Mở Khóa Giam Cầm (Unlock) - Chương 11

Lịch đăng: T3 & T7 hàng tuần

Bản dịch thuộc về Fuba Team, đăng tải duy nhất ở web navybooks.net, đọc tại web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch.

Sáng hôm sau, Seon Woo cầm một chiếc túi nhỏ, lặng lẽ bước xuống tầng hầm vào lúc rạng sáng. Vừa mở cửa, cậu nghe thấy giọng Yi Won nhỏ nhẹ hỏi: 

“Anh đó hả?”

Seon Woo đóng cửa lại và bước đến gần Yi Won. Cậu đổ hết những thứ trong túi ra sàn. Những thứ kêu lách cách được giấu vào trong chiếc hộp lăn lóc dưới tầng hầm, còn những vật dụng kêu sột soạt thì cậu mang đến cho Yi Won.

“Này, khăn ướt đây.”

Mùi hôi trong tầng hầm khiến Seon Woo hơi khó chịu, vậy nên cậu đưa gói khăn ướt cho Yi Won. Yi Won bật đèn pin lên, thút thít lau đôi tay lấm lem của mình bằng khăn ướt. Thấy động tác vụng về của cậu bé, Seon Woo càng sốt ruột, rút ra vài tờ khăn ướt và lau sạch mặt, tay chân Yi Won đến khi phát ra tiếng kêu rin rít. Kỹ năng này cậu học được từ những ngày chăm sóc các em nhỏ ở trại trẻ mồ côi nên rất thành thạo.

“Ăn cái này đi.”

Cậu nhét vào tay Yi Won một chiếc bánh Chocopie và một hộp sữa chua. Đó là những món ăn vặt cậu nhận được ở trại trẻ mồ côi, nhưng cậu đã không ăn chúng mà để dành mang đến cho Yi Won. Mặc dù đó là món ăn vặt yêu thích nhất của cậu, nhưng cảm giác tội lỗi đối với Yi Won đã chiến thắng sự thèm muốn đó. Yi Won mở chiếc bánh ra rồi lặng lẽ nhấm nháp. Sau đó, cậu bé đưa một nửa còn lại cho Seon Woo.

“Anh cũng ăn một nửa đi.”

Giọng nói run rẩy vì lo lắng của Yi Won dường như sợ rằng Seon Woo sẽ bỏ cậu bé lại đây. Seon Woo chia đôi bánh Chocopie và sữa chua với Yi Won. Vị ngọt thoáng qua trong miệng khiến cậu cảm thấy khá hơn một chút. Cậu nhét khăn ướt vào túi, dẹt phẳng lì rồi nhét vào trong áo.

Thấy Seon Woo có vẻ sắp rời đi, Yi Won vội vàng túm lấy vạt áo cậu. 

“Anh ở lại thêm một chút nữa không được không?” 

“Không được…”

Khi cậu ngập ngừng, Yi Won lại bật khóc nức nở, nước mắt rơi lã chã. Từ nhỏ đến giờ, cậu bé được nuông chiều trong một gia đình giàu có, đột nhiên rơi vào hoàn cảnh này, chắc chắn sẽ vô cùng sợ hãi. Cuối cùng, Seon Woo đành ngồi xuống, định ở lại thêm vài phút. Ở sân chơi, cậu có biết bao nhiêu chuyện để nói, nhưng trong tình huống này, những lời đó bỗng biến mất. Dù vậy, vì Yi Won, Seon Woo vẫn mở lời.

“Này, thật ra… anh là trẻ mồ côi.”

Yi Won không đáp lại, chỉ phát ra tiếng thở đều đều. Để giảm bớt cảm giác tội lỗi, Seon Woo đã thú nhận những lời nói dối bấy lâu nay. 

“Anh không có nhà cửa, cũng không có gia đình. Chú Ahn Hyung Tae bắt anh nói dối. Anh xin lỗi.”

Yi Won vẫn không trả lời, chỉ phát ra tiếng thút thít. Cậu thậm chí còn không dám nói rằng mình không cố ý. Seon Woo vội vàng đổi chủ đề để trấn an Yi Won. Cậu cố gắng vắt óc nghĩ ra những câu chuyện thú vị mà mình biết, may mắn thay, Yi Won đã khẽ cười. Ngay sau đó, Seon Woo đứng dậy. Lần này, Yi Won đã bình tĩnh hơn một chút nên không níu cậu lại.

“Việc anh đến đây phải giữ bí mật. Ngoài giờ này ra, em không được tỏ ra thân thiết với anh khi thấy anh đâu đấy.”

Seon Woo dặn dò kỹ lưỡng, Yi Won gật gật, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch dưới ánh đèn pin. 

“Cố gắng chịu đựng thêm một chút nữa nhé, được chứ? Rồi em sẽ ra khỏi đây và gặp được gia đình mình.” 

“Vâng.”

Bước chân rời đi, bỏ lại Yi Won phía sau, thật nặng nề. Nhưng cậu cố gắng bước tiếp. Nếu mọi chuyện suôn sẻ, cậu sẽ thoát khỏi Ahn Hyung Tae và trở lại cuộc sống như trước.

***

Sau đó, Seon Woo đã liên tục lén giấu đồ và vận chuyển chúng xuống tầng hầm nhiều lần. Dù Yi Won có hỏi đó là gì, Seon Woo cũng chỉ nói đó là “vũ khí bí mật” và giấu chúng vào một góc. Dù Yi Won bị cùm chân và không thể chạm tới, nhưng cậu không muốn tạo ra bất kỳ biến số nào có thể xảy ra. Thay vào đó, cậu dùng số tiền còn lại sau khi mua đồ để mỗi ngày mua một chiếc Chocopie và một hộp sữa chua ở siêu thị, rồi chia cho Yi Won.

Vào ngày cuối cùng, khi cảm thấy đã chuẩn bị đầy đủ, Seon Woo hồi hộp mở cửa tầng hầm. Yi Won không ngủ mà cuộn tròn đợi cậu. Seon Woo đóng cửa lại và hít một hơi thật sâu.

“Yi Won à, em phải nghe lời anh đấy. Nếu làm theo, hôm nay em có thể sẽ thoát khỏi đây.”

Nghe vậy, Yi Won run rẩy nhìn Seon Woo. Cậu mở tung cánh cửa lồng sắt lớn, nơi cùm chân của Yi Won được gắn vào, nói dứt khoát: 

“Vào trong đó đi.” 

“Anh…?”

Mắt Yi Won mở to, cậu bé lắc đầu phản kháng. Có lẽ một phần là vì cậu bé chưa hoàn toàn tin tưởng Seon Woo. 

“Em không muốn vào.” 

“Nhanh lên! Không còn thời gian đâu!”

Khi Yi Won khóc lóc chống cự, Seon Woo cố gắng kéo, dỗ dành, rồi cuối cùng mất bình tĩnh mà quát lên. 

“Nếu không làm thì anh sẽ không bao giờ đến gặp em nữa đâu!”

Nghe lời đó, Yi Won miễn cưỡng bò vào trong chiếc lồng sắt han gỉ. Seon Woo nhanh chóng đóng cửa lồng lại, ngăn cậu bé ra ngoài. Rồi cậu bắt đầu khóa từng ổ khóa đã thu thập được.

“Anh, anh đang làm gì thế?”

Yi Won sợ hãi hỏi, khóc lóc van xin Seon Woo đừng làm vậy. Thời gian gấp gáp, vậy nên Seon Woo chỉ đành trấn an rằng không sao cả. “Cạch, cạch”, cậu liên tục khóa chặt. Hàng chục ổ khóa cậu đã thu thập được treo lủng lẳng giữa cửa và lồng sắt. Cậu còn cẩn thận khóa cả sợi xích gắn vào cùm chân của Yi Won với ống sắt trên tường tầng hầm. Kéo thêm một chiếc lồng sắt lớn khác từng được dùng để nuôi chó rồi bị bỏ không, khóa nó lại với lồng chính. Làm như vậy, Yi Won sẽ không thể ra khỏi đây trong một thời gian.

“Anh ơi, đừng đi mà...” 

“Ăn cái này và chờ anh nhé.”

Seon Woo nhét một chiếc Chocopie và một hộp sữa chua vào trong lồng sắt. Yi Won cầm lấy đồ ăn vặt trên tay, khóc lóc gọi Seon Woo một cách đáng thương. Lúc cậu định quay lưng rời đi...

“Mày... Tao thấy hết rồi.”

Cửa đã mở từ lúc nào. Yoo Chan, người không ngủ vào sáng sớm nay, đang thở hổn hển vì phấn khích, nhìn Seon Woo làm mọi thứ. Ánh sáng lọt vào qua khe cửa mở. Yoo Chan bước vào tầng hầm và hỏi: 

“Đứa này là ai?”

Chưa hiểu rõ tình hình, Yoo Chan nhìn chiếc lồng sắt treo đầy ổ khóa với ánh mắt tò mò. Yi Won nín thở nghe cuộc trò chuyện của hai người. Ngay sau đó, Yoo Chan nói với giọng điệu khá ti tiện đối với một đứa trẻ ở độ tuổi đó. 

“Việc mày vừa làm không phải do chú Ahn Hyung Tae sai bảo, đúng không?” 

“Anh Yoo Chan.”

Seon Woo định nói gì đó rồi lại đổi ý. Cậu cứ nhìn Yi Won, giả vờ do dự rồi nói nhỏ: 

“…Chú bảo không được nói chuyện này với ai.” 

“Không được nói chuyện gì cơ?”

Seon Woo sốt ruột dậm chân rồi ra hiệu, Yoo Chan tò mò tiến lại gần. Cậu mấp máy môi định nói gì đó, rồi bất ngờ giáng một cú đấm vào Yoo Chan, người đã đến đủ gần. Yoo Chan bị đập thẳng vào sống mũi bằng ổ khóa nặng trịch, ngã vật xuống sàn.

Seon Woo lao vào đánh tới tấp Yoo Chan đang nằm trên sàn. Cậu không thể thất bại ở đây ngay cả khi chưa thử. 

“Tất cả là tại mày!” 

“Á, á!” 

“Mày nói chuyện cứ như bọn giang hồ ấy, tao sẽ không trở thành loại như bọn mày đâu!”

Bị tấn công bất ngờ, Yoo Chan không kịp phản ứng mà chỉ biết chịu đòn. Máu chảy từ vết rách trên trán, nước mắt vì đau đớn cũng trào ra từ đôi mắt sưng húp. 

“Đồ côn đồ là mày, khốn kiếp!”

Yoo Chan không thể chống lại Seon Woo, người đang liều mạng tấn công. Vài lần chống cự đều sụp đổ trước những đòn đánh hung hãn. Khi Yoo Chan đã mê man chỉ còn rên rỉ, Seon Woo thở hổn hển. Cậu lấy cuộn băng keo màu xanh đã chuẩn bị sẵn từ trong túi ra, đề phòng trường hợp xấu nhất. Yi Won sợ hãi không nói nên lời, chỉ biết nhìn Seon Woo làm mọi thứ.

“Xoẹt, xoẹt”, Seon Woo xé một dải băng keo dài, bịt miệng Yoo Chan và trói chặt tay chân cậu ta. Số băng keo còn lại, cậu lại không tiếc mà cuộn quanh ổ khóa và lồng sắt. Sau đó Seon Woo khập khiễng đứng dậy. Cậu cũng bị đau nhức khắp người vì bị đánh trong lúc Yoo Chan chống cự. Lần cuối cùng nhìn Yi Won, cậu vội vàng khóa cửa tầng hầm lại rồi rời đi.

May mắn thay, khi ra khỏi nhà nghỉ, cậu không gặp phải tên giang hồ nào. Sau khi đi bộ một lúc, Seon Woo mới nhận ra một chiếc giày của mình đã bị tuột ra. Mặc dù là mùa nóng nhưng cơ thể cậu run bần bật như bị lạnh. Cậu trùm chiếc áo khoác bẩn thỉu lên đầu rồi lên xe buýt. Người lái xe buýt liên tục liếc nhìn Seon Woo qua gương, nhưng cậu giả vờ như không thấy.

Xuống xe buýt, Seon Woo cởi áo khoác ra và khập khiễng bước vào đồn cảnh sát với khuôn mặt đầy vết bầm tím. Thật may là cậu đã đánh nhau với Yoo Chan. Một đứa trẻ lấm lem, bò vào đồn cảnh sát lúc sáng sớm đã ngay lập tức thu hút sự chú ý.

“Chú, chú cảnh sát ơi...”

Thấy mọi người vội vàng đến gần, nghi ngờ Seon Woo bị ngược đãi trẻ em, cậu khuỵu xuống sàn. Cậu bật khóc nức nở, những giọt nước mắt đã kìm nén bấy lâu nay cứ thế tuôn ra và cầu xin: 

“Bạn cháu bị bắt cóc, bị nhốt trong tầng hầm. Những kẻ xấu muốn giết bạn cháu. Làm ơn hãy cứu bạn cháu với...”

***

“Ting”, một âm thanh vui tai vang lên. Seon Woo phủi bụi, đó là tiếng máy lọc không khí hoạt động trở lại. Anh dùng khăn giấy lau bụi trên bàn và tiếp tục từ từ hồi tưởng.

Người đầu tiên tiếp cận Seon Woo lúc đó là cảnh sát Noh Jeong Hoon. Cảnh sát Noh nhìn thấy bộ dạng thảm hại của Seon Woo và nghe câu chuyện, trực giác của ông nhận ra đây là một vụ án khá nghiêm trọng. Seon Woo đã kể cho cảnh sát Noh biết tên của tên giang hồ là Ahn Hyung Tae, và hắn có một người bạn cảnh sát thân thiết. Anh tha thiết cầu xin đừng để người bạn cảnh sát đó biết chuyện, và cảnh sát Noh đã hứa sẽ làm như vậy.

May mắn cho Seon Woo, cảnh sát Noh là một người có năng lực và tốt bụng. Ông và đồng nghiệp đã nhanh chóng đột kích vào nhà nghỉ của Ahn Hyung Tae, bắt giữ những tên côn đồ vừa thức dậy và giải cứu Yi Won và Yoo Chan khỏi tầng hầm. Khi cảnh sát Noh đến, Ahn Hyung Tae đã nhận ra điều gì đó đáng ngờ. Hắn đang dùng máy cắt để cắt hàng chục ổ khóa hòng đưa Yi Won trốn thoát thì bị bắt giữ, không kiềm chế được cơn giận, hắn chửi rủa, đá và lắc lồng sắt.

Lúc đó, Ahn Hyung Tae đã nhận được lời thuê bắt cóc từ một đối thủ cạnh tranh có thù oán với cha mẹ Yi Won. Sai lầm của hắn là đã làm cha mẹ đứa trẻ lo lắng và cố gắng tăng tiền chuộc càng nhiều càng tốt. Cảnh sát Noh, với lời khai của Seon Woo, đã hoàn toàn phá được một tổ chức khá lớn, đưa bọn côn đồ của Ahn Hyung Tae và cảnh sát tham nhũng vào tù.

Lo ngại bị trả thù, Seon Woo đã rời trại trẻ mồ côi và sống ở nhà cảnh sát Noh một thời gian. Sau đó cậu lang thang nhiều nơi rồi sống một mình. Cảnh sát Noh thương xót Seon Woo nên thỉnh thoảng vẫn đến thăm và chăm sóc cuộc sống của anh. Đối với Seon Woo, cảnh sát Noh là một ân nhân đáng kính.

Sau khi phủi bụi qua loa trong phòng, hồi ức của Seon Woo cũng nhanh chóng kết thúc. Anh nhìn ánh nắng chiều đỏ rực đang dần tắt rồi nhìn quanh. Chợt nhận ra trời sẽ tối sầm khi mặt trời lặn, nhưng công tắc đèn ở đâu nhỉ?

Khi anh đang lần mò dò tìm công tắc trên tường trong căn phòng tối om vì mặt trời đã lặn thì cánh cửa đột nhiên mở toang, ánh sáng lọt vào. 

“Anh nghĩ anh có thể tìm được cách thoát ra khỏi đây sao?”

Giọng nói lạnh lùng khiến Seon Woo vội vàng hạ tay đang dò dẫm trên tường xuống. Yi Hyun đang nhìn anh chằm chằm với khuôn mặt u ám, trong tay cầm thứ gì đó. Anh không hiểu tại sao mình cứ bị Yi Hyun hiểu lầm mãi, cẩn thận đáp: 

“Không, tôi chỉ đang tìm công tắc đèn thôi...”

Yi Hyun “hừ” một cái, đóng cửa lại rồi sải bước đến gần TV và bật công tắc. 

‘Tại sao lúc nãy không thấy cái công tắc này nhỉ?’ 

Seon Woo đứng ngượng nghịu, không dám ngồi xuống. Yi Hyun đặt thứ trong tay xuống. 

“Đến giờ ăn rồi.”

Yi Hyun lắc túi như muốn bảo anh đến kiểm tra. Seon Woo ngập ngừng tiến đến, mở túi ra thì thấy hai hộp Chocopie loại 12 cái và ba mươi hộp sữa chua. Anh há hốc mồm nhìn lại Yi Hyun. Bất chấp điều đó, cậu ta lạnh lùng nói: 

“Ăn dè đi. Anh sẽ phải sống chỉ với những thứ này trong một tháng đấy.”

Thật sự phải ăn mỗi thế này trong một tháng ư? Tất nhiên là có thể sống được, nhưng mà... Trong đầu anh lướt qua một bộ phim nổi tiếng, Seon Woo nghĩ rằng thà ăn bánh bao chiên còn hơn. Anh thận trọng thử thuyết phục Yi Hyun. 

“Yi Hyun à, thật tình thế này hơi quá đáng, đúng không?”

Yi Hyun ngồi xuống, nghiêng đầu nhìn Seon Woo như muốn nói: “Anh nói xem”. Seon Woo nhanh trí đổi lời biện minh. 

“Ai nhìn cũng biết là tôi không định bỏ trốn mà. Sao lại bắt bẻ vô lý như vậy chứ? Nếu cậu muốn chơi cùng thì cứ nói từ đầu...” 

“Nếu tôi muốn như vậy, anh sẽ chơi cùng tôi sao?”

Vừa nói Yi Hyun vừa liếc nhìn đi đâu đó khiến mặt Seon Woo tái nhợt. Đó là chiếc hộp bí mật chứa còng tay và cùm chân. Seon Woo vội vàng lắc đầu. Có lẽ vì đã hồi tưởng lại những ký ức quá khứ một cách sống động sau một thời gian dài nên lòng anh bỗng xao xuyến. Rốt cuộc Yi Hyun có muốn trả thù anh không?

Yi Hyun đã bị nhốt trong tầng hầm tối tăm không một chút ánh sáng đó hơn một tháng. Ngay cả người lớn cũng sẽ kinh sợ, nhưng Yi Hyun đã trải qua điều đó khi còn là một đứa trẻ. Không có gì lạ nếu cậu ta vẫn muốn trả thù Seon Woo.

Khi Yi Hyun im lặng, một sự im lặng nặng nề bao trùm. Seon Woo thận trọng hít thở, liếc nhìn cậu ta. 

‘Đói quá. Bây giờ ăn Chocopie chắc không sao đâu nhỉ? Yi Hyun đi ra ngoài thì mình có thể chơi game được không nhỉ?’ 

Đang nghĩ vẩn vơ, Yi Hyun lên tiếng:.

“Tôi đã nghĩ ra cách để anh bù đắp cho tôi rồi.”

Yi Hyun, người đang nhìn chằm chằm Seon Woo đến mức má anh nóng ran, lẩm bẩm với vẻ mặt vô cảm. Đôi mắt đen tối lấp lánh một ánh sáng u ám. 

“Cái gì...?”

Vừa trả lời, Seon Woo vừa nghĩ. Vậy thì chính xác số tiền anh phải bồi thường cho Yi Hyun là bao nhiêu? Hợp đồng A-B đầy rẫy những điều khoản bất hợp pháp, không hề ghi rõ số tiền nợ cụ thể hay thời hạn kết thúc hợp đồng.

“Trả bằng thân xác đi.” 

“Gì cơ?”

Còn tiếp

Bản dịch thuộc về Fuba Team, đăng tải duy nhất ở web navybooks.net, đọc tại web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch.

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo