Mở Khóa Giam Cầm (Unlock) - Chương 10

Lịch đăng: T3 & T7 hàng tuần

Bản dịch thuộc về Fuba Team, đăng tải duy nhất ở web navybooks.net, đọc tại web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch.

Seon Woo cố kìm nén trái tim đang đập thình thịch, lén lút xuống cầu thang, tránh ánh mắt của đám giang hồ. Đến trước cửa hầm, cậu do dự. Cánh cửa như dự đoán đã bị khóa chặt. Với đôi tay khéo léo, cậu có thể mở khóa dễ dàng, nhưng vấn đề là sau đó. Lỡ việc cậu làm bị phát hiện, không chỉ Yi Won mà cả cậu cũng khó lòng thoát khỏi lưỡi dao của Ahn Hyung Tae.

‘Liệu có cách nào để lẻn vào tầng hầm không?’

Với hy vọng mong manh, Seon Woo lục soát khắp tầng một của tòa nhà. Nhưng trong nhà không thấy lối nào để vào được. Cậu đi ra ngoài, vòng quanh bức tường bên ngoài tòa nhà thì bắt gặp Yoo Chan.

“Mày làm gì ở đây thế?”

Giọng Yoo Chan đầy sự hằn học. Seon Woo do dự một lúc không biết trả lời thế nào, trong lúc đó Yoo Chan đã tiến lại gần rồi gào lên một cách gay gắt: 

“Mày đi mách lẻo với mấy ông chú đó hả?” 

“Gì cơ? Em mách lẻo cái gì?” 

“Nếu không phải mày thì tại sao tao bị mắng hoài như vậy?”

Seon Woo sững sờ, nhất thời không nói nên lời, Yoo Chan thì nghiến răng gầm gừ. Vẻ mặt cậu ta đã kết luận sẵn trong lòng rồi. 

“Thằng khốn nạn! Tao đã đối xử tốt với mày vì mày là bạn cùng trại trẻ mồ côi, vậy mà mày dám chơi tao ư?” 

“Anh nói gì vậy? Em đã làm gì? Mách lẻo cái gì chứ?”

Kẻ đối xử bất công, bóc lột sức lao động bằng cách sai vặt chính là Ahn Hyung Tae. Nhưng trong trái tim non nớt và vì đã tiếp xúc quá lâu với môi trường sai trái nên bắt đầu nhiễm tư duy của bọn côn đồ, nỗi căm ghét của Yoo Chan lại hướng về đứa em thân thiết như anh em từ nhỏ chứ không phải Ahn Hyung Tae.

“Chính tao là người đã đưa mày đến đây đấy!”

Sau khi trút hết sự chỉ trích, Yoo Chan đột nhiên bắt đầu chửi rủa: 

“Đồ phản bội! Đồ chó chết! Đồ mồ côi khốn kiếp!” 

Giọng nói the thé đầy căm phẫn cùng khuôn mặt đỏ bừng, cậu ta liền lao vào Seon Woo đang bối rối lùi lại. 

“Đừng mà!”

Seon Woo hét lên nhưng cuối cùng cả hai vẫn lăn lộn trong con hẻm. Bọn côn đồ nghe tiếng động liền lén nhìn ra ngoài cửa sổ, chẳng những không can ngăn mà còn cười khúc khích xem hoặc tiện tay vứt tàn thuốc bừa bãi. Seon Woo, người vốn đã khó chịu đựng cảm giác tội lỗi về Yi Won và sự tức giận với bọn côn đồ, liền đẩy mạnh Yoo Chan. Rồi cậu đánh vào mặt Yoo Chan trước khi cậu ta kịp đứng dậy sau khi bị ngã ngửa.

Chưa bao giờ đánh nhau, cũng chưa bao giờ bị ăn đánh, cả hai cùng lúc bị sốc. Cú sốc chỉ kéo dài trong giây lát. Ngay sau đó, cuộc ẩu đả biến thành một trận đấm bốc.

***

“Ui da…”

Trong nhà vệ sinh, Seon Woo nhăn nhó nhìn vào gương. Sau một thời gian, khuôn mặt cậu bắt đầu sưng lên và bầm tím. Cậu dùng nước để lau vết máu rồi thở dài. Dù oán giận Yoo Chan nhưng cậu vẫn đau lòng khi mối quan hệ anh em thân thiết như ruột thịt tan vỡ.

Cuộc ẩu đả kết thúc với phần thắng nghiêng về Seon Woo. Mặc dù cậu bị lấn át về thể hình so với đối thủ là học sinh cấp hai nhưng Yoo Chan đã bật khóc giữa chừng, bị bọn giang hồ đang xem châm chọc và bỏ chạy khỏi đó. Seon Woo linh cảm mối quan hệ với Yoo Chan sẽ không bao giờ trở lại như trước nữa. Mọi chuyện quá khó khăn khiến cằm cậu nhăn lại như quả óc chó khi cố nén tiếng khóc. Cậu lau qua loa vết máu rồi bước ra ngoài.

Tầng một vắng lặng, gần giờ tối, đám giang hồ đang xem TV hoặc ăn uống. Không đói vậy nên Seon Woo ngồi sofa một lúc rồi lại đi đến cửa hầm. Dù bị Yoo Chan làm gián đoạn nhưng cậu chắc chắn cánh cửa đó là cách duy nhất để xuống tầng hầm. Kiểm tra xung quanh không có ai, Seon Woo nhanh chóng đi về phía tầng hầm. Cậu nắm lấy tay nắm cửa, nó vẫn khóa chặt, rồi đưa tay vào túi, mân mê chiếc kẹp tóc.

‘Mở cửa, nhanh chóng xác nhận Yi Won ở trong rồi chuồn ra luôn nhỉ?’ 

Đang do dự thì cuối cùng, khi cậu tiến gần đến cánh cửa và đưa tay ra. 

“Mày làm gì ở đây?”

Giật mình, Seon Woo quay lại thì thấy một gã giang hồ đang nhìn cậu với vẻ mặt nghi ngờ. Đó là một trong những tay sai thân cận của Ahn Hyung Tae. Gã tiến lại gần với vẻ mặt hung dữ và truy hỏi: 

“Thằng ranh con này, mày làm gì ở đây?” 

Seon Woo nuốt nước bọt. Cậu có linh cảm rằng nếu trả lời sai thì sẽ gặp rắc rối lớn. Cậu nhanh chóng thay đổi biểu cảm, co rúm người lại như đang sợ hãi rồi liên tục nhìn về phía sau và nói với tên côn đồ: 

“Ở đằng kia, cháu nghe thấy tiếng ma ạ.” 

“Cái gì? Ma á?” 

“Dù có nghe thế nào thì cháu cũng thấy hình như có ma…”

Gã nghe lời Seon Woo nói liền thả lỏng ánh mắt cảnh giác và cười khẩy. Nhìn khuôn mặt bầm tím của Seon Woo vì đánh nhau với Yoo Chan hôm nay, gã “chậc chậc” rồi vỗ mạnh vào vai cậu. 

“Nghe bảo hôm nay mày đánh thắng thằng nhóc trung học hả? Có năng khiếu đấy!”

Nói rồi, gã gãi đầu, suy nghĩ một lúc rồi đưa vật đang cầm trong tay cho Seon Woo. Cậu nhận lấy trong sự ngỡ ngàng, đó là một chiếc đèn pin. 

“Vào trong xem có ma không rồi ra báo cáo.” 

“Dạ?” 

“Vào trong xem tình trạng của con ma đó, nếu nó không ổn thì báo cáo ngay. Hiểu chưa?” 

Gã ta bật cười khoái chí khi thấy Seon Woo ngơ ngác rồi mở cửa tầng hầm. Cánh cửa kêu cót két, bên trong hoàn toàn là bóng tối. Cậu nhanh chóng bật đèn pin và bước vào. Ánh đèn chập chờn khi ánh mắt của gã đàn ông vẫn dán chặt vào gáy cậu. Dù sợ hãi khi bước vào bóng tối, cậu vẫn lấy hết can đảm để bước vào.

Bên trong tầng hầm tồi tàn đến mức bốc mùi ẩm mốc. Bàn ghế cũ nát bị bỏ lung tung, tiếng máy sưởi kêu ù ù nhức tai. Tiếng nức nở yếu ớt cũng vọng đến. Seon Woo nín thở chiếu đèn, thấy một bóng người, lòng cậu thắt lại.

Cậu nghiến chặt răng, hít một hơi thật sâu rồi chỉnh lại biểu cảm. Cậu giả vờ sợ hãi rồi vội vàng chạy về trong sự hoảng loạn. 

“Sợ à?” 

“Không, không sợ chút nào ạ. Cháu không sợ chút nào cả.” 

Seon Woo đáp, cố tỏ ra mạnh mẽ.

“Ra vẻ ta đây.” 

Gã cười khúc khích, đóng sập cửa tầng hầm lại. Sau lưng Seon Woo, cánh cửa đóng sầm lại, tiếng nức nở cũng biến mất trong bóng tối. Cậu thở hắt ra, lòng nặng trĩu tội lỗi. Yi Won đang ở một mình trong bóng tối kinh hoàng không có một tia sáng, nơi mà ngay cả khi cầm đèn pin bước vào cũng thấy đáng sợ. Và tất cả là do Seon Woo.

‘Nếu mình không rủ em ấy đến tiệm game thì đã không….’

Ahn Hyung Tae rõ ràng không vô cớ mà bảo cậu đi chơi với Yi Won, vậy mà cậu lại ngoan ngoãn nghe lời như vậy. Dù chơi với Yi Won có vui vẻ đến mấy cũng nên kìm lòng. Giờ Yi Won đang phải chịu đựng trong bóng tối, chắc hẳn sẽ oán hận cậu lắm. Seon Woo không thể chịu đựng được cảm giác này, cậu cắn chặt môi đến mức đau nhói.

***

Cậu kìm nén ý muốn cứu Yi Won ngay lập tức, không dám hé môi về tầng hầm. Thay vào đó, cậu cố tình tỏ ra sợ hãi tầng hầm và tránh xa nó. Thấy vậy, gã đàn ông vốn cảm thấy phiền phức khi ngày nào cũng phải kiểm tra tình trạng và ném đồ ăn, nước uống cho Yi Won, liền giao hẳn chìa khóa và việc mang đồ ăn cho Seon Woo.

“Đó không phải ma, là bạn mày đấy. Nếu thấy nó có vấn đề gì thì chạy đến báo ngay cho tao biết. Không thì mày cũng sẽ bị nhốt dưới đó đấy.”

“Vâng! Cháu sẽ báo ngay ạ.” 

Seon Woo trả lời một cách dõng dạc dù trong lòng vẫn còn sợ hãi.

Sau khi giao việc cho Seon Woo, gã vẫn theo dõi một thời gian để xem cậu làm thế nào. Nhờ Seon Woo thường ngày khéo ăn khéo nói, gã dễ dàng buông lỏng cảnh giác.

Cậu muốn mở cửa đi vào nói chuyện với Yi Won ngay lập tức nhưng cố kìm lại. Ngày hôm sau, cậu vẫn đúng giờ mở cửa tầng hầm, ném đồ ăn và nước rồi đi ra. Thay vào đó, cậu ngủ sớm hôm đó và thức dậy vào lúc rạng đông, trước khi mặt trời mọc.

Trong số bọn côn đồ, không ai thức dậy sớm. Chúng là những kẻ chưa bao giờ sống một cách cần cù siêng năng, vậy nên thường uống rượu và đánh bài đến đêm khuya, đánh nhau rồi ngủ gục, đến trưa mới tỉnh dậy vì đói. Vậy nên không thể có ai thức dậy vào lúc rạng đông được.

Seon Woo di chuyển rất nhẹ nhàng trong bóng tối. Cậu cẩn thận bôi dầu vào bản lề cửa trước để cửa không kêu kẽo kẹt. Mặc dù vẫn có tiếng động, nhưng tiếng cửa mở đã êm hơn rất nhiều. Cậu bước vào, bật đèn pin. Yi Won đang cuộn tròn trong góc tầng hầm mà ngủ. Soi đèn pin vào, cậu thấy hai má cậu bé ướt đẫm nước mắt. Cậu tiến lại gần, định đánh thức Yi Won và đưa cậu bé ra ngoài ngay lập tức nhưng chợt khựng lại.

Mắt cá chân của Yi Won bị xích lại bằng một chiếc cùm kim loại. Đầu kia được hàn chặt vào chiếc lồng chó lớn đã rỉ sét, không thể dùng kẹp tóc mà mở được. Seon Woo đứng lặng yên, suy nghĩ. 

‘Làm thế nào để đưa Yi Won ra khỏi đây?’

Hàng ngày cậu vẫn mang thức ăn và kiểm tra tình trạng của Yi Won nên có vẻ như bọn chúng sẽ không làm hại Yi Won trong một thời gian nữa. Nhưng thức ăn chúng cho thì tồi tàn, trong cái nóng hầm hập, trán và má Yi Won lấm tấm mồ hôi. Khi Seon Woo đang suy nghĩ, ánh đèn pin chói lóa khiến Yi Won tỉnh giấc. Cậu vội vàng chạy đến bịt miệng cậu bé lại.

Tiếng hét bị nghẹn lại vang lên, Yi Won lại bắt đầu khóc. Seon Woo “suỵt, suỵt” rồi cố gắng an ủi Yi Won. 

“Là anh đây, anh Seon Woo. Im lặng nào. Không thì chúng ta sẽ bị phát hiện mất.”

Seon Woo cũng sợ hãi không kém nên giọng nói của cậu đầy tuyệt vọng. May mắn thay, có lẽ vì kiệt sức nên Yi Won nhanh chóng bình tĩnh trở lại. Seon Woo cảm nhận được hơi thở yếu ớt của cậu bé đang hổn hển dưới lòng bàn tay mình. Sau mấy ngày liền, cơ thể đẫm mồ hôi bốc ra mùi ẩm mốc.

“Em sẽ im lặng chứ?”

Yi Won gật đầu, Seon Woo từ từ bỏ tay ra. Thấy Yi Won nhắm chặt mắt vì chưa quen với ánh sáng chói lóa, cậu vội vàng tắt đèn pin đi. Yi Won lại sụt sịt khóc. 

“Anh ơi, em sợ lắm… Làm ơn đưa em ra ngoài đi. Em nhớ mẹ. Em muốn về nhà…” 

“Anh xin lỗi.”

Lời xin lỗi cứ thế tuôn ra. Sống mũi cậu cay xè, khóe mắt nóng ran và đỏ bừng. Cảm giác tội lỗi đè nặng trong lòng như một tảng đá. Đây là lần đầu tiên cậu cảm thấy áp lực lớn đến vậy trong đời. 

“Anh thực sự xin lỗi.”

Nghe lời xin lỗi của Seon Woo, Yi Won òa lên khóc nức nở. Sợ tiếng khóc lọt ra ngoài, cậu vội vàng ôm chặt cậu bé. Ngực cậu ướt đẫm mồ hôi và nước mắt. Khi Yi Won khóc mệt lả đi, Seon Woo lay vai cậu bé. 

“Cố chịu đựng một chút nữa thôi, được không? Rồi anh sẽ đưa em ra khỏi đây.”

Yi Won không trả lời, chỉ lặng lẽ rơi nước mắt. Khi Seon Woo định đứng dậy, Yi Won níu chặt vạt áo cậu, khóc thảm thiết: 

“Đừng đi, ở lại với em đi mà…” 

Nhưng cậu không thể ở lại đây mãi được. Giờ này có lẽ đã có một vài tên thức dậy rồi. Seon Woo để lại một chiếc đèn pin nhỏ, vài viên pin và một túi kẹo đã chuẩn bị sẵn xuống. Đó là những thứ mà cậu mua bằng tiền Ahn Hyung Tae cho.

“Cầm lấy. Chỉ bật đèn khi nào thật sự sợ hãi thôi. Nghe thấy tiếng cửa mở thì giấu ngay đi. Tuyệt đối đừng để bị phát hiện. Hiểu chưa?” 

“Đừng đi, ở lại với em…”

Yi Won cuối cùng cũng bắt đầu gọi mẹ và khóc thét lên, nhưng Seon Woo gạt tay cậu bé ra và đứng dậy. Dù đã liều mình đến đây nhưng lòng cậu vẫn rất sốt ruột. Cậu hứa nhất định sẽ quay lại rồi rời khỏi tầng hầm. May mắn thay, đáng giang hồ vẫn đang ngáy.

***

Seon Woo dành cả ngày để nghĩ cách giải cứu Yi Won an toàn khỏi tầng hầm. Báo cảnh sát có lẽ là cách tốt nhất, nhưng vấn đề chính là cảnh sát. Cậu đã từng thấy hai ba cảnh sát ra vào nhà nghỉ này vài lần trong thời gian cậu ở đây. Hầu hết là vào đêm khuya, họ uống rượu rất thân thiết với Ahn Hyung Tae. Túi của họ luôn căng phồng sau khi rời khỏi nhà nghỉ.

Seon Woo dù còn nhỏ nhưng vẫn vắt óc suy nghĩ. Nếu Ahn Hyung Tae là bạn với chú cảnh sát, liệu khi cậu báo cảnh sát, họ có làm ngơ không? Hay khi cậu báo cảnh sát, liệu người cảnh sát, bạn của hắn, có lén báo cho Ahn Hyung Tae biết không? Sau này nếu Ahn Hyung Tae biết cậu đã báo cảnh sát và đến giết cậu thì sao? Nếu hắn thực sự đốt trại trẻ mồ côi thì sao?

Cách tốt nhất là Seon Woo dẫn Yi Won đến đồn cảnh sát, nhưng vấn đề là chiếc cùm bị hàn. Cậu hoàn toàn không biết làm thế nào để cắt được sợi xích đó. Kiến thức và kinh nghiệm của một học sinh tiểu học có giới hạn trong việc giải quyết vấn đề, và nỗi sợ hãi Ahn Hyung Tae là rất lớn.

Sau cả ngày suy nghĩ, Seon Woo đã lên được một kế hoạch khá khả thi. Và để thực hiện kế hoạch đó, có lẽ cậu sẽ cần một chút thời gian.

Còn tiếp

Bản dịch thuộc về Fuba Team, đăng tải duy nhất ở web navybooks.net, đọc tại web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch.

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo