủ đội bạn, người vừa ghi bàn áp sát bên cạnh hắn ta.

Tên đó nhếch miệng cười khẩy, giọng đầy mỉa mai:

“Này, đường chuyền đẹp đấy. Cố gắng phát huy nhé.”

“Thằng khốn này…”

Bill đang định nổi giận khi nghe thấy câu đó, nhưng trước khi kịp làm gì, Ashley đã ném gậy xuống và tung một cú đấm thẳng vào đối phương.

Từ khán đài, tiếng reo hò bùng nổ.

“Chờ mãi khoảnh khắc này!”

“Đánh đi! Đấm mạnh vào!”

“Buffalo, Buffalo chiến thắng!”

“Đừng để bị lép vế! Nhắm vào cằm nó mà quất đi!”

Một trận ẩu đả bùng nổ, nắm đấm bay điên cuồng giữa hai bên, khiến bầu không khí sân đấu bùng cháy hơn bao giờ hết. Bàn thắng có thể khiến khán giả hò reo, nhưng chưa bao giờ cổ động viên lại cuồng nhiệt đến mức này. Đó cũng là một phần hấp dẫn của khúc côn cầu trên băng.

Nhưng đối với Koi, cảnh tượng này khiến tim cậu như bị thiêu đốt.

Chết rồi! Thật sự to chuyện mất!

Những cuộc ẩu đả trong các trận đấu hockey vốn không hiếm. Ashley, Bill hay bất kỳ ai khác trong đội cũng từng nhiều lần lao vào đánh nhau với đội bạn.

Nhưng lúc này, Koi chỉ có thể nghĩ đến Ashley.

Dù bao nhiêu người khác có đánh nhau, cậu cũng chỉ hơi giật mình chứ không đến mức lo lắng như thế này. Nhưng mỗi lần đối thủ ra đòn nhắm vào Ashley, tim cậu lại như rơi xuống đáy vực.

Cậu muốn chạy ra giúp nhưng biết rõ mình chỉ trở thành gánh nặng mà thôi. Vì vậy, tất cả những gì cậu có thể làm là đứng trong khu vực chờ và cuống quýt dậm chân.

Dĩ nhiên, không chỉ riêng Koi có phản ứng như vậy. Ngay cả những cô gái trong đội cổ vũ, dù trước đó còn bàn tán không hay về Ashley, giờ đây cũng đang la hét cổ vũ, vung tay đầy hào hứng.

Cậu nín thở quan sát, đúng lúc đó, đối thủ của Ashley vung tay về phía hắn.

Ashley sắp bị đánh trúng!

Không dám nhìn tiếp, Koi nhắm chặt mắt.

Ngay sau đó, tiếng hò reo vang lên dữ dội.

Cảm nhận được bầu không khí có gì đó khác lạ, Koi khẽ mở mắt. Đối thủ của Ashley đang ôm chặt mũi, người co rúm lại.

“Một cú đấm đẹp mắt!”

Một cô gái trong đội cổ vũ cười khúc khích, giơ ngón tay cái lên.

Lúc này, Koi mới thở phào nhẹ nhõm.

Mãi đến khi đối thủ kia chảy máu mũi, trọng tài mới quyết định tách hai người ra. Kết quả, Ashley bị phạt không được thi đấu trong 5 phút.

“Còn đúng 5 phút nữa là hết hiệp hai.”

Tiếng la ó vang lên khắp khán đài, nhưng chẳng ai có thể thay đổi quyết định của trọng tài. Ashley nhặt lại gậy và găng tay, rồi chậm rãi quay về khu vực chờ.

Tuy tinh thần của cả đội không đến mức sa sút, nhưng vẻ mặt của Ashley vẫn cực kỳ khó coi. Cả đội, kể cả những thành viên đội cổ vũ, đều lặng lẽ quan sát hắn mà không dám nói gì.

Không ai ngăn khi Ashley đột ngột rời khỏi khu vực chờ.

Koi đứng đó, do dự trong chốc lát.

Mình nên làm gì đây? Có nên đi theo không?

Nếu cứ thế này, chắc chắn chúng ta sẽ thua trận mất.

Vậy thì chuyện gì sẽ xảy ra? Dù vậy, Ash vẫn sẽ tỏ tình với Al chứ?

Koi không thể biết được câu trả lời. Một cám dỗ đen tối lặng lẽ ngẩng đầu trong tâm trí cậu.

Nếu như thua trận này…

Có khi nào Ash sẽ không thể quay lại với Al nữa không…?

Tim cậu đập thình thịch đến mức đáng sợ. Mồ hôi lạnh túa ra trong lòng bàn tay, còn trước mắt thì chao đảo. Nếu như thật sự nếu như chuyện đó xảy ra…

Chỉ tưởng tượng cảnh Ashley và Ariel ở bên nhau thôi cũng khiến tim cậu đau đến muốn chết. Nhưng nếu phải tận mắt chứng kiến thì sao? Chỉ nghĩ đến điều đó thôi cũng khiến cậu khiếp sợ.

Nếu Ash không quay lại với Al…

Một ý nghĩ cẩn trọng nhưng đầy hiểm ác trỗi dậy từ sâu trong tâm trí cậu. Miệng khô khốc, khiến cậu càng trở nên nhạy cảm hơn. Koi không thể kiềm chế được mà nhắm chặt mắt. Thế nhưng, hình ảnh hai người họ thân thiết cười nói vẫn hiện lên một cách rõ ràng trong tâm trí. Nếu điều đó không còn có thể xảy ra nữa thì sao?

Ash chắc chắn sẽ thất vọng lắm.

Koi từ từ mở mắt. Tiếng reo hò của khán giả vang lên như một ảo giác xa vời. Cậu cảm thấy đôi chân mình nặng nề như đang bước đi dưới nước, chậm rãi xoay người lại.

Cậu từng bước, từng bước đi về phía Ashley đã biến mất. Khi khoảng cách dần thu hẹp, mọi suy nghĩ trong đầu cũng dần tan biến. Chỉ còn tiếng tim đập dội vang trong lồng ngực.

Ashley đang ngồi một mình trên băng ghế trong hành lang. Không gian xung quanh tĩnh lặng đến nghẹt thở, chẳng còn tiếng reo hò của khán giả, thậm chí cả hơi thở cũng không nghe thấy. Trong sự im lặng tuyệt đối, Koi bước chậm rãi về phía cậu.

Dù chắc chắn đã nghe thấy tiếng bước chân, nhưng Ashley vẫn không hề ngẩng đầu lên. Hắn ta cúi người, đặt khuỷu tay lên đầu gối, hai tay ôm lấy khuôn mặt mà không hề nhúc nhích.

Cuối cùng, Koi dừng lại cách hắn ta chỉ vài bước chân.

Cậu mở miệng, nhưng phải mất một lúc mới có thể cất thành lời.

“…Ash.”

Cậu cất tiếng gọi tên của hắn với giọng nói khàn đặc.

Vai Ashley khẽ run lên, rồi một lúc sau, hắn mới chậm rãi ngẩng đầu lên.

Biểu cảm của Ashley trông thê thảm hơn bao giờ hết. Nghĩ đến việc hắn đang tuyệt vọng đến nhường nào, Koi lại cảm thấy nhói lòng.

“Sao thế?”

Ashley cất tiếng. Lúc đó Koi mới nhận ra rằng mình chỉ đứng đờ ra mà nhìn hắn.

“Ừm…”

Cậu đã chuẩn bị tinh thần, nhưng lời nói lại chẳng thể dễ dàng thốt ra. Koi cố gắng gom góp dũng khí, gượng gạo cất giọng.

“Đừng lo lắng quá… Trận đấu… nhất định sẽ thắng mà.”

Giọng cậu run rẩy đến mức chính bản thân cũng thấy đáng thương. Khi Koi im lặng, Ashley bật cười khẽ.

Nụ cười tự giễu của hắn ta khiến chút dũng khí còn sót lại trong Koi hoàn toàn tan biến. Giữa hai người lại rơi vào một khoảng lặng ngượng ngập.

Rõ ràng cậu có điều muốn nói, nhưng chẳng thể nào mở miệng.

Do dự mãi không biết nên làm gì, cuối cùng Koi vẫn chẳng thể cất lời. Thay vào đó, cậu vén váy lên, lấy ra một vật từ túi quần bên trong rồi đưa ra trước mặt Ashley.

“… Đây là? Cái gì đây?”

___

*Ghen quá đúm người luôn

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo