Lịch đăng: T3 & T7 hàng tuần
Bản dịch thuộc về Fuba Team, đăng tải duy nhất ở web navybooks.net, đọc tại web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch.
Từ nãy đến giờ, Yi Hyun tiếp tục tăng tốc bàn tay, đồng thời nói chuyện một cách trống không theo ý mình. Khi bàn tay cậu ta siết chặt, ra sức chà xát mạnh đến mức đầu dương vật như bị nghiền nát, Seon Woo không thể chịu nổi nữa, cơ thể bất giác uốn éo hẳn sang một bên. Ngay sau đó, một khoái cảm mãnh liệt chưa từng trải qua bùng nổ trong anh.
“Á, dừng, dừng lại!”
Dù tinh dịch chảy tràn ra khiến dương vật trơn nhẵn, Yi Hyun vẫn không ngừng ma sát khiến Seon Woo quằn quại. Cậu ta thậm chí còn ôm chặt lấy anh, đôi tay điên cuồng di chuyển trong trạng thái mê muội. Giữa đỉnh điểm cơn khoái lạc, cảm giác mãnh liệt hơn nữa ập đến, cơ thể Seon Woo cứng đờ, không thể chịu nổi. Tiếng rên rỉ ướt át vang lên khi Yi Hyun tiếp tục cọ xát, trán cậu ta cọ vào gáy Seon Woo.
“A, ha… thích quá…”
Yi Hyun cắn chặt vào gáy anh, lông mày nhíu chặt vì khoái cảm. Khi Seon Woo vùng vẫy để thoát khỏi kích thích quá độ, cậu ta càng trở nên bám riết hơn. Cắn mạnh vào gáy anh đến đau điếng, Yi Hyun một tay siết chặt dương vật, tay còn lại thô bạo chà xát. Cậu ta hung hăng kích thích lỗ niệu đạo đang rỉ tinh, đồng thời tham lam mút lấy làn da nơi cổ anh.
“Hư, ức… dừng lại đi…!”
Seon Woo không chịu nổi, cố đẩy cậu ta ra nhưng vô ích. Cuối cùng, vì cần một chỗ bám víu, anh đành ôm chặt lấy Yi Hyun. Khi khoái cảm dâng trào đến cực điểm, anh ngây dại trong khoảnh khắc, chân run rẩy, lần thứ hai lên đỉnh. May mắn thay, lần này Yi Hyun cũng hòa nhịp cùng anh. Cảm giác tinh dịch nóng hổi tràn ra, thấm đẫm bụng dưới khiến cả hai choáng ngợp.
“Ưm…”
Yi Hyun rên “hừ” một tiếng đầy thỏa mãn, thở ra một hơi dài. Cậu ta vẫn chậm rãi vuốt ve dương vật của Seon Woo, tận hưởng dư âm khoái lạc. Nhưng ngay cả hành động nhẹ nhàng ấy cũng khiến anh nhạy cảm đến mức rên rỉ, cố đẩy tay cậu ta ra nhưng rồi bỏ cuộc, chỉ biết nằm dài thở hổn hển trên sàn.
Cảm giác lên đỉnh chậm rãi hạ xuống thật ngọt ngào và dễ chịu, khiến mí mắt Seon Woo nặng trĩu. May mắn là Yi Hyun không tiếp tục trêu chọc nữa, chỉ phát ra những tiếng thở đều đều. Ngay cả khi anh chìm vào giấc ngủ với gò má ửng hồng, Yi Hyun vẫn ở lại, lặng lẽ ngắm nhìn anh thật lâu.
***
Kể từ khi bắt đầu chạm vào anh, Yi Hyun đã trở nên hoàn toàn không kiềm chế được. Dù cậu ta không làm phiền khi anh ngủ hay ăn uống, nhưng cứ bất ngờ xuất hiện và kéo phăng quần Seon Woo xuống. Ban đầu anh còn ngượng ngùng và phản kháng, nhưng dần dần, anh không còn làm thế nữa.
Việc được tay người khác giải tỏa dục vọng… hóa ra lại dễ chịu hơn anh tưởng. Ngắm nhìn gương mặt Yi Hyun đỏ bừng vì hưng phấn cũng khiến anh thấy thích thú. Dù chẳng bao giờ nói ra vì xấu hổ, Seon Woo bắt đầu lén lút mong chờ những khoảnh khắc cậu ta xuất hiện.
Nhìn từ bên ngoài, anh như bị bắt cóc, giam cầm dưới tầng hầm và chịu ngược đãi. Nhưng Seon Woo lại chẳng cảm thấy như vậy. Có lẽ vì Yi Hyun đối xử với anh quá tốt, dù đôi lúc kèm theo những lời chế giễu hay châm chọc.
Ba bữa ăn đều đặn, ngon lành với trái cây tươi, đồ ăn vặt, giấc ngủ đủ đầy, ánh nắng ấm áp, chăn mềm thơm mùi nước xả vải, sàn nhà và bức tường êm ái. Cơ thể vốn đã quen với việc ngủ ít và lao động quá sức của Seon Woo nhanh chóng thích nghi với cuộc sống ấm áp, dễ chịu nơi tầng hầm này một cách đáng kinh ngạc. Chỉ sau ba ngày, anh thôi rụt rè, bắt đầu lén lút tìm đến những thú vui.
Thứ đầu tiên anh cầm lên là sách. Kể từ khi rời trại trẻ mồ côi, Seon Woo hiếm khi được chơi đùa đúng nghĩa. Những trò chơi, truyện tranh hay hoạt hình nổi tiếng mà lũ trẻ đồng trang lứa mê mẩn đều xa lạ với anh. Cuộc sống của anh luôn là đấu tranh sinh tồn, mắt chỉ dán vào sách giáo khoa và bài tập, còn thời gian còn lại là kiếm tiền. Từ khi học cấp ba, anh chưa từng ngủ quá năm tiếng mỗi ngày.
Vậy nên, những cuốn tiểu thuyết và truyện tranh nổi tiếng mà anh từng nghe tên giờ đây thật sự thú vị. Anh mải mê đọc sách, quên cả thời gian. Dưới ánh nắng, anh nằm dài nghe radio, xem chương trình giải trí, rồi cả phim truyền hình. Dù còn chút áy náy, anh vẫn chưa dám đụng đến máy chơi game.
Càng ngày, cơ thể anh càng trở nên mềm mại như thể dính chặt xuống sàn nhà…
Ngược lại, Yi Hyun dường như ngày càng căng thẳng. Cậu ta đến tầng hầm ít nhất ba lần mỗi ngày, đôi khi cơ thể khẽ run lên. Có lúc, cậu ta ngẩn ngơ nhìn căn phòng ngập nắng với ánh mắt trống rỗng. Những lúc ấy, Seon Woo dường như hiểu được cậu ta đang nghĩ gì, vội gọi tên cậu.
“Yi Hyun, tối nay ăn gì vậy?”
Nghe tên mình, Yi Hyun giật mình, đặt khay thức ăn xuống. Hôm nay là canh thịt nóng hổi và cơm trắng. Seon Woo cảm ơn, vội trải bàn ăn. Nhưng hôm nay trông Yi Hyun có vẻ không ổn, cậu ta đột nhiên cộc cằn với anh.
“Đồ con heo.”
Seon Woo đang xúc một thìa canh thịt kèm miếng kim chi giòn tan, giật mình. Kim chi chín tới, ngon tuyệt. Yi Hyun lườm anh, vẻ khó chịu.
“Chỉ biết ăn, ngủ, và lười biếng. Cứ thế này, anh sẽ thành heo thật đấy.”
“Ừm…”
‘Dạo này mình có tăng cân thật không nhỉ?’
Dù sao thì cơ thể vốn gầy gò, giờ dường như đã có thêm chút da chút thịt, nhưng vẫn chưa đến mức đáng lo. Đang nghĩ ngợi, Yi Hyun bất ngờ nắm lấy bụng anh, xoa bóp khiến anh suýt nghẹn. Trước giờ cậu ta chưa từng làm phiền lúc anh ăn.
“Nhìn này, mềm nhũn…”
Yi Hyun nhíu mày, tỏ vẻ không hài lòng, vừa xoa bụng anh vừa lẩm bẩm. Dù Seon Woo giãy giụa vì đau, cậu ta vẫn cố tình kéo căng lớp mỡ mỏng, bĩu môi nói.
“Phải cho anh ăn thêm nữa mới được.”
“Cậu định biến tôi thành heo thật à?”
Seon Woo xoa xoa chiếc bụng đang tê dại, nhẹ nhàng hỏi. Yi Hyun chẳng đáp, rõ ràng tâm trạng cậu ta có vẻ không ổn chút nào. Trong lúc ăn, anh liếc nhìn cậu ta, thấy quầng thâm dưới mắt và đôi mắt đỏ ngầu, dấu hiệu của người thiếu ngủ trầm trọng. Ăn xong, khi Yi Hyun định rời đi, Seon Woo giữ cậu ta lại.
“Này, Yi Hyun. Tôi muốn chơi game… Cậu có thể dạy tôi cách chơi được không?”
Yi Hyun liếc nhìn anh, nhưng rồi đặt khay lên xe đẩy, đóng cửa và ngồi xuống bên cạnh.
“Anh muốn chơi game gì?”
“Chẳng biết nữa. Tôi chưa chơi cái nào cả. Cậu thấy cái nào hay nhất?”
Yi Hyun ngẫm nghĩ một lát rồi quen thuộc bật nguồn một máy chơi game. Cậu ta kết nối bộ điều khiển, ngay sau đó một màn hình đầy màu sắc hiện ra. Máy chơi game đã cài đặt rất nhiều trò chơi, khiến mắt Seon Woo hoa lên.
“Trong số các trò chơi mà anh đã từng chơi, trò nào là hay nhất?”
Seon Woo suy nghĩ, nhưng không có gì đặc biệt hiện ra trong đầu. Hồi tiểu học, anh từng chơi vài trò ở tiệm game cùng Yi Hyun, nhưng giờ ngay cả tên cũng chẳng nhớ nổi.
“Trừ lần chơi ở tiệm game với cậu, tôi chẳng chơi gì nữa.”
Nghe vậy, Yi Hyun nhìn anh một lúc, rồi lật tìm danh sách game. Cuối cùng, cậu chọn một trò, màn hình hiện lên với giai điệu vui tươi.
“Cái này dễ, anh cũng chơi được.”
Trên nền cảnh thiên nhiên yên bình, tiêu đề Thung lũng Ánh trăng hiện lên chậm rãi. Seon Woo vụng về cầm tay cầm, liếc qua lại giữa màn hình và Yi Hyun, khẽ bắt chuyện.
“Trò này chơi thế nào?”
“Chỉ là xây nhà, săn bắn, hái lượm thôi.”
Thung lũng Ánh trăng kể về một nhân vật chính mệt mỏi với cuộc sống thành phố, chuyển về vùng quê. Seon Woo đồng cảm sâu sắc với nhân vật bị kẹt giữa áp lực công việc và đồng nghiệp. Anh định tìm cách làm Yi Hyun vui lên, nhưng chẳng mấy chốc đã chìm đắm vào trò chơi.
Chẳng có gì đặc biệt, nhưng việc đập đá, chặt cây, hay thu hoạch khiến thời gian trong game trôi nhanh vùn vụt. Anh đào giếng, nuôi chó, trò chuyện với dân làng, trao đổi quà tặng. Hái dâu rừng, làm mứt, trồng lúa, nấu ăn, săn bắn, câu cá, bán hàng ở chợ, mọi thứ đều thú vị đến mức anh quên mất thời gian, hai ba tiếng trôi qua trong chớp mắt.
“Ơ, Yi Hyun…”
Bất chợt nhớ đến cậu, Seon Woo quay sang, giật mình. Yi Hyun đã tựa vào gối, ngủ say từ lúc nào, hơi thở đều đều vang lên.
Chắc chắn cậu ta bị mất ngủ, Seon Woo nghĩ vậy, ánh mắt thoáng xót xa. Anh không giận những hành động quá khích của Yi Hyun, có lẽ vì hiểu rõ quá khứ của cậu. Chắc hẳn sau khi rời khỏi tầng hầm ngày ấy, cuộc sống của Yi Hyun không hề dễ dàng, vậy nên mới ám ảnh với anh đến vậy. Nghĩ đến đó, lòng anh bỗng trở nên khoan dung lạ lùng. Dù nơi này chẳng phải tầng hầm xa hoa mà là một góc bẩn thỉu đầy chuột, có lẽ anh cũng chẳng giận nổi.
Seon Woo nhẹ nhàng kéo chăn đắp cho Yi Hyun rồi tiếp tục chơi. Khi đang thu hoạch táo và làm xưởng rượu táo, anh nghe thấy tiếng rên khe khẽ. Ban đầu tưởng mình nghe nhầm, nhưng tiếng nức nở yếu ớt khiến anh quay sang. Yi Hyun đang mơ, trán lấm tấm mồ hôi lạnh.
“Yi Hyun? Choi Yi Hyun, tỉnh dậy đi.”
Nghi cậu gặp ác mộng, anh vội lay. Yi Hyun bật dậy mở mắt, nhảy dựng lên. Trong lúc Seon Woo giật mình, cậu ta lao đến mở toang cửa tầng hầm, ánh mắt hoảng loạn nhìn hành lang sáng rực rồi đóng sầm cửa lại. Cậu ta chạy đến góc phòng, mở tung ngăn kéo, lôi ra một đống khóa.
Lúc này, Seon Woo mới nhận ra những vòng sắt trên cửa để làm gì. Yi Hyun bắt đầu khóa từng vòng, tiếng lạch cạch vang lên liên tục, không bỏ sót cái nào. Seon Woo sững sờ nhìn.
‘Không phải khóa từ bên ngoài để bảo vệ thứ bên trong, vậy khóa từ bên trong… có ý nghĩa gì chứ?’
Còn tiếp
Bản dịch thuộc về Fuba Team, đăng tải duy nhất ở web navybooks.net, đọc tại web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch.