Lời cảnh báo của hắn sẽ chấm dứt hợp đồng với Aeroc nếu còn tổ chức một buổi dạ hội khác dường như đã có tác dụng, cho đến hôm nay Aeroc vẫn im hơi lặng tiếng. Khi mối quan hệ với Raphiel chấm dứt và vị khách hàng rắc rối của hắn đã bình tĩnh lại, Clough trở nên tận tâm với công việc hơn bao giờ hết, đến mức mất dấu thời gian và ngày tháng. Mặc dù Tử tước Derbyshire thấy rất có lỗi với Clough và giới thiệu những mối mới cho hắn, nhưng Clough lại giả vờ như vẫn đang buồn bã về vụ chia tay và tỏ ra xa cách nên Tử tước Derbyshire cũng dễ dãi với hắn. Tử tước hay cằn nhằn đó nhanh chóng bỏ cuộc vì cho rằng Clough vẫn chưa nguôi ngoai.
Vì Clough chỉ tập trung vào công việc nên tài sản cũng tăng lên nhanh chóng. Chưa đầy một năm, hắn đã mua được một căn nhà tốt hơn, khiến Martha không cằn nhằn được gì nữa. Dù cảm thấy rất tiếc nuối về vụ huỷ hôn nhưng bà lại quá mải mê trang trí ngôi nhà mới mà không để tâm đến Clough.
Khối tài sản của Clough ngày càng được tăng lên đều đặn nhờ người quản gia tiết kiệm và có khả năng. Có vẻ như hắn sẽ sớm có đủ khả năng để mua một biệt thự lớn. Hơn nữa, điều này cũng là do vị Bá tước không có khái niệm gì về tiền bạc, vừa mở tung cửa văn phòng như sắp đập vỡ nó. Aeroc hỏi, “Có đúng là anh đã hủy hôn ước không?!” như thể Clough đã phạm một sai lầm khủng khiếp.
“Tại sao ngài luôn xông vào lúc đêm khuya mà không có hẹn trước vậy?”
Aeroc kích động hơn bao giờ hết, gần như sẵn sàng nhảy qua bàn làm việc, không nghe thấy tiếng phàn nàn của Clough đang ngồi ở bàn xem tài liệu. Aeroc tựa người vào sát bàn làm cho một số tài liệu bị rung chuyển. Lo ngại lọ mực có thể đổ ra ngoài, Clough nhanh chóng đóng và khóa nắp lại, trong khi Aeroc dường như sẵn sàng tóm lấy cổ áo hắn để tra hỏi.
“Có đúng là anh đã hủy bỏ hôn ước của mình không?”
“Đúng là lễ đính hôn của chúng tôi đã bị hủy bỏ, nhưng tại sao ngài lại là người làm ầm lên thế?”
Clough lạnh lùng đáp trả, không hài lòng với câu hỏi xâm phạm sự riêng tư khi hắn muốn giữ kín mọi chuyện. Và hắn càng ghét nó hơn nữa vì lời tra hỏi đến từ Aeroc Teywind. Tuy nhiên, Aeroc dường như không nhận thức được giọng điệu khinh khỉnh của Clough, hét lên với khuôn mặt tái mét và mệt mỏi như thể thế giới sắp sụp đổ.
“Nhưng anh yêu Raphiel! Đủ để hiến dâng cả cuộc đời cho cậu ta!”
Bây giờ đến lượt Clough rất ngạc nhiên. Ngay cả hắn là người đã trải qua cuộc chia tay cũng không có những cảm xúc mãnh liệt như vậy nên hắn không hiểu tại sao Aeroc lại như vậy. Không tìm được từ thích hợp để nói mà chỉ ngơ ngác nhìn Aeroc.
Sự im lặng khó xử tiếp tục tràn ngập, và Aeroc nhận ra mình đã trở nên kích động quá mức, đột nhiên ngậm miệng lại và vội vàng lùi lại khỏi bàn làm việc. Tuy nhiên, vẻ mặt nhợt nhạt và mệt mỏi không thay đổi. Nhìn Clough với ánh mắt thẫn thờ, giống như một đứa trẻ lạc ở một nơi xa lạ, trên mặt không hề có ý nụ cười nào. Lo lắng sự im lặng sẽ chỉ ngày càng nặng nề và trở nên không thể dịu đi được, Clough cố tình dùng giọng điệu nhẹ nhàng hỏi.
“Tôi không nhớ bất kỳ ký ức nào cho thấy mình yêu cậu ấy nhiều đến thế. Ai nói với ngài như vậy?”
“Đương nhiên, đó là điều hiển nhiên!”
Aeroc không tìm được lời nào để tranh luận. Anh chớp mắt vài lần, mở rồi đóng miệng lại, cuối cùng gục đầu xuống. Vai khẽ rung lên, Aeroc nắm chặt tay như đang cố kiềm chế thứ gì đó trong lòng. Clough thực sự không biết người này đang muốn làm điều gì. Dù những ngày làm việc của hắn có nhàm chán thì đó vẫn là những ngày yên bình. Clough biết Aeroc sẽ lại làm rối tung nó lên. Nếu như trước đây, chắc chắn hắn sẽ nổi giận và đuổi Aeroc ra ngoài. Nhưng bây giờ hắn đã gần như bỏ cuộc. Hắn cũng cảm thấy muốn xem Aeroc sẽ làm đến mức nào.
Có lẽ Aeroc nhận thấy Clough đang quan sát mình, ngước mắt lên khỏi sàn nhà, thẳng lưng, ngẩng cao đầu, vai ngả ra sau, thậm chí còn một lần nữa đeo nụ cười nhạt trên môi. Như chưa bao giờ hét lên, Aeroc đang giả vờ thờ ơ. Nó đã trở thành việc Aeroc có thể thực hiện mà không gặp khó khăn gì. Tuy nhiên, trong mắt Clough, cách Aeroc cố gắng kiềm chế cơn kích động vẫn chưa nguôi của mình lại rất dễ thương. Clough tự hỏi Aeroc đã vội vã chạy tới đây đến mức nào mà thậm chí còn không có thời gian để đeo găng tay, và đang dùng bàn tay trần chải lại mái tóc hơi rũ xuống của mình, Aeroc đã thốt ra lời xin thứ lỗi bằng giọng nói bình tĩnh.
“Ta muốn xin anh thứ lỗi vì sự thô lỗ đột ngột của mình.”
Sau đó nhẹ nhàng cúi đầu. Cử chỉ đó vô lý đến mức khiến Clough phải bật cười.
Bây giờ Clough không thể chịu được nữa. Khi bóng dáng cao lớn của Clough đứng dậy khỏi bàn làm việc, Aeroc rất kinh ngạc và cố gắng rời đi nhanh như lúc xông vào đây. Nhưng Clough không thể để Aeroc rời đi dễ dàng như vậy. Nếu làm phiền một người đang lặng lẽ làm việc của riêng họ thì sẽ phải hứng chịu hậu quả.
Với những bước chân nhanh nhẹn ngang qua văn phòng, khi Aeroc vừa mới giật mạnh tay nắm cửa, Clough đã phát huy hết lợi thế của đôi chân dài và dùng tay đóng sầm cánh cửa đang hé mở với một tiếng rầm. Bị mắc kẹt giữa cánh cửa và Clough, Aeroc tiếp tục xoay tay nắm cửa mà không hề quay lại. Clough thì thầm với vẻ mỉa mai.
“Tại sao ngài lại rời đi vội vã như vậy? Ngài đã đến đây rồi thì hãy nói chuyện đi.”
“Để một dịp khác, hãy tới dinh thự của ta.”
“Bây giờ luôn đi.”
Clough nhận thấy giọng nói run rẩy của người đàn ông đang trả lời một cách bồn chồn, và sự chú ý của hắn đổ dồn vào gáy trắng ngần trước mắt. Mái tóc được chải gọn gàng trông vô cùng mềm mại. Dùng tay còn lại không phải giữ cửa, Clough nắm lấy eo Aeroc và bắt người nay quay về phía mình. Khi cơ thể cứng ngắc bị xoay lại nửa chừng, Aeroc ngước nhìn Clough với vẻ mặt sợ hãi. Vào lúc đó, đôi mắt xanh run rẩy, mùi hương của anh lại lan tỏa trong không khí. Đó là một mùi hỗn hợp giữa sự mạnh mẽ của một Alpha và ngọt ngào của một Omega, nó có mùi thô tục không giống mùi của một quý tộc thanh lịch… nhưng cũng rất kích thích.
Vào thời điểm đó, Clough đã thực sự huy động hết sự tỉnh táo, nhấn mạnh một lần nữa, nỗ lực to lớn, để không khuất phục trước ham muốn thầm kín và dai dẳng của mình đối với người đàn ông này; muốn bắt nạt ngài ấy ngay lúc đó. Bỏ qua việc hắn đang khao khát một Alpha, hắn biết việc nói chuyện với đối phương trước là thực sự cần thiết.
Clough luôn thấy hành vi của vị bá tước cao quý này khó hiểu đến mức không thể hiểu được. Từ việc bất ngờ mời Raphiel dù gần như không liên hệ gì với gia đình Westport, đến việc tổ chức một buổi dạ hội xa hoa mà ngài ấy yêu thích đến mức vô lý. Aeroc dường như biết quá nhiều điều về Clough và mối quan hệ của hắn. Người này đã khóc khi hắn cầu hôn như vừa thất tình, và hoảng hốt về hôn ước tan vỡ hơn là các bên liên quan.
Có lẽ Aeroc có mối quan hệ thể xác với ai đó dày đặc đến mức trên người nhuộm lên Pheromone của Omega đó như là một cách để trút bỏ sự ghen tị của mình. Đó là điều dễ hiểu vì ngài ấy là một Alpha ở độ tuổi sung mãn. Việc ngài ấy thậm chí còn đi tìm lại chiếc nhẫn đính hôn của người khác cho thấy ngài ấy đang cố tỏ ra mình ổn. Nhưng nếu có ý thể hiện sự lịch sự thì ngài ấy không nên khiêu khích một Alpha đang cảm thấy không vui khi nhắc đến việc hôn ước bị hủy, đúng không?
Người Aeroc hơi cứng lại, liếc nhìn Clough, nhưng rất nhanh dời mắt đi. Đầu ngẩng cao, anh đứng tự tin không một chút dao động. Tuy nhiên, bàn tay đang nắm tay nắm cửa vô thức run lên. Clough cười khúc khích và hỏi.
“Ngài có tình cảm với Raphiel phải không?”
Người bị kẹt trong một khoảng cách gần với Clough, bắt gặp ánh mắt của hắn và thở ra một hơi ngắn như thể gạt bỏ nó. Nheo mắt lại và nhìn chằm chằm dữ dội, hắn nhìn Aeroc như thể thấy đối phương thật đáng thương. Vậy có lẽ đó không phải là… kết luận chính xác?
“Không phải.”
Đúng như dự đoán, Aeroc lạnh lùng đáp lại.
“Vậy thì ngài sẽ giải thích thế nào về những hành động khó hiểu của mình cho đến thời điểm này?”
“Có vấn đề gì với hành động của ta?”
Bây giờ cơn run rẩy đã dịu đi, Aeroc đang tỏ ra một chút tức giận nên Clough đang từ từ đẩy người ra. Aeroc phải giữ giọng bình tĩnh nhất có thể để tránh tỏ ra mình đang kích động. Ở khoảng cách gần như vậy, giọng có thể sẽ đủ lớn để nghe thấy. Hắn có thể nghe thấy tiếng thở gấp gáp của người này. Nước da của Aeroc trở nên tái hơn khi Clough nói với giọng hơi khàn.
“Vội vã đến để xác nhận tin về việc người khác hủy hôn không giống như phản ứng của người bình thường”.
Nghe thấy lời nhận xét mỉa mai, Aeroc lại trừng mắt nhìn Clough một cách sắc bén. Nhưng đâu đó trong nét mặt, trông như thể ngài ấy sắp khóc. Giống như lần trước người này mắng mỏ hắn dưới gốc cây tuyết tùng.
“Có gì không bình thường à?”
“Tôi mong khách hàng của mình có được lý trí bình thường nhất.”
“Ta không nhớ những từ ‘bình thường’ hay ‘lẽ thường’ có trong hợp đồng, nhưng nếu anh không thích, chúng ta có thể chấm dứt nó.”
Clough không hiểu tại sao Aeroc lại đột nhiên rẽ sang hướng đó. Sự kiên nhẫn vốn có hạn của hắn đối với vị Bá tước nhanh chóng cạn kiệt. Khi Aeroc tiếp tục trả lời một cách vô nghĩa, Clough nắm lấy cánh tay Aeroc và gầm gừ.
“Đừng thay đổi chủ đề. Rốt cuộc ngài đang che giấu điều gì?”
“Ta không giấu giếm điều gì cả. Và cho dù có… đó không phải việc của anh.”
Lúc Clough sắp nổi điên lên nhưng Aeroc đã hất bàn tay đang nắm lấy cổ tay mình ra.