Mở Khóa Giam Cầm (Unlock) - Chương 12

Lịch đăng: T3 & T7 hàng tuần

Bản dịch thuộc về Fuba Team, đăng tải duy nhất ở web navybooks.net, đọc tại web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch.

Anh nghe rõ những gì cậu ta nói, nhưng vẫn không thể hiểu chính xác ý nghĩa của câu “trả nợ bằng thân xác” là gì, vậy nên Yoon Seon Woo đành hỏi lại. Choi Yi Hyun chỉnh lại chiếc cằm đang nghiêng một cách ngạo mạn, lặp lại lời nói với giọng điệu rõ ràng hơn. 

“Trả bằng thân xác đi.” 

“…Cậu muốn tôi massage cho cậu mỗi ngày ư?”

Seon Woo đáp lại, kèm theo một nụ cười gượng gạo, nhưng nụ cười ấy nhanh chóng vụt tắt. Anh không phải người sống ngây thơ. Không, đúng hơn là anh không thể sống ngây thơ trong hoàn cảnh ấy. Từ nhỏ, anh đã phải học cách nhìn sắc mặt người khác, trở nên nhạy bén với từng ánh mắt, từng cử chỉ. Anh buộc phải giả vờ không biết khi đã hiểu, và giả vờ hiểu khi chẳng biết gì. Đó là cách anh sống sót qua những năm tháng ấy. Vì thế, Seon Woo không thể không nhận ra ý nghĩa đầy ham muốn ẩn sau yêu cầu của Yi Hyun, dù anh có muốn giả vờ ngây ngô đến đâu.

Điều khiến anh bối rối và không thể hiểu nổi lại là một chuyện khác. Nhưng, tại sao? Vì cớ gì? …Rốt cuộc là từ bao giờ? Những câu hỏi ấy cuộn trào trong đầu anh. 

‘Chẳng lẽ việc theo dõi mình bấy lâu nay không phải là vô cớ…’

Nếu muốn trả thù, Yi Hyun hoàn toàn có thể khiến Seon Woo khốn khổ hơn nhiều. Thế nhưng, trong khi Seon Woo nỗ lực sống từng ngày, Yi Hyun chỉ lặng lẽ quan sát anh. Cậu ta đã theo dõi anh một cách bí mật suốt thời gian dài, lấp đầy căn hầm này bằng những thứ mà chính Seon Woo đã quên rằng mình từng khao khát.

Thay vì hành hạ anh để trả thù, Yi Hyun lại cho anh ăn ba bữa ngon lành mỗi ngày, cung cấp chỗ ngủ ấm áp và cả nước nóng để tắm rửa…

Từ khi nào Yi Hyun bắt đầu nhìn đối tượng trả thù của mình bằng ánh mắt ấy? Nghĩ đến việc cậu ta cố tình thi vào cùng trường đại học để theo đuổi mình, đầu óc Seon Woo bỗng trở nên choáng váng. Anh không thể đoán nổi sự ám ảnh trả thù của Yi Hyun đã bị bóp méo theo cách nào, và nó sâu sắc đến đâu.

Lần đầu tiên, Seon Woo nhìn Yi Hyun bằng ánh mắt coi cậu ta là một đối tượng tình dục. Đó là một ánh mắt đầy cảnh giác, lo lắng và căng thẳng. Đáp lại, trong đôi mắt của Yi Hyun lấp lánh một tia sáng kỳ lạ. Khóe môi cậu ta cong lên thành một đường cong đầy ẩn ý. 

“Nhanh nhạy thật, chẳng cần tôi phải giải thích dài dòng.”

Miệng Seon Woo định thốt ra vô số lời, nhưng chúng cứ nghẹn lại nơi cổ họng, khiến anh chỉ mấp máy môi. Đây là tình huống mà anh chưa từng tưởng tượng ra dù chỉ một lần kể từ khi bị bắt cóc.

Anh sẵn lòng bù đắp cho Yi Hyun, nhưng chưa bao giờ nghĩ đến việc bù đắp theo cách này. Cả hai đều là đàn ông, không phải sao? Trong lúc Seon Woo còn đang bối rối chưa kịp làm gì, Yi Hyun đã tiến đến gần. Một bàn tay rắn chắc nắm chặt cổ tay anh, siết mạnh đến đau điếng. 

“Yi, Yi Hyun, khoan đã…” 

“Cứ đứng yên đó.”

Lần đầu tiên Yi Hyun nói bằng giọng trịch thượng, cậu ta đẩy Seon Woo nằm xuống sàn, đè chặt anh. Trái tim trong lồng ngực Seon Woo đập thình thịch, nhanh đến chóng mặt. Khuôn mặt Yi Hyun bị ánh đèn chiếu ngược làm tối đi, từ từ tiến lại gần hơn. Mái tóc trước trán cậu ta rũ xuống theo trọng lực, bóng đổ che khuất từ sống mũi đến khóe mắt, hàng mi khép hờ.

Seon Woo bối rối, ánh mắt lang thang trên sống mũi sắc nét của Yi Hyun. Bóng tối trên khuôn mặt cậu ta nghiêng nghiêng, tạo thành một đường chéo. Rồi bất chợt, hơi thở của Yi Hyun gần đến mức anh cảm nhận được rõ ràng. Đôi môi cậu ta cắn nhẹ lên môi anh. Seon Woo giật mình, ngừng thở, theo phản xạ quay đầu đi.

Cổ tay bị Yi Hyun nắm chặt đè xuống sàn đau đến mức tưởng chừng như sắp gãy. Nhưng nỗi đau ấy chẳng kéo lâu, bởi cảm giác tiếp theo quá đỗi xa lạ. Một mảnh thịt ấm nóng chậm rãi liếm qua khóe môi anh. Yi Hyun nghiêng đầu theo hướng Seon Woo vừa quay đi, liếm mút lấy môi anh mà hôn sâu.

Đôi môi ấm áp, ẩm ướt của Yi Hyun cọ xát lên khóe miệng Seon Woo. Đôi môi anh vốn luôn nứt nẻ vì làm việc quá sức và thiếu ngủ, tưởng chừng đã khá hơn kể từ khi đến nhà Yi Hyun, giờ lại bị cọ mạnh đến rách ra. Lưỡi Yi Hyun lướt qua vết thương rỉ máu khiến sống lưng Seon Woo rùng mình vì cảm giác kỳ lạ.

Cổ tay bị siết chặt đến mức máu không lưu thông, bàn tay anh bắt đầu tê dại. Thời gian như trôi chậm vô tận.“Chụt”, Yi Hyun chậm rãi mút lấy môi anh. Đôi mắt cậu ta khi mở ra lấp lánh ánh sáng dù đang bị ngược sáng. Hơi thở của Yi Hyun đã trở nên gấp gáp. Seon Woo có thể cảm nhận rõ ràng sức nóng từ cơ thể cậu ta bởi sự kích động mãnh liệt. Khoảng cách giữa hai người gần đến mức ấy.

“Yi Hyun…”

Giọng anh run rẩy khi gọi tên cậu ta. Hàng mi dài của Yi Hyun khép xuống, trong đôi mắt đen láy lướt qua vô số cảm xúc. Cậu ta ghé sát tai anh, thì thầm bằng giọng nói đầy nhiệt huyết. 

“Hôm nay là ngày đầu tiên, vậy nên tôi sẽ tha cho anh đến đây thôi.”

Ánh đèn đột nhiên lóe lên, Seon Woo nhắm mắt rồi mở ra, đúng lúc nghe tiếng “rầm”, cánh cửa đóng sầm lại. Nằm dài trên sàn hầm êm ái, Seon Woo không ngừng chớp mắt.

Anh ngẩn ngơ nhìn cánh cửa mà Yi Hyun vừa rời đi, lẩm bẩm một mình. 

“…Điên thật.”

Một tiếng thở dài nặng nề bật ra. Anh chậm rãi co người lại, liên tục lấy tay chà xát mặt như muốn tỉnh táo hơn. Bị một người đàn ông khác làm thế, vậy mà cảm giác lại chẳng tệ như anh tưởng. Ngược lại, sự nóng bỏng từ khoảnh khắc chạm nhau vừa rồi rõ ràng đến mức… khiến anh thấy nó hơn cả những gì anh mong đợi.

Chắc hẳn anh đã phát điên rồi. Seon Woo liếc xuống giữa hai chân mình, rồi lại nhìn lên chiếc camera giám sát gắn trong căn hầm, khẽ rên lên một tiếng “ưm” đầy khổ sở, lăn người sang một bên. Một lúc sau, anh trở mình lại, lén lút thò tay với lấy chiếc túi mà Yi Hyun mang đến. Anh lục lọi, tiếng bao bì xào xạc vang lên.

“Tôi mang bữa tối đến rồi đây, ăn đi…”

Vài phút sau, cửa bật mở, giọng Yi Hyun vang lên nhưng nhỏ dần. Seon Woo đang mải mê nhai một chiếc bánh Chocopie, ngượng ngùng đặt miếng bánh xuống. Yi Hyun đặt khay thức ăn tối xuống, nhìn vào túi đồ, vẻ mặt đầy ngán ngẩm. 

“Tôi đã bảo rõ là phải ăn dè vì cả tháng chỉ có chừng này, đúng không?” 

“Tại… tôi đói quá…” 

“Chỉ trong chốc lát mà anh đã ăn hết từng này rồi?”

Nhìn thấy vài chiếc vỏ bánh Chocopie và hai ba chai sữa chua lăn lóc trong túi, Yi Hyun lạnh lùng tịch thu chiếc túi. 

“Á…”

Seon Woo tiếc nuối, nhưng Yi Hyun đã lấy một chiếc bàn gấp sau lưng ghế sofa và mở ra. Bữa tối được đặt lên bàn, như mọi lần trông rất ngon miệng và đầy đủ dinh dưỡng. Seon Woo cầm đũa lên, nhưng chợt dừng lại, hỏi:

“Cậu không ăn tối à?” 

“Chẳng có khẩu vị.”

Liếc nhìn Yi Hyun một chút, nhưng rồi anh nhanh chóng tập trung vào bữa ăn. Một thìa cơm, một miếng thịt xiên, thêm chút kim chi, tất cả đều được anh ăn một cách ngon lành. Ngay cả món dưa cà tím mà bình thường anh chẳng ưa cũng ngon đến lạ. Đang ăn, anh bỗng cảm nhận được một ánh mắt, ngẩng lên thì thấy Yi Hyun đang nhìn mình, ánh mắt mơ màng đến kỳ lạ.

“Yi Hyun?” 

“…Sao?”

Gọi tên cậu ta, ánh mắt hai người chạm nhau, lúc này Yi Hyun mới như tỉnh lại, ánh mắt trở nên rõ ràng hơn. Khuôn mặt lạnh lùng, sắc nét thường ngày của cậu ta giờ đây tràn ngập vẻ mãn nguyện, khiến Seon Woo chẳng thể nào làm ngơ. 

“Trông cậu… hạnh phúc thật đấy.” 

“Ngay từ khi chuẩn bị căn phòng này, tôi đã luôn muốn nhốt anh vào đây.”

Lời nói ấy kèm theo ánh mắt u ám lóe lên khiến Seon Woo bất giác căng thẳng, nuốt nước bọt cái “ực”

“Để anh nếm trải cảm giác ngột ngạt khi bị giam cầm, giống hệt tôi ngày trước.”

‘Thật sao? Trong một căn phòng tuyệt vời như thế này, làm sao có thể cảm nhận được dù chỉ một phần trăm những gì cậu từng trải qua?’ 

Lời Yi Hyun không khiến Seon Woo thấy buồn cười, mà ngược lại, anh chỉ thấy cậu ta thật đáng thương. Căn hầm mà Yi Hyun từng bị nhốt chẳng có gì đáng gọi là tốt đẹp. Không một tia sáng, tiếng ù ù của lò hơi, sàn nhà ẩm ướt, bẩn thỉu, những bữa ăn thiếu thốn. Chẳng có gì giống với nơi này.

‘Mình không thể mềm lòng như thế này được.’

Dù đang bị giam cầm, Seon Woo lại nghĩ về chuyện cũ. Nụ hôn mà Yi Hyun trao, có lẽ cũng là một phần của sự trả thù nhằm sỉ nhục anh. Nhưng kỳ lạ thay, anh chẳng hề cảm thấy đau khổ.

‘Có nên hợp tác một chút để cậu ta cảm nhận được cảm giác trả thù không nhỉ?’

Seon Woo cố tỏ ra hơi buồn bã, gật đầu ngoan ngoãn.

“Được rồi.” 

Quả nhiên, Yi Hyun trông hài lòng rồi cầm khay đồ ăn rời khỏi căn hầm ấm áp và thoải mái.

***

Thật thoải mái. Không thể thoải mái hơn được nữa.

Trong những năm tháng trước khi trở thành người lớn, luôn chìm trong kiệt sức và thiếu ngủ, Seon Woo chưa bao giờ được thoải mái như thế này.

Tối qua sau khi ăn xong, anh liếc nhìn camera, lén lút vào phòng tắm. May mắn thay, phòng tắm không có camera, vậy nên anh yên tâm tắm rửa chậm rãi dưới dòng nước nóng. Anh cũng muốn ngâm mình trong bồn, nhưng vẫn còn ngại ngần.

Bụng no, người ấm áp, cơn buồn ngủ ập đến nhanh chóng. Khi tỉnh dậy, Yi Hyun đã mang bữa sáng đến từ lúc nào. Sau khi ăn sáng muộn, anh nằm dài ra chỗ có nắng và nghỉ ngơi.

Chiếc nệm êm ái, không khí trong lành khó tin trong một căn hầm, cái lạnh buốt của mùa đông bị xua tan bởi hơi ấm dịu dàng như mùa xuân, tất cả khiến Seon Woo hạnh phúc. Yi Hyun hạnh phúc khi nhốt anh ở đây, và anh cũng hạnh phúc, vậy chẳng phải là cả hai cùng có lợi sao?

‘À, không. Không thể như vậy được.’

Seon Woo đang dán chặt vào sàn nhà, lắc đầu để tỉnh táo lại. Anh phải rời khỏi nơi này vào một lúc nào đó. Anh phải làm cho Yi Hyun nguôi giận thì mới đi làm được chứ. Kỳ nghỉ vẫn chưa kết thúc, vậy nên vẫn còn cơ hội kiếm tiền. Hai lần vào ban ngày và ban đêm vào các ngày trong tuần, và một lần nữa vào cuối tuần. Và, còn… chuẩn bị tìm việc nữa… và…

Dù sao thì anh cũng phải quay về nơi tồi tệ, lạnh lẽo và cô đơn đó, quay về thực tại.

Nghĩ vậy, Seon Woo lại dán chặt vào sàn nhà. Anh cọ má vào tấm nệm ấm áp do hấp thụ ánh nắng mặt trời. Anh vẫy tay như đang bơi, cố gắng thu thêm hơi ấm. Vì vậy, anh không nhận ra Yi Hyun đã mở cửa bước vào. Cậu ta nhìn anh chằm chằm với vẻ khó hiểu.

“Rốt cuộc anh đang bám lấy chỗ đó làm gì mà cọ mãi thế?” 

“Nắng chiếu vào, cảm giác thích lắm. Cậu có muốn nằm thử không?”

Yi Hyun hoàn toàn phớt lờ lời đề nghị lười biếng của anh. Seon Woo, người chợt nhận ra mình đã quá thoải mái trước kẻ thù, định bật dậy thì Yi Hyun ấn vai anh xuống rồi nói với giọng châm biếm: 

“Đằng nào cũng phải nằm, anh đứng dậy làm gì?”

Đầu óc Seon Woo đang vui vẻ ăn uống và nằm dài ra bỗng chốc trở nên tỉnh táo. Anh bối rối lùi lại bằng cách đi lùi bằng mông. 

“Nhưng, giờ là ban ngày… mà?” 

“Ban ngày thì sao? Dù sao tôi nhốt anh ở đây để muốn làm gì thì làm.”

Yi Hyun vừa nói những lời cay độc vừa bước đến gần. Cơ thể to lớn của cậu ta đè xuống và đổ bóng, khiến cơ thể Seon Woo đang ấm áp dưới ánh nắng mặt trời bỗng chốc lạnh toát. Yi Hyun nắm chặt vai Seon Woo, đau đến mức tưởng chừng như sắp vỡ nát, rồi nói: 

“Anh tưởng tôi trang trí nơi này đẹp đẽ như vậy là vì anh sao?”

Còn tiếp

Bản dịch thuộc về Fuba Team, đăng tải duy nhất ở web navybooks.net, đọc tại web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch.

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo