“Một chuyên gia đầu tư có thể đối xử với khách hàng của họ một cách vô lễ như vậy không? Anh đang đi quá giới hạn rồi đó.”
Một lời buộc tội không chút tình cảm tuôn ra từ miệng Aeroc. Sau đó anh cắn môi và nói thêm với giọng run run.
“Tránh ra. Anh đang làm gì với một Alpha giống như mình vậy? Là một quý tộc, anh nên giữ gìn phẩm giá của mình.”
Aeroc tỏ ra khó chịu, nhưng Clough, người không hề có ý định lùi lại mà chỉ muốn đến gần hơn, lại ngang ngược tiến lại gần hơn.
“Anh làm gì thế?”
Giọng nói run rẩy gần như không lọt vào tai hắn. Clough cười khúc khích và cúi đầu thì thầm vào tai Aeroc.
“Đó là điều tôi mới học được gần đây. Ngày nay không có nhiều sự khác biệt giữa Alpha và Omega. Là một quý tộc nổi tiếng, bạn phải nhận thức được xu hướng xã hội, phải không?
Khi nghe điều này, Aeroc lặng lẽ không rời mắt khỏi Clough. Đôi mắt xanh mở to và đôi môi run rẩy không thể khép lại. Trông anh như bị đông cứng lại, giống như một Omega đang lo lắng sắp bước vào kỳ phát tình.
Hắn đã chia tay và đúng là có buồn phiền, vậy mà người khiến hắn cảm thấy khó chịu lại hành động như thể một Omega. Bản thân hắn đã có những ham muốn chưa được thỏa mãn rồi, điều này thực sự khiến đầu óc hắn căng như dây đàn. Cái trào lưu chết tiệt đó. Những người khác sẽ làm hắn ghê tởm, nhưng nếu đó là Aeroc thì điều đó dường như hoàn toàn có thể xảy ra. Mùi hương của người này thật sảng khoái nhưng lại ngọt ngào, quen thuộc đến lạ lùng. Ngay cả cánh tay của hắn cũng vừa vặn hoàn hảo quanh eo của Aeroc, vốn đã khá mảnh khảnh đối với một Alpha. Có cảm giác như vòng eo đó được tạo ra để nằm trong vòng tay của Clough. Nó không quá đầy đặn hoặc không đủ gầy. Clough kéo đối phương lại gần hơn.
Khi hắn ép cơ thể của họ lại gần nhau hơn, phía dưới của hắn chạm vào một bên hông của Aeroc, và Aeroc ngạc nhiên đẩy hắn ra. Tuy nhiên, sự phản kháng quá yếu khiến Clough nghi ngờ người này có thực sự muốn đẩy mình ra xa hay không.
Không chút do dự, Clough cúi đầu, vùi mũi vào cái gáy trắng ngần đã chiếm hết tầm nhìn của hắn từ trước đến giờ. Mùi hương quá hấp dẫn khiến đầu óc hắn quay cuồng. Cứ thế này, dù có giải tỏa bao nhiêu lần thì sự phấn khích của hắn cũng không hề giảm bớt. Hé môi và cắn nhẹ vào da thịt đàn hồi tại gáy, Aeroc, người đang cố đẩy hắn ra, cứng đờ. Cả người Aeroc căng cứng và rùng mình. Tay Clough di chuyển, vuốt ve dưới lưng dưới của Aeroc, rồi di chuyển xuống dưới.
Hắn có thể cảm nhận được phần hông và đùi săn chắc, mịn màng của Aeroc đang run rẩy một cách lo ngại bên dưới chiếc quần mỏng. Khi bàn tay to chạm đến chỗ Aeroc không thể chịu nổi nữa, anh khẽ nín thở, căng hông và vặn người để thoát khỏi vòng tay của hắn. Nhưng nó chỉ khiến anh áp gần Clough hơn. Chạm vào cơ thể nhạy cảm đang run bật lên, Clough có thể nhận ra Aeroc cũng đang kích thích.
“Đây là gì? Có vẻ như ngài không phải là không thích nó nhỉ.”
Điều đáng ngạc nhiên là khi hắn cười và trêu chọc, khuôn mặt tái nhợt của Bá tước ngay lập tức đỏ lên. Aeroc có vẻ xấu hổ và hơi tức giận, nhưng đáng ngạc nhiên là không có dấu hiệu chán ghét nào. Thân thể cứng ngắc dường như cũng là do hưng phấn.
Nghĩ trong đầu, mùi hương ngọt ngào của Omega lúc này thật khó cưỡng lại, khiến hắn chỉ muốn xé xác đối tác không rõ mặt của Aeroc ra thành từng mảnh, rồi hung hãn xâm phạm Aeroc bên cạnh xác người kia.
Tuy nhiên, cơ thể hắn, vốn đã từ bỏ lý trí từ lâu, lại không đồng ý. Mùi hương ngọt ngào, tự nhiên như chính mùi hương của Aeroc khiến Clough muốn đè người này xuống ngay lập tức. Bất kể thế nào, kết luận cuối cùng đều giống nhau. Clough cười khúc khích và lướt môi sau vành tai bỏng rát của Aeroc. Người đàn ông trong vòng tay hắn hít một hơi và phản đối với giọng run run.
“Anh là người đã đánh những Alpha đó, gọi họ là kinh tởm.”
“Họ không phải là ngài.”
Hơi thở ngắn và không ổn định chợt dừng lại. Sức mạnh ở bàn tay đang đẩy lý trí đối phương đi xa dần. Bá tước quay mặt đi và cắn môi. Dường như đã bỏ cuộc. Hài lòng vì Aeroc không còn ý định chạy trốn nữa, Clough, người đang giữ chặt cửa, hạ tay xuống, vòng tay ôm lấy cái gáy trắng bệch của Aeroc. Nhẹ nhàng vuốt ve phần cổ hơi cứng ngắc rồi lướt ngón tay xuống lưng.
“Ngài có thực sự chắc chắn mình không có tình cảm với Raphiel không?”
“Hoàn toàn không.”
Hắn siết chặt gáy Aeroc, khiến đầu anh nghiêng một chút. Rồi áp trán mình lên vầng trán sạch sẽ không tì vết đó. Người họ nghiêng về một góc, lông mi chạm nhẹ vào nhau, cảm giác nhột nhột. Một lúc sau, hơi thở nhẹ của Aeroc lọt vào tai hắn. Clough không thể tin vào chính mình nữa. Hắn không ngờ mình hoàn toàn quên mất, nhưng hoàn toàn không nhận thấy điều đó. Không, có lẽ hắn đang phủ nhận và không muốn nhìn thấy điều đó.
“Ngài mong tôi tin ngài trong khi ngài hành động quá giống một tên khốn sao.”
“Ta không biết anh đang nói về điều gì, nhưng anh mới chính là người bắt đầu hành động như một tên khốn.”
“Ngài có sở thích thật đặc biệt.”
Trêu chọc áp môi vào bên tai đỏ bừng, Aeroc chắc cảm thấy hơi nhột, thở ra vài hơi ngắn rồi nói.
“Anh cứ việc cho rằng ta là người nhạy cảm với các trào lưu mới đi.”
“Thật thú vị. Khi nhìn lại những gì ngài đã nói chỉ vừa nãy thôi.”
“Đừng chế nhạo khách hàng của anh, ta sẽ…”
Chắc hẳn Aeroc muốn nói sẽ sa thải Clough nhưng hắn không thể để điều đó xảy ra. Đã có trường hợp Clough từ chức trước nhưng hắn chưa bị sa thải bao giờ cả. Vì thế hắn đã ngăn chặn câu đó thốt ra. Với một cánh tay kéo chặt eo, hắn dùng tay kia nắm chắc sau gáy Aeroc, đảm bảo anh không thể quay đầu và lẩn tránh mình. Sau đó Clough nuốt xuống đôi môi tưởng chừng như rất mềm mại đó. Khi hơi thở của họ trở nên chậm hơn, môi họ bắt đầu tạo ra những âm thanh ướt át.
Đúng như hắn đã tưởng tượng, không, thậm chí vượt quá mường tượng của hắn. Đôi môi của Aeroc cực kỳ mềm mại và đàn hồi. Sau khi áp nhẹ môi vào đôi môi mát lạnh đó, hắn tách ra rồi lại áp vào, đưa lưỡi vào, khám phá bên trong ấm áp và mịn màng, tiến vào sâu hơn.
Khi nụ hôn sâu hơn, Aeroc làm một động tác táo bạo và đẩy lưỡi về phía trước. Anh tự nhiên đặt tay còn lại lên cánh tay Clough và kéo hắn lại gần. Trái ngược với sự châm chọc và chế giễu trước đó, nụ hôn của họ khiến hắn có cảm giác như người này biết mọi thứ về mình.
Cánh tay của Clough ôm chặt vòng quanh thân thể rất vừa vặn trong vòng tay của mình. Trong lúc đó, đầu gối trượt về phía trước và áp vào giữa đôi chân mảnh khảnh và rắn chắc của Aeroc. Khi hắn sượt qua phần trung tâm cứng rắn bằng đùi của mình, Aeroc, người đang say mê trong nụ hôn, đột nhiên thở hắt và đẩy Clough ra. Đôi mắt xanh vừa tan chảy trong nụ hôn vừa rồi của Aeroc bỗng lóe lên vẻ hoảng loạn.
“Dừng lại!”
“Sao thế?”
Clough, người đang tha thiết khám phá cơ thể duyên dáng của Aeroc, đã sửng sốt khi đối phương bất ngờ phá vỡ nụ hôn và dùng mu bàn tay chùi môi. Hắn cảm thấy hơi bị xúc phạm, nhưng phớt lờ điều đó và cố gắng vòng tay qua eo người kia một lần nữa, nhưng lần này lại bị Aeroc dùng hết sức lực đẩy ra.
Khi Clough mất thăng bằng vì cú đẩy bất ngờ, Aeroc nhanh chóng mở cửa bỏ chạy. Clough chỉ biết nhìn theo, chết lặng cho đến khi tiếng bước chân xa xa khiến hắn tỉnh táo trở lại. Hắn đuổi theo Aeroc nhưng đã quá muộn.
“Aeroc!”
Phớt lờ tiếng gọi của hắn, Aeroc nhanh chóng lên xe ngựa đang chờ sẵn của nhà Bá tước. Xe ngựa chạy đi ngay trước khi Clough kịp đuổi kịp. Nó biến mất vào khoảng không, xuyên qua không khí đêm khuya lạnh lẽo và nặng nề. Điều này thật không thể tin được. Cảm giác môi họ chạm nhau thậm chí còn không hề biến mất.
“Chết tiệt. Cái quái gì thế? Làm mình phát điên lên.”
Clough muốn đuổi theo ngay lập tức, nhưng không thể rời khỏi văn phòng đang rải rác các tài liệu quan trọng ở khắp nơi. Vừa chửi rủa, Clough vừa bước những chân nặng nề vào lại văn phòng, dùng sức đóng cửa lại rồi khóa từ bên trong. Sau đó hắn ngồi xuống bàn làm việc, nhưng thậm chí không thể nhìn thấy tài liệu trước mặt.
“Tại sao lại đột nhiên bỏ chạy như vậy?”
Nhìn thấy vẻ mặt sợ hãi của Aeroc vào giây phút cuối đó, dường như đó là sự từ chối muộn màng từ chính những ký ức cơ thể. Rõ ràng sẽ thật thảm hại nếu hắn chạy đến dinh thự của Bá tước vào lúc này. Hơn nữa, cho đến tận bây giờ, Clough chưa bao giờ bị ai từ chối theo cách đó cả, điều đó càng làm tổn thương lòng tự trọng của hắn.
Mặc dù cách đây không lâu vừa chia tay Raphiel nhưng tâm trí của hắn hoàn toàn bị Aeroc chiếm trọn. Cố gắng tập trung vào công việc nhưng không thành công. Hắn phải tự thủ dâm bằng mùi hương còn đọng lại của một gã xấu tính đột nhiên xuất hiện từ đâu đó, chơi đùa với mình rồi biến mất.
Chết tiệt. Bây giờ đã đến mức này rồi.
Sau khi xong việc, Clough ngồi thẫn thờ ngước lên trần nhà và nghĩ thầm. Vì chuyện đã đến nước này nên hắn quyết định chấp nhận nó, sống đúng với bản năng của mình và quyết tâm không dừng lại cho dù người kia có phản kháng như thế nào đi nữa.