Warning: Chương có cảnh 18+
Đó là một căn phòng tối tăm và lạnh lẽo. Chiếc giường cứng và được phủ những tấm vải thô ráp. Tuy nhiên, điều đó không hề quan trọng. Trên chiếc giường cứng ngắc, một người nồng nặc pheromone đang nằm thở hổn hển. Anh ta vùng vẫy trên giường, đôi tay gầy guộc túm chặt ga giường và bám vào chiếc gối sờn cũ. Thỉnh thoảng lại phát ra một âm thanh nhỏ. Nửa khóc, nửa rên rỉ, giọng mỏng và khô khốc nhưng chỉ nghe thôi đã khiến hắn hưng phấn.
Bộ đồ ngủ rộng thùng thình bị kéo lên, để lộ nửa bộ ngực. Rõ ràng anh ta là đàn ông nhưng ngực lại hơi sưng lên. Hắn đưa tay chạm vào núm vú tròn trịa trong khi không rời mắt khỏi ngực của người đàn ông trên giường. Tiếng nức nở của đối phương ngày càng lớn. Mắt nhắm tịt lại và môi cắn chặt. Thỉnh thoảng, lại vùng vẫy như thể đang đau đớn. Những vết bầm tím tô điểm trên bờ vai gầy gò nhô ra khỏi bộ đồ ngủ rộng thùng thình, cùng những vết cắn hiện rõ trên chiếc cổ khô héo.
Người đàn ông đó đáng thương đến mức khiến người ta thương xót nhưng thay vì an ủi thì tay hắn lại nhấc một chân gầy guộc lên và đâm càng lúc càng sâu. Cổ đối phương vươn lên, rên rỉ bất lực, tưởng chừng như có thể gãy bất cứ lúc nào.
Hắn rất coi thường anh ta. Dù không thể nhớ rõ lý do. Như thể đó là một giấc mơ. Rõ ràng đó chỉ là một giấc mơ. Đơn giản là hắn cư xử rất bạo lực và thô bạo vì muốn anh ta đau khổ. Chân vắt qua vai hắn có nhiều vết bầm tím xanh đen đến mức gần như không thể tìm thấy một nơi nào lành lặn được. Có những vết bầm tím cũ đã sắp khỏi quanh đôi mắt nhắm chặt. Hắn cảm thấy thôi thúc muốn để lại một dấu đỏ nữa ở đó. Người đàn ông đó nhận ra ý định đó nên nhìn hắn với ánh mắt sợ hãi.
Mắt màu xanh. Hắn biết đôi mắt đó. Mái tóc vàng nhạt, khuôn mặt lấm lem, đôi môi rớm máu. Hắn cười một cách tàn nhẫn khi anh ta run rẩy vì sợ hãi. Và anh thì thầm những lời ngọt ngào như ma quỷ.
‘Tôi hy vọng anh cũng đau khổ như tôi. Tôi hy vọng anh sẽ phải chịu một cái chết đau khổ như em ấy đã từng chịu.”
Đôi mắt xanh của người đàn ông đó run lên. Tưởng như đôi mắt xanh đó sẽ bật ra ngoài, nhưng chúng lại nổ tung bên trong như một viên pha lê ngọc bích. Đồng tử của đối phương dãn ra như những cái hốc đá dưới đại dương, hút hết hơi ẩm ra khỏi nhãn cầu. Khi giác mạc vừa đẫm nước cạn kiệt, nó trở nên mờ đục như một con cá sắp chết.
Sống lưng hắn ngứa ran. Hơi thở trở nên nông và thô ráp như thể lồng ngực bị xé toạc. Hắn không hiểu tại sao mình lại là người phải đau lòng trước những lời lẽ tàn nhẫn mà bản thân đã ném vào mặt người mình ghét. Có cái gì đó không đúng. Nỗi đau không thể hiểu nổi chỉ càng làm tăng thêm sự tàn bạo của hắn.
Hắn thậm chí còn xâm phạm anh ta nhiều hơn. Người đối phương mềm xuống mà không có một chút kháng cự nào. Cứ như thể anh ấy buộc phải như vậy vậy. Như thể không có bất cứ giá trị gì để được tôn trọng. Anh ấy hoàn toàn khác với người đàn ông mà anh biết.
Bóng tối bao trùm xung quanh, và thứ duy nhất tràn ngập căn phòng bên trong chính là cao trào đầy hận thù và đau đớn. Ôm lấy cơ thể yếu đuối của người đó, hắn che kín thân thể anh ta bằng những dấu ấn của mình. Thở ra một hơi nặng nề, hắn ngã đè lên người đối phương. Sau đó, người đàn ông, đã phải chịu đựng sự bạo lực suốt thời gian qua, lên tiếng, với ánh mắt lờ đờ chỉ nhìn vào không khí.
‘Đứa bé bị ép vào rồi.’
Nghe những lời đó, hắn hơi di chuyển, không ngạc nhiên khi biết một Alpha đang mang thai. Hắn dùng tay chạm vào phần bụng lộ ra của người bên dưới. Cơ thể của người đàn ông gầy đến mức có thể nhìn thấy các khớp xương, nhưng bụng lại gồ lên. Hắn mỉm cười hài lòng.
‘Đừng lo, vẫn ổn.’
Đôi mắt vô hồn như thủy tinh của anh ta vẫn nhìn chằm chằm vào khoảng không trống rỗng.
‘Hãy nhìn đi xem tôi đã biến thành một con quỷ vì anh như thế nào. Bây giờ anh có hạnh phúc khi có con với tôi không?’
‘Hử? Aeroc.”
Đôi mắt mở choàng ra và hắn nhảy dựng lên. Hít một hơi thật sâu, tay hắn sờ soạng xung quanh. Đây không phải là chiếc giường cứng hay những tấm trải giường thô ráp. Và hắn chỉ có một mình trên giường. Nhìn quanh, hắn nhận ra đây chính là phòng mình trong ngôi nhà mới vừa chuyển đến.
“Cái quái gì vậy, lại một giấc mơ nữa à? Thật làm mình phát điên lên.”
Clough xoa mặt bằng cả hai tay. Phải mất một lúc lâu trái tim đang hoảng hốt mới bình tĩnh lại. Nhỏm dậy đột ngột đến mức cơ cổ cứng đờ và thắt lên. Hắn dùng tay xoa bóp cổ và vai rồi đứng dậy khỏi giường. Nhìn ra ngoài cửa sổ, hắn thấy trời vẫn còn sớm, còn lâu mặt trời mới mọc. Clough rót cho mình một cốc nước từ bình trên bàn rồi ngồi xuống giường.
“Tại sao mình cứ có những giấc mơ điên rồ đó?”
Giấc mơ thực sự đang giết chết hắn. Những giấc mơ được cho là kết quả của tâm trí vô thức, nhưng lại ghét Aeroc đến mức muốn chà đạp cho đến khi anh ta suy sụp, rồi lại nghĩ đến chuyện tẩm bổ cho anh ta? Hắn chắc chắn sắp phát điên rồi. Tuy nhiên, không phải là hắn không thể hiểu được những cảm xúc đó. Trên thực tế, lòng căm thù của hắn dành cho Aeroc ngày càng lớn dần, và tương ứng với điều đó, sự khao khát dành cho đối phương cũng ngày càng tăng lên.
Vấn đề là giấc mơ đã vượt xa tâm lý bình thường và những ham muốn vô thức của hắn. Chúng tàn bạo và khủng khiếp đến mức có thể gọi là ác mộng. Có cảm giác như hắn đã mắc chứng rối loạn tâm thần. Phần mà hắn không thể chịu đựng được nhất là những lời chửi rủa đã tuôn ra như thể trái tim hắn đã đông cứng lại và cái bụng căng phồng của Aeroc.
Cho đến nay hắn chưa hề có một cuộc sống dễ dàng, nhưng cũng không phải là khó khăn đến mức hắn có thể nằm mơ đến cảnh bạo lực tàn bạo như vậy. Mặc dù thỉnh thoảng hắn có thể trút bỏ cơn bực bội của mình bằng những hành động bộc phát tầm thường, nhưng không có lý do gì để ghét Aeroc đến vậy, người chưa hề gây ra tổn hại gì cho hắn.
Hơn nữa, Aeroc không phải là Alpha sao? Nằm mơ thấy một Alpha có thai, Clough lo mình có thể thực sự phát điên nếu cứ tiếp tục thế này. Vừa nghĩ đến đó, Clough trầm ngâm suy tư. Sẽ là một vấn đề lớn nếu hắn nổi cơn giữa chừng và làm điều gì đó ngu ngốc. Một sự cố là quá đủ rồi.
“Ngay khi mặt trời mọc, hãy đến dinh thự thôi. Phải giải quyết cho dứt điểm chuyện này.”
Với quyết tâm đó, hắn nằm trở lại giường, nhưng chiếc giường vừa rồi còn êm ái bây giờ lại thật khó chịu. Cho dù nằm ở bất cứ vị trí nào thì đều như vậy. Hắn bắt đầu nhẩm lại các điều luật trong đầu đồng thời chửi bới. Đó là vì hắn cảm thấy xấu hổ khi nghĩ đến Aeroc và lại thủ dâm vào đêm khuya thế này. Một lúc sau, tâm trí bắt đầu trôi đi và Clough cuối cùng cũng có thể ngủ trong tư thế thoải mái.
Trái ngược với quyết tâm, do không ngủ yên được nên hắn tỉnh dậy muộn hơn thường lệ rất nhiều. Hắn có cuộc hẹn với một khách hàng khác vào buổi sáng nên không còn lựa chọn nào khác ngoài việc đến đó. Khi quay lại văn phòng và vội vàng hoàn thành thủ tục giấy tờ thì trời đã xế chiều. Clough đánh dấu những việc cần làm rồi đi đến trước tủ tìm hồ sơ của Teywind.
Gần đây, mức chi tiêu của Aeroc đã giảm xuống, khiến công việc của hắn cũng giảm đi đáng kể. Tuy nhiên, hắn vẫn thường xuyên nhận được yêu cầu chi một số khoản đáng kể, điều này khiến hắn cảm thấy có chút tội lỗi. Trên thực tế, việc thường xuyên thăm viếng và thảo luận tài chính là bắt buộc, ngay cả khi chúng chỉ là công việc chung. Trước đây hắn đã cố gắng tránh đến thăm dinh thự bằng mọi cách nhưng hôm nay hắn đã cố ý rời khỏi văn phòng của mình.
Khi đến dinh thự, người quản gia, người luôn đối xử với hắn bằng thái độ cáu kỉnh thường lệ, đã mở cửa cho hắn.
“Aeroc ở đâu?”
“Bá tước Teywind hiện đang bận.”
“Chúng tôi cần thảo luận vấn đề tài chính. Ngay cả khi ngài ấy bận, hãy bảo ngài ấy dành ra chút thời gian”.
Người quản gia hơi cau mày trước câu trả lời cộc lốc, nhưng ông ta nhanh chóng cúi đầu và quay đi. Clough được dẫn đến phòng làm việc. Hắn đặt tập tài liệu lên bàn và chăm chú nhìn vào bức tranh Đầu hạ, một phần của loạt tranh hắn đã từng xem trước đây.
Kể từ nụ hôn đầu tiên của họ, Clough đã nỗ lực rất nhiều để được gặp Aeroc. Tuy nhiên, mỗi lần hắn đến, Aeroc đều vắng mặt, thậm chí còn tuyên bố đã đi du lịch đâu đó bên ngoài thành phố. Lúc đầu, Clough nghĩ đó chỉ là sự trùng hợp ngẫu nhiên, nhưng sau đó hắn đã bị nhận ra. Aeroc rõ ràng đang tránh mặt mình.
Khi lần đầu tiên nhận ra điều đó, hắn đã nghĩ, ‘Ngài ấy có thể làm điều đó.’ Hắn đã phiền lòng một thời gian dài trước khi thừa nhận điều đó với chính mình. Hắn đã phủ nhận điều đó hàng chục lần. Từ bỏ một ham muốn dai dẳng không bao giờ dễ dàng, vì vậy Clough có thể hiểu được sự miễn cưỡng của Aeroc với tư cách là một Alpha. Tuy nhiên, hiểu cho là một chuyện, còn tiếp tục tránh mặt hắn như thế này lại là một vấn đề khác.
Mối quan hệ của họ đã vượt qua mối quan hệ giữa một người chủ nhân và nhân viên. Sợ hãi điều đó và giả vờ như không có chuyện gì xảy ra sẽ không thay đổi được gì. Trốn tránh cũng chẳng giải quyết được gì. Cuối cùng, dù mọi việc có thế nào đi chăng nữa, hai người cũng cần nói chuyện với nhau. Chỉ khi đó ít nhất Clough mới có một cơ hội.
Bất kể Aeroc đang nghĩ gì, cần phải thu hút sự chú ý và cho anh ta biết Clough bị đối phương thu hút đến mức nào. Nói cách khác, hắn muốn có cơ hội theo đuổi người đó. Clough đã để anh ta xông vào văn phòng của mình và Aeroc đã cho hắn một cơ hội. Họ thậm chí còn hôn nhau nên ít nhất sẽ công bằng hơn nếu để Clough có một cơ hội.
Đợi một lúc lâu, không còn bức tranh nào để xem nữa nên Clough lấy một cuốn sách ra. Khi hắn lật qua vài trang thì Aeroc đã xuất hiện một cách chậm rãi. Bây giờ, không còn tâm trạng để nổi giận nữa, Clough chăm chú nhìn người vừa bước vào. Aeroc liếc nhanh về phía hắn rồi ngồi vào chiếc ghế bành cách xa sofa nơi Clough đang ngồi.
“Ngài đang làm gì ở đó vậy?”
“Ta đã nói là ta đang bận mà. Tại sao anh lại đến?”
“Tôi sẽ không cắn đâu, nên hãy lại gần hơn đi.”
“Ta có thể nghe thấy anh to và rõ ràng ngay cả từ chỗ này. Và tại sao ta lại ngồi xa sao? Ta thực sự thích chiếc ghế này.”
Aeroc ngoan cố kiên trì trong khi trừng mắt nhìn Clough. ‘Thật không thể tin được, người này bị sao vậy.’ Clough đóng cuốn sách lại, đặt nó lên bàn và đứng dậy khỏi chỗ ngồi. Nếu người kia tránh mặt mình thì chính hắn phải là người chủ động tiếp cận. Khi hắn làm vậy, Aeroc giật mình và nhanh chóng di chuyển sang vị trí khác.
“Vậy là ngài đang tránh mặt tôi.”
“C-cái, ta chợt nhớ ra một cuốn sách đang muốn đọc.”
Aeroc lo lắng lục lọi kệ sách gần đó. Clough mỉm cười khi thấy Aeroc giả vờ hành động tự nhiên trong khi tiếp tục để ý đến mình. Biết rằng Aeroc đang chú ý đến mình như vậy khiến hắn trở nên tự tin hơn. Trước khi tay Aeroc có thể ngẫu nhiên kéo ra bất kỳ cuốn sách nào, Clough đã đứng sau lưng Bá tước tóc vàng. Và bàn tay của hắn chồng lên bàn tay mềm mại đang hướng tới một cuốn sách.
“Hmm, ‘Hướng dẫn chăm sóc trẻ em.’ Hãy cho tôi biết nếu ngài có một đứa con bí mật. Bởi vì chúng cần được đưa vào phần thừa kế”.
“À, không phải cuốn sách đó. Là cái bên cạnh đó!”
“’Giáo dục trước khi sinh cho quý tộc’? Ngài mang thai à?”
Khi Clough nhìn xuống, vẻ mặt của Aeroc cứng đờ và anh lẩm bẩm đáng ngờ.
“Đ-đừng đùa nữa! Chỉ là tò mò thôi vì một người họ hàng của ta đang mang thai! Và lùi lại! Đồ khốn biến thái!”
“Nhưng tôi không muốn.”
Sự khiêu khích của Clough càng gia tăng khi hắn phải đối mặt trực tiếp với vấn đề mà bản thân đang suy ngẫm. Vì vậy, hắn mạnh mẽ kéo Aeroc lại gần, nắm lấy cổ tay khi Aeroc ngang ngược chống cự. Tận dụng vị trí thuận lợi của mình, Clough nhốt Aeroc giữa mình và giá sách. Đôi mắt giống như đá sapphire của đối phương đang tránh né hắn. Lông mi vàng của Aeroc khẽ run lên.
Vào lúc đó, giấc mơ đêm qua hiện lên trong đầu. Clough không muốn để mặc những giấc mộng vô thức của mình xen vào như thế này. Thực ra, hắn muốn coi chúng như những giấc mơ mãi mãi. Hắn không thích việc người thường nhìn thẳng vào mắt mình này, lại không thể nhìn vào mắt hắn vì sợ hãi. Không muốn ép buộc bất cứ điều gì đối với người này. Hắn muốn một người bạn đời có ý chí tự do chứ không phải một người khuất phục trước sức mạnh hay sợ hãi mình. Chỉ cần nhìn người kia bị tước đoạt tự do, bị trói buộc, héo mòn trong giấc mơ là quá đủ rồi.
Aeroc nhíu mày và cắn môi nhưng không thể yêu cầu Clough để mình đi. Tất cả những cảm giác trêu chọc và có phần vui tươi trước đó đã biến mất hoàn toàn. Clough thả cổ tay ra Aeroc và lùi lại vài bước.
“Tôi xin lỗi.”
“Đồ bạo chúa ngu xuẩn.”
“Cái này thì tôi phải thừa nhận rồi.”
Vì trước đây hắn chưa bao giờ thể hiện khía cạnh hiền lành như thế này nên Clough phải nhận lời chỉ trích đó. Aeroc, người có vẻ hơi ngạc nhiên trước sự thừa nhận đó, một lần nữa hướng ánh mắt về phía Clough. Đôi mắt xanh nhìn hắn đầy nghi ngờ, vì vậy Clough cố gắng hết sức nở một nụ cười chân thành để thể hiện ý định trong sáng và không hề có động cơ thầm kín nào. Tuy nhiên, sự hoài nghi trong mắt đối phương chỉ ngày càng sâu sắc hơn. Với một tiếng thở dài ngắn, Clough lên tiếng.
“Tôi ước gì ít nhất ngài cũng có thể cho tôi biết lý do ngài tránh mặt mình.”
“Ta có cần phải nói cho anh biết không? Rốt cuộc thì một sinh viên tốt nghiệp xuất sắc nhất trường cũng không thông minh đến thế nhỉ.”
“Chà, ở trường đại học tôi không chuyên về ngành hẹn hò.”
Khi nhắc đến từ ‘hẹn hò’, Aeroc lại mở to mắt đầy hoài nghi. Clough không nhận ra Aeroc lại dễ ngạc nhiên và trêu chọc đến thế. Clough cảm thấy khó hiểu tại sao Aeroc luôn ẩn mình sau nụ cười giống như chiếc mặt nạ đó trong khi khuôn mặt biểu cảm thật lại tự nhiên và quyến rũ hơn rất nhiều.
“Ý anh là gì khi nói hẹn hò?! Anh vừa hủy hôn ước cách đây không lâu. Và mắt anh chắc chắn bị mù rồi! Ta là một Alpha!”
“Điều quan trọng là hôn ước của tôi đã bị hủy bỏ, việc nó đã diễn ra bao lâu rồi không quan trọng. Và mắt tôi hoàn toàn bình thường. Ngài chắc chắn là một Alpha.”
“Vậy tại sao anh lại làm điều này với ta?”
Thành thật mà nói, chính Clough mới là người muốn biết câu trả lời đó. Hắn đã sống như một Alpha hoàn toàn khỏe mạnh trong hơn 20 năm với những khả năng vượt trội, nhưng chưa bao giờ coi mình là khác biệt đáng kể so với mức trung bình về các điều kiện thể chất khác. Không có gì lạ khi Alpha cao và có thân hình cân đối như vậy.
Cho đến bây giờ, Clough chưa bao giờ cảm thấy bị thu hút bởi những Alpha khác, và tất cả những người hắn từng hẹn hò đều là Omega, bất kể chiều cao, ngoại hình hay giới tính của họ. Đó là lý do tại sao hắn khá kinh ngạc và bối rối trước ham muốn tình dục đang cảm thấy đối với Aeroc lúc này. Sự thôi thúc muốn được cởi sạch quần áo và thân mật với đối phương. Tuy nhiên, trả lời câu hỏi đó theo cách này sẽ không giúp ích nhiều trong tình huống này.
“Thị lực của tôi vẫn ổn, nhưng khứu giác của tôi hơi kém. Ngoài ra, đầu óc tôi cũng bị ảnh hưởng đôi chút. Kỳ lạ thay, tôi cứ nghĩ ngài là Omega.”
Mặc dù đó là một nhận xét Clough tự che bai chính mình nhưng Aeroc hoàn toàn cứng đờ, như thể đã thấy một con ma. Anh hơi loạng choạng, dựa vào giá sách để tìm điểm tựa.
“Aeroc?”
Khi Clough cau mày và gọi tên anh, khuôn mặt của Aeroc nhăn nhó như thể sắp bật khóc. Sau đó, với một giọng nói bị kìm nén gần như không phát ra được, anh nói.
“Ta… ta không thể trải qua chuyện này lần thứ hai, ta… không muốn trải qua … chuyện đó một lần nữa.”