Lịch đăng: T3 & T7 hàng tuần
Bản dịch thuộc về Fuba Team, đăng tải duy nhất ở web navybooks.net, đọc tại web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch.
Trong lúc Seon Woo lén quan sát, Ahn Hyung Tae vừa lái xe vừa huýt sáo vui vẻ. Giữa chừng, hắn bảo có việc phải đi, thả Seon Woo xuống một khu phố xa tít. Không một đồng trong túi, Seon Woo đành cuốc bộ về, cuối cùng lỡ mất giờ cơm ở trại trẻ.
Từ đó, ngày nào Hyung Tae cũng chở Seon Woo đến sân chơi. Trước khi xuống xe, hắn thường nhét vào túi cậu vài món quà, gọi là đồ ăn vặt: kẹo, bánh, hay nước ngọt, luôn luôn là hai phần. Seon Woo mang chúng đến sân chơi, chia sẻ với Yi Won.
Dần dà, Yi Won bắt đầu chờ Seon Woo ở sân chơi. Cả hai đều dễ tính nên họ chơi rất hợp nhau và nhanh chóng trở thành bạn thân. Seon Woo còn làm quen với người chăm sóc của Yi Won và chào hỏi lịch sự. Khi được hỏi đi học trường nào, cậu đáp theo lời Hyung Tae dặn. Ngồi trên chiếc bập bênh rực rỡ sắc màu, Seon Woo trầm trồ:
“Mẹ của em lúc nào cũng mặc đồ đẹp ghê.”
“Không phải mẹ em đâu, chỉ là một dì giống như cô giáo thôi. Dì ấy chăm sóc em thay mẹ, bố mẹ em bận kiếm tiền lắm.”
Cứ thế, họ trò chuyện và tìm hiểu về nhau. Seon Woo nói những thông tin giả nhưng cậu ước rằng tất cả những điều mình nói đều là sự thật. Dù còn nhỏ, cậu cũng nhận ra Yi Won lớn lên trong tình yêu thương của cả gia đình. Trên đường về, ngồi trong xe Hyung Tae, Seon Woo thường mơ mộng mình là anh em của Yi Won.
***
Cứ thế, sau hơn một tháng thân thiết, người chăm sóc của Yi Won cũng hoàn toàn buông lỏng cảnh giác, chìm đắm vào điện thoại. Có lẽ trước giờ việc trông chừng Yi Won chơi một mình hoặc chơi cùng cậu khiến cô ta chán ngán. Thấy hai đứa trẻ chẳng cãi vã, tự chơi ngoan, cô ta gạt bỏ mọi cảnh giác.
Khi đang xây nhà đất sét, Seon Woo líu lo kể cho Yi Won nghe chuyện mình đi chơi ở tiệm game gần đây. Yi Won tỏ ra rất hứng thú với câu chuyện của Seon Woo.
“Em chưa bao giờ tới tiệm game. Ở nhà, em bị cấm chơi game, thời gian xem TV cũng bị giới hạn.”
Lần đầu thấy Yi Won ngưỡng mộ mình, Seon Woo hơi hãnh diện. Cậu liếc nhìn người chăm sóc rồi thì thầm:
“Trên đường tới đây có một tiệm game đấy, hay là bọn mình lén đi chơi một lát rồi về nhé?”
“Cái gì? Nhưng nếu bị phát hiện, em sẽ bị mắng đấy.”
“Chỉ chơi một ván thôi, sẽ không ai biết đâu.”
Do dự một lúc, Yi Won kéo Seon Woo chui xuống dưới cầu trượt hình con tàu. Hai đứa giả vờ chơi, để lộ cặp sách cho người chăm sóc thấy rồi lén chuồn khỏi sân chơi. Một ván hóa thành hai ván vì mải mê, nhưng người chăm sóc chẳng hề hay biết. Chia sẻ bí mật, cả hai càng thêm phấn khích, chơi đùa rộn ràng.
Trên đường về, Seon Woo ngoan ngoãn trả lời khi Hyung Tae hỏi hôm nay làm gì. Nghe kể đến tiệm game, mắt Hyung Tae sáng rực, nhưng Seon Woo đang mân mê chiếc móc khóa khủng long nhỏ mà Yi Won gắp được nên không để ý.
“Vậy à? Người trông thằng nhóc đó không đi cùng sao?”
“Bọn cháu lén đi ạ…”
Seon Woo ấp úng trả lời nhưng Ahn Hyung Tae không những không la mắng mà còn nói rằng cậu đã làm rất tốt. Tại sao việc lén đến tiệm game với Yi Won lại là việc tốt? Seon Woo chẳng hiểu, chỉ thấy bất an, cẩn thận cất chiếc móc khóa vào túi.
***
Vài ngày sau, thay vì đồ ăn vặt, Hyung Tae đưa cho Seon Woo tiền tiêu vặt. Đã quen nhận tiền từ hắn, Seon Woo cúi đầu cảm ơn. Hyung Tae xoa đầu cậu, ra vẻ như một người lớn tốt bụng và nói:
“Đến tiệm game mua đồ ngon mà ăn rồi chơi game.”
“Vâng, cảm ơn chú.”
Nghĩ đến việc hôm nay sẽ chơi thật vui với Yi Won, Seon Woo chạy ùa đến sân chơi. Thở hổn hển, cậu thấy Yi Won đang đào cát, lập tức đứng bật dậy. Chào hỏi xong, Seon Woo cúi chào người chăm sóc.
“Chào cô ạ.”
“Ừ, Seon Woo lúc nào cũng lễ phép nhỉ.”
Người chăm sóc mỉm cười chào lại. Khi hai đứa chơi xích đu rồi chui xuống dưới cầu trượt, cô ta lập tức dán mắt vào điện thoại, nhắn tin rồi gọi điện. Thấy vậy, Seon Woo nói với Yi Won:
“Anh vừa được cho tiền tiêu vặt. Hôm nay chúng ta mua tokbokki rồi đến tiệm game nhé.”
“Tuyệt vời!”
Cả hai đặt cặp sách và túi giày ở nơi người chăm sóc của Yi Won có thể nhìn thấy rõ rồi háo hức chạy đi. Họ mua chả cá trước, sau đó mua một cốc tokbokki rồi vào tiệm game. Tiền tiêu vặt đủ để chúng chơi mỗi máy game một ván. Sau khi chơi gắp thú bằng số tiền thừa, chúng rời khỏi tiệm game. Ra khỏi tiệm, Yi Won lo lắng:
“Hôm nay chơi lâu quá rồi phải không?”
“Không sao đâu. Cứ bảo với cô ấy là anh em mình chỉ đi vệ sinh mà thôi... Lần sau tụi mình thử chơi ‘Sự trở lại của vua Rio’ nhé.”
“Được! Trò đó vui nhất!”
Khi cả hai đang ríu rít đi về phía sân chơi, một chiếc xe van đen sì dừng cạnh hai đứa. Không nghĩ nhiều, Seon Woo vẫn tiếp tục đi cùng Yi Won, nhưng từ trong xe, những người quen thuộc bỗng nhiên lao ra. Đó là những tên côn đồ dưới trướng Ahn Hyung Tae.
Chúng bịt miệng hai đứa để ngăn tiếng hét rồi ném cả hai vào xe. Cạch, rầm, cánh cửa đóng lại và chiếc xe van lập tức lăn bánh. Mọi chuyện xảy ra quá đột ngột khiến Seon Woo cứng đờ không làm được gì cả. Cậu chỉ biết nhìn một trong những tên côn đồ dùng sợi dây đã chuẩn bị sẵn trói chặt mắt cá chân và cổ tay của Yi Won đang giãy giụa.
“Này, bỏ cái khăn bịt miệng nó ra đi, không nó ngạt chết bây giờ.”
“Vâng.”
Miệng của Yi Won bị bịt bằng vải, còn Seon Woo thì được tự do. Ahn Hyung Tae cười khanh khách rồi vuốt mạnh tóc Seon Woo.
“Làm tốt lắm, Seon Woo. Tao đang đau đầu không biết làm sao để lôi được thằng nhóc đó ra ngoài này.”
“Cháu, cháu…”
Seon Woo lắp bắp, không tin nổi, nhìn sang Yi Won. Gương mặt xinh xắn của cậu bé đã có một vết xước, đôi mắt ngấn lệ trừng trừng nhìn Seon Woo đầy oán trách và tổn thương.
“Hôm nay tao vui! Đây, tiền tiêu vặt. Đi với bạn mày đến tiệm game cả ngày đi, ăn cả mì tương đen luôn nhé?”
Hyung Tae lấy một tờ tiền từ ví rồi nhét vào tay Seon Woo. Lần đầu cầm tờ mười nghìn won, tay cậu ướt đẫm mồ hôi lạnh, phản xạ nhận lấy thì Hyung Tae chửi rủa:
“Thằng ranh con, mất dạy!”
Nhưng Seon Woo biết mình không thể làm gì vào lúc này. Nếu không cảm ơn vì tiền tiêu vặt, cậu sẽ bị đánh chết.
“Cảm, cảm ơn vì tiền tiêu vặt ạ…”
Trong tiếng nức nở bị bịt miệng của Yi Won, Seon Woo cúi đầu cảm ơn Hyung Tae, nhắm chặt mắt lại. Cảm giác tội lỗi bóp nghẹt lồng ngực.
***
“Này, dạo này mày sao thế?”
Yoo Chan đá nhẹ vào Seon Woo đang ngồi xổm. Gần đây Seon Woo ít nói, mặt mày u ám khiến Yoo Chan để ý. Cậu thở dài, đứng dậy đá cái lon bẹp dí lăn xa tít trong hẻm.
“Chẳng sao cả.”
“Không có gì thì sao lại như thế?”
Seon Woo oán trách Yoo Chan, người kéo cậu vào chốn này nhưng cậu kìm lại, chỉ thở hổn hển. Nhìn ánh mắt Seon Woo, Yoo Chan đỏ mặt quay đi.
Hình ảnh Yi Won bị bắt cóc cứ ám ảnh Seon Woo. Ánh mắt oán trách của Yi Won và sự tàn nhẫn của Hyung Tae khiến cậu lo lắng. Nếu không vì cậu, Yi Won giờ đang vui vẻ bên gia đình. Tất cả là tại cậu… Seon Woo đập đầu vào tường đau điếng rồi đứng dậy vỗ Yoo Chan.
“Đi thôi. Đến trễ là bị ăn đòn vô cớ đấy.”
“Ừ…”
Vẻ mặt của Yoo Chan cũng chẳng khá hơn là bao. Gần đây cậu ta thường xuyên bị so sánh với Seon Woo, người ngày càng hoạt bát và hiểu chuyện hơn. Cậu ta bị đánh vì “một thằng trung học mà thua cả tiểu học”. Dần dà, Yoo Chan chuyển sự oán giận từ đám giang hồ sang Seon Woo.
Seon Woo vờ như không biết gì. Cậu nghĩ Yoo Chan lôi cậu vào thì cậu ta phải chịu trách nhiệm. Lo cho Yi Won, Seon Woo mất ngủ, trằn trọc nhiều đêm.
Sào huyệt của đám giang hồ vẫn mịt mù khói thuốc. Sau vụ bắt cóc Yi Won, Hyung Tae vui như trúng số, cười toe toét. Thấy Seon Woo và Yoo Chan, hắn gọi lớn:
“Seon Woo đến rồi à? Lại đây.”
Dù còn nhỏ nhưng bản năng Seon Woo mách bảo không được tỏ vẻ khó chịu trước mặt Ahn Hyung Tae. Thế là cậu cười tươi chạy tới. Ahn Hyung Tae cười khẩy rồi vỗ mạnh vào lưng cậu một cái đau điếng.
“Thế nào, có mua đồ ngon mà ăn không?”
“Cháu mua tokbokki ăn với bạn rồi. Cháu cảm ơn ạ.”
Seon Woo trả lời rõ ràng, Hyung Tae cằn nhằn về tokbokki nhưng vẫn phì phèo điếu thuốc và hài lòng. Seon Woo lân la làm việc vặt để nghe ngóng, nhận ra ít người biết đến vụ bắt cóc Yi Won.
Tại sao? Seon Woo cố nghĩ, nhưng với một đứa trẻ thiếu kinh nghiệm, cậu không thể hiểu đây là vụ bắt cóc theo đơn đặt hàng để triệt đối thủ, và Hyung Tae giữ bí mật để độc chiếm tiền chuộc. Cậu chỉ như con thú nhỏ, vểnh tai nghe ngóng mọi thứ.
“Tao sẽ gọi món ngon cho ăn cùng nhé.”
“Cảm ơnchú ạ!”
“Được rồi, phải ăn ngon ngủ ngoan thì lớn lên mới làm được giang hồ chứ nhóc.”
Seon Woo cúi đầu cảm ơn như được khen ngợi nhưng cậu lặng lẽ nắm chặt tay.
‘Giang hồ? Mình tuyệt đối sẽ không bao giờ trở thành cái thứ đó.’
Khác với Yoo Chan ngưỡng mộ Hyung Tae, Seon Woo ngày càng ghê tởm đám giang hồ. Với cậu, tất cả đều là rác rưởi. Tình nghĩa với Yoo Chan đã cạn, cậu chỉ muốn thoát khỏi nơi đây, nhưng nỗi sợ Hyung Tae và lo lắng cho Yi Won đã giữ chân cậu.
Đồ ăn Hyung Tae gọi tới, Seon Woo nhanh nhẹn dọn bàn, mở bao bì. Yoo Chan nhìn đồ ăn mà nuốt nước miếng, nhưng Seon Woo không dám gọi. Hyung Tae ghét ai tự ý làm việc không được giao, ví dụ như việc mời Yoo Chan ăn cùng. Cậu vểnh tai, hy vọng nghe được tin về Yi Won. Không phải cậu không nghĩ đến việc báo cảnh sát. Nhưng vì có một số điểm đáng ngại trong lòng khi báo cảnh sát, vậy nên cậu muốn ít nhất cũng phải biết trước Yi Won bị giam ở đâu.
Đáng tiếc, Ahn Hyung Tae không hề hé răng nửa lời. Sau khi ăn no nê, hắn chỉ gọi Yoo Chan đang cảnh giác lại và cho ăn thức ăn thừa. Yoo Chan tự ái cúi gằm mặt, vội vàng nhặt nhạnh những thức ăn thừa còn lại.
Seon Woo tỏ ra nhanh nhẹn hơn bình thường, tự nguyện làm việc vặt, mục đích là để lảng vảng trong khắp tòa nhà. Nhà nghỉ này khá lớn, có nhiều nơi để khám phá. Trong các phòng, đám giang hồ nằm dài đọc truyện, đánh bài. Cậu thất vọng ngồi trên cầu thang thở dài thì một gã gọi cậu:
“Này, mày lên sân thượng thu quần áo đi.”
“Vâng!”
Seon Woo dứt khoát trả lời, nhanh chóng đứng dậy và chạy lên sân thượng. Dưới cái nắng chói chang, cậu mồ hôi nhễ nhại thu quần áo. Đột nhiên, một tiếng nức nở yếu ớt vang lên từ đâu đó. Ban đầu, Seon Woo sợ hãi nghĩ đó là ma, nhưng sau đó cậu thay đổi suy nghĩ.
‘Chẳng lẽ là tiếng Yi Won đang khóc?’
Nuốt nước bọt, Seon Woo đặt quần áo xuống dưới thùng rồi đi vòng quanh để tìm kiếm. Cậu nghĩ có lẽ là căn phòng áp mái được xây dựng trái phép trên sân thượng, nhưng khi mở ra thì đó chỉ là một nhà kho. Ngay sau đó, cậu nhanh chóng nhận ra tiếng nức nở phát ra từ bên trong đường ống thoát nước nối với sân thượng. Seon Woo nhanh chóng thu dọn quần áo và tìm xem đường ống thoát nước dẫn đi đâu.
‘Là tầng hầm!’
Còn tiếp
Bản dịch thuộc về Fuba Team, đăng tải duy nhất ở web navybooks.net, đọc tại web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch.