Lịch đăng: T3 & T7 hàng tuần
Bản dịch thuộc về Fuba Team, đăng tải duy nhất ở web navybooks.net, đọc tại web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch.
Không phải sao? Căn phòng này đầy những thứ anh thích, vậy mà… Sao cậu ta lại trả thù anh theo cách này? Hay đây chỉ là một cách để cậu ta khẳng định quyền lực? Hàng loạt câu hỏi dâng lên tận cổ họng nhưng Seon Woo đành kìm lại. Ánh mắt Yi Hyun nhìn anh chằm chằm, rồi lực tay cậu ta từ từ nới lỏng ra.
Đôi mắt đen của Yi Hyun đang đè lên người Seon Woo ánh lên dục vọng mãnh liệt. Sự ham muốn lộ liễu đến mức anh chỉ biết luống cuống, không thể cử động. Mỗi lần cậu ta như thế này, anh lại rơi vào trạng thái bối rối tột độ.
Bất ngờ, Yi Hyun dùng tay còn lại kéo áo Seon Woo lên. Không biết có phải vừa từ bên ngoài về không mà bàn tay cậu lạnh buốt, khiến anh giật mình co người. Một giọng nói nghiêm khắc vang lên:
“Bảo nằm yên rồi mà.”
Chỉ một câu, Yi Hyun đã khiến Seon Woo cứng đờ. Cậu ta chạm vào cơ bụng căng cứng vì căng thẳng của anh. Những ngón tay lạnh giá và lòng bàn tay áp sát vào chiếc bụng phẳng lì.
“Ấm thật đấy.”
Cậu ta lẩm bẩm rồi vuốt từ sườn lên đến tận nách khiến Seon Woo giật bắn, run rẩy. Cảm giác vừa nhột vừa rùng mình khiến anh vặn người, Yi Hyun bật cười khẽ.
“Anh đang giả ngốc à?”
“Giả ngốc… là sao?”
“Anh còn zin, đúng không?”
Đúng là vì mải lo miếng cơm manh áo, Seon Woo chưa từng yêu đương nghiêm túc. Có vài lần được tỏ tình nhưng anh đều từ chối. Dù vậy, lời khẳng định của Yi Hyun khiến anh vừa bực mình vừa nghi ngờ làm sao cậu ta lại chắc chắn như vậy mà phản bác theo bản năng.
“Không phải!”
“Không phải sao?”
Yi Hyun đang thích thú vuốt ve bên sườn còn lại của Seon Woo, ánh mắt đột nhiên trở nên sắc lạnh. Đối diện với ánh nhìn đáng sợ như của một kẻ mất kiểm soát, Seon Woo giật mình, cứng đờ như bị đóng băng.
“Tại sao lại không phải? Khi nào, ở đâu, với ai? Anh đã làm thế nào? Bao lâu rồi?”
“Ư… không, không, ý là…”
Móng tay của Yi Hyun cào nhẹ tạo cảm giác rùng mình, khiến Seon Woo bật ra tiếng “hức”. Giá mà đau thì còn dễ chịu, nhưng cái cảm giác giống như bị cù lét này quá khó để kìm nén mà không phản ứng. Không kiềm được, anh nắm lấy cổ tay Yi Hyun, hét lên:
“Không có! Tôi không làm! Dừng lại đi…”
“Anh làm tôi giật cả mình đấy. Rõ ràng tôi biết anh con zin mà còn chối.”
Yi Hyun gắt gỏng, hất tay Seon Woo đang nắm cổ tay mình ra. Từ “còn zin” đầy thô tục khiến anh sững sờ, trong khi cậu ta đã kéo áo anh lên. Chiếc bụng và ngực trắng nhợt lộ ra, anh vội kéo áo xuống theo bản năng, nhưng Yi Hyun đẩy tay anh ra.
“Nếu không muốn bị trói thì giữ yên tay đi.”
Nghĩ đến còng tay và xích chân trong tủ, Seon Woo do dự. Trong lúc ấy, bàn tay Yi Hyun lại tiếp tục di chuyển. Bàn tay giờ đã ấm hơn, không còn lạnh giá như trước. Anh nuốt khan khi cảm nhận hơi ấm từ bàn tay ấy lướt qua bụng mình. Càng lúc ngón tay ấm dần trượt xuống dưới, lông tơ anh dựng hết lên.
“Yi ,Yi Hyun…”
Anh gọi tên cậu ta, cảm thấy chuyện này không ổn, nhưng dường như Yi Hyun chẳng hề nghe thấy. Seon Woo đang căng thẳng tột độ, muộn màng nhận ra bàn tay cậu ta đang run rẩy. Giữa lòng bàn tay và các khớp ngón tay, mồ hôi ẩm ướt rịn ra. Có lẽ cậu ta còn căng thẳng hơn cả anh.
Ánh mắt hai người chạm nhau, Seon Woo không thể thốt nổi tên cậu ta thêm lần nữa, chỉ há miệng. Đôi mắt đen của Yi Hyun lấp lánh ánh sáng như ngậm đầy hơi nước, nhưng cũng giống như một kẻ điên loạn. Cậu ta không chớp mắt, khiến lòng trắng dần hằn tia máu, cơ thể cũng run rẩy.
Khuôn mặt Yi Hyun tràn ngập niềm vui sướng, như thể vừa đạt được điều mà cậu ta khao khát bấy lâu. Seon Woo sững sờ trước cảm xúc mãnh liệt ấy, không thể rời mắt khỏi cậu ta.
‘Đẹp quá…’
Nghĩ như vậy về một người đàn ông thật chẳng hợp lý, nhưng Seon Woo chỉ biết ngẩn ngơ nhìn Yi Hyun. Cậu ta thở hổn hển, từ từ cúi người xuống. Khi bóng dáng cậu ta gần đến mức phủ lên mặt Seon Woo, bất chợt…
Tách, một đốm đỏ rơi xuống má anh. Ngay sau đó, máu mũi Yi Hyun chảy dài. Dù máu mũi chảy ròng ròng, cậu ta vẫn đắm chìm trong trạng thái mê man với Seon Woo. Hoảng hốt, anh theo phản xạ đưa tay nắm chặt mũi cậu ta. Bị bóp mũi đau điếng, Yi Hyun mới như tỉnh lại.
“Gì vậy?”
Yi Hyun nói bằng giọng nghẹt mũi, cau mày lại. Cậu ta vụng về hạ tay đang che mũi, đổi sang tay khác. Seon Woo kéo tay áo lên lau máu mũi cho cậu ta. Lúc này Yi Hyun mới nhận ra mình đang chảy máu. Liếc thấy tay áo Seon Woo loang đỏ, Yi Hyun thẳng người dậy, từ tư thế như muốn lao vào anh. Rồi ngược lại, cậu ta trừng mắt đổ lỗi:
“Tất cả là tại anh.”
“Cậu chảy máu mũi mà là tại tôi ư?”
“Đúng vậy.”
Mũi yếu thì tự đổ lỗi cho mình chứ sao lại đổ lỗi cho anh? Thật không thể tin nổi sự trơ trẽn ấy. Nhưng ngẫm lại, có lẽ vì bị giam trong căn hầm ẩm mốc cả tháng trời hồi nhỏ, mũi Yi Hyun mới yếu như vậy. Cảm giác tội lỗi khiến Seon Woo ngoan ngoãn gật đầu, đứng dậy.
“Được rồi, tôi biết rồi.”
Yi Hyun đang lau máu mũi bằng mu bàn tay, gắt gỏng hỏi:
“Anh đi đâu đấy?”
Căn phòng này còn có thể đi đâu được mà cậu ta cảnh giác thế không biết. Seon Woo chẳng buồn đáp, đi thẳng vào phòng tắm lấy một chiếc khăn mềm thấm nước rồi quay lại lau tay cho Yi Hyun lúc này đang cau có. Anh nghĩ cậu ta sẽ gạt tay mình ra, nhưng bất ngờ, cậu ta lại để yên.
May mắn là máu mũi ngừng chảy sau khi lau sạch mặt và tay. Đôi mắt điên cuồng lúc trước cũng dần trở lại bình thường khiến Seon Woo thầm thở phào nhẹ nhõm.
“Xong, sạch rồi.”
Seon Woo nói như thể dỗ một đứa trẻ rồi cầm chiếc khăn dính máu đứng dậy. Nhưng có vẻ chỉ mình anh nghĩ rằng mọi chuyện đã kết thúc. Yi Hyun giật lấy chiếc khăn và ném nó ra xa, rồi dồn Seon Woo đang từ từ lùi lại vào góc tường.
“Tôi sẽ bỏ qua cho anh đến hôm nay.”
“Bỏ qua… cái gì?”
“Nghĩ lại thì, không có gel.”
“Cậu bỏ qua cái gì cơ?!”
Nghe từ “gel”, Seon Woo giật mình hét lên. Yi Hyun tiến sát hơn. Anh bị ép giữa bức tường mềm mại và Yi Hyun. Gần thế này, khuôn mặt cậu ta càng trông đẹp trai hơn, khiến anh khó lòng giữ được bình tĩnh. Cậu ta nắm lấy hai mắt cá chân của anh và đặt chúng lên đùi mình.
“Anh muốn tự cởi, hay tôi cởi cho anh?”
“Tôi không muốn cả hai…”
Yi Hyun phớt lờ lời nói của Seon Woo và kéo quần anh xuống. Seon Woo phản kháng theo bản năng nhưng chiếc quần cotton mềm mại có dây chun dễ dàng bị kéo xuống. Vì xấu hổ vậy nên anh định che giữa hai chân nhưng Yi Hyun đã nắm tay anh rồi ấn chặt vào tường, nhìn chằm chằm vào phần cơ thể lộ ra và nói:
“Anh đúng là biến thái. Không mặc đồ lót à?”
“Cậu không đưa đồ lót cho tôi!”
Seon Woo uất ức phản bác. Anh đâu muốn sống mà không mặc đồ lót. Căn phòng này có đủ mọi thứ cần thiết, nhưng kỳ lạ thay lại không có đồ lót. Thậm chí đồ lót anh mặc trước khi tắm cũng biến mất, buộc anh chỉ mặc quần ngoài. Nhưng Yi Hyun mắt sáng rực, lẩm bẩm:
“Biến thái…”
Cậu ta nhìn chằm chằm vào hạ bộ của Seon Woo với ánh mắt dai dẳng. Rồi cậu ta chạm nhẹ đầu ngón tay vào đầu dương vật. Seon Woo giật mình, vì bị Yi Hyun đè toàn bộ cơ thể lên anh khiến anh khó thở. Khi ngón trỏ của Yi Hyun trêu chọc quanh đầu dương vật, Seon Woo mím chặt môi. Nếu không, anh sợ mình sẽ phát ra những âm thanh kỳ lạ. Da gà nổi khắp người, lông tơ dựng đứng.
Yi Hyun tập trung cao độ, dùng ngón cái và ngón trỏ kẹp lấy đầu dương vật. Cậu ta xoay tròn và xoa nhẹ giữa những ngón tay mềm mại khiến mặt Seon Woo đỏ bừng vì xấu hổ. Anh không thể nhìn vào những gì đang xảy ra giữa hai chân mình, chỉ đành nhắm chặt mắt rồi quay đi.
Mọi thứ như thể một giấc mơ không có thật. Việc bị Yi Hyun bắt cóc, căn phòng quá tiện nghi được tạo ra cho mục đích trả thù, và những gì cậu ta đang làm với anh ngay bây giờ. Cơ thể và tâm trí anh như lơ lửng, chẳng còn chỗ cho cảm giác khó chịu.
Yi Hyun nói những lời như “còn zin” hay “gel” như một kẻ hư hỏng, nhưng chính cậu ta lại vụng về, lóng ngóng. Còn Seon Woo lại quá phấn khích với những cú chạm vụng về đó. Chỉ vài cái chạm nhẹ của Yi Hyun, dương vật anh đã cương cứng, căng tức đến đáng sợ. Mặt anh nóng ran. Tưởng rằng cậu ta sẽ chế giễu nhưng Yi Hyun không nói gì, chỉ nắm trọn nó bằng một tay. Seon Woo uốn éo người và rên rỉ.
“…Thích không?”
Anh định trả lời nhưng chỉ phát ra tiếng rên rỉ nhỏ như tiếng gió lọt qua. Anh rụt vai lại, Yi Hyun thở dài một hơi rồi di chuyển tay lên xuống. Cuối cùng, Seon Woo nheo mắt nhìn, ánh mắt của anh chạm phải ánh mắt của đối phương đang chờ đợi.
“Thích chứ?”
Seon Woo không thể đồng ý hay phủ nhận, chỉ mím chặt môi. Yi Hyun dừng tay, kéo bàn tay đang nắm chặt của anh lại. Seon Woo vô thức làm theo, tự nắm lấy dương vật của chính mình. Yi Hyun ra lệnh:
“Sờ đi, nhanh lên.”
Seon Woo do dự, cậu ta lại thúc giục:
“Nhanh lên.”
Seon Woo không kháng cự, làm theo những gì Yi Hyun ra lệnh. Một lúc sau, ý thức của anh mới quay trở lại một chút, anh nhận ra mình đang thủ dâm trước mặt Yi Hyun. Mặt anh nóng bừng, dừng tay lại thì Yi Hyun cau mày.
“Bình thường anh không thủ dâm à?”
“Ừ…”
Seon Woo gật đầu. Yi Hyun cười khẩy, không tin vào tai mình. Nhưng đó là sự thật. Không phải anh chưa từng thủ dâm, nhưng cuộc sống quá khắc nghiệt, dục vọng chẳng có chỗ chen chân. Trước giấc ngủ thiếu thốn và cái bụng đói, dục vọng chỉ là thứ xa xỉ. Anh từng nghi ngờ chính mình bị rối loạn cương dương.
“Thôi được rồi, để tôi dạy anh.”
“Cái gì…?”
Chưa kịp hỏi xong, mắt Seon Woo trợn tròn. Cạch, Yi Hyun tháo khóa thắt lưng, kéo khóa quần xuống. Thứ bật ra khiến anh không tin vào mắt mình. Kích cỡ ấy, nó to đến mức khiến anh tự hỏi làm thế nào mà cậu ta có thể nhét nó vào quần được.
“Khoan, khoan đã.”
Seon Woo lắp bắp, rồi “hức” một tiếng. Dương vật nóng hổi, cương cứng của Yi Hyun chạm vào cái của anh. Cậu ta nắm chặt hai dương vật nóng bỏng trong tay và xoa chúng vào nhau, khiến cơ thể Seon Woo giật bắn. Anh cố kìm nén cảm giác sắp xuất tinh đang dâng trào, giọng run rẩy:
“Cậu bảo… hôm nay sẽ bỏ qua mà…”
“Thế này là tôi đã bỏ qua rất nhiều rồi đấy. Haa... Anh còn không biết tôi muốn làm gì với anh đâu.”
Nói rồi, Yi Hyun di chuyển tay nhanh hơn. Khoái cảm nguyên thủy khi chỉ có da thịt cọ xát vào nhau kích thích đến mức phần dưới của Seon Woo như tan chảy. Mặt anh bây giờ đỏ bừng đến mức như sắp nổ tung. Đây là lần đầu anh cảm nhận bàn tay ai đó chạm vào mình, cũng là lần đầu cọ dương vật với anh đó.
Không, mọi tiếp xúc cơ thể với Yi Hyun đều là lần đầu của Seon Woo. Âm thanh ướt át vang lên, không lâu sau đó, chất dịch làm tay Yi Hyun trơn nhẵn, mỗi lần ma sát lại phát ra âm thanh “nhóp nhép”. Cơ thể anh giật liên hồi.
“Thủ dâm là thế này đấy.”
“Ư… Tôi biết, biết rồi…”
“Thật sự biết sao?”
Còn tiếp
Bản dịch thuộc về Fuba Team, đăng tải duy nhất ở web navybooks.net, đọc tại web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch.