Mở Khóa Giam Cầm (Unlock) - Chương 20

Lịch đăng: T3 & T7 hàng tuần

Bản dịch thuộc về Fuba Team, đăng tải duy nhất ở web navybooks.net, đọc tại web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch.

Seon Woo lau đi những giọt nước mắt đọng trên mu bàn tay vì ho quá nhiều rồi trấn an Yi Hyun. Gần đây, Yi Hyun hành xử nhạy cảm với mọi thứ như thể cậu ta bị chứng lo âu. Dù không có khẩu vị, nhưng vì Yi Hyun, Seon Woo đã ăn hết một bát cơm. Dù không buồn ngủ, anh vẫn đi ngủ sớm.

Và đêm đó, Seon Woo đang ngủ thì tỉnh giấc vì cảm thấy buồn nôn. Lúc đầu, anh nghĩ mình tỉnh dậy vì đi ngủ quá sớm. Nhưng dù cố gắng ngủ lại bao nhiêu, nước bọt chua lè cứ trào ra trong miệng khiến anh cảm thấy nôn nao như say xe. Cuối cùng, anh toát mồ hôi lạnh và bật dậy. Ngay lập tức, Yi Hyun, người đang ngủ cùng, bừng tỉnh.

“Anh? Anh đi đâu thế?”

Yi Hyun nắm chặt cổ tay anh, nhưng Seon Woo không có thời gian giải thích nên đã gạt tay cậu ta ra. Anh bỏ lại Yi Hyun đang cứng đờ và lao vào phòng tắm. Ngay khi anh khuỵu xuống trước bồn cầu như thể ngã, dạ dày anh trào ngược. Anh nôn rất lâu, cứ như cái đêm anh bị ông chủ ép uống rượu say mèm mà không biết gì, còn Yi Hyun lặng lẽ vỗ lưng anh. Anh không biết bàn tay ấm áp vuốt ve tấm lưng lạnh toát của mình dịu dàng và tốt đẹp đến mức nào.

Seon Woo nôn mửa đến mức nước mắt chảy ròng ròng. Sau khi nôn hết không còn gì nữa, anh kiệt sức nằm vật ra, Yi Hyun im lặng dọn dẹp mọi thứ. Cậu ta cởi bỏ bộ quần áo dính bẩn của anh rồi bế anh lên trong khi cơ thể anh vẫn run rẩy. Yi Hyun thậm chí còn ôm chặt anh, không màng quần áo của mình bị ướt hay không và xịt nước ấm bằng vòi hoa sen cho đến khi cơ thể anh hoàn toàn thư giãn.

“Anh đỡ hơn chút nào chưa?”

“Ưm... rồi.”

Dù sao thì sau khi nôn hết, dạ dày anh cảm thấy nhẹ nhõm hơn nhiều. Yi Hyun dùng khăn mềm và dày dặn lau khô người cho Seon Woo, mặc quần áo cho anh, rồi đặt anh nằm xuống cẩn thận. Lo sợ thực quản bị tổn thương, cậu ta mang nước ấm đến và cho anh uống một ít. Trong khi Seon Woo vẫn còn buồn nôn, rên rỉ dưới chăn, Yi Hyun đã dọn dẹp xong và quay lại. Cậu ta nhìn Seon Woo kỹ lưỡng với vẻ mặt lo lắng. Anh thở dài và nói bằng giọng khàn đặc:

“Tôi bị khó tiêu thì phải…”

“Tay anh lạnh ngắt.” 

Yi Hyun sờ tay Seon Woo rồi tăng nhiệt độ phòng lên. Sau đó, cậu ta xoa bóp tay anh cho đến khi ấm lên. Điều đó thật dễ chịu đến nỗi anh bật cười dù đang đau ốm. Thấy nụ cười đó, Yi Hyun khựng lại, rồi lo lắng đặt tay lên trán anh như thể anh bị mất trí. Vết nhăn giữa hai lông mày cậu ta sâu hơn.

“Có vẻ anh bị sốt.”

“Chắc tại khó tiêu thôi. Ngủ một giấc thật sâu là khỏi. Mai tôi phải ăn cháo.”

“Anh uống thuốc rồi ngủ đi.”

“Uống thuốc lại nôn ra mất, tôi cứ ngủ thôi…”

Vì cơ thể ớn lạnh, Seon Woo yếu ớt trả lời, Yi Hyun thở dài một tiếng. Sau đó, cậu ta chỉnh lại chăn cho anh. Anh thích ánh mắt lo lắng của Yi Hyun dành cho mình, vậy nên bất kể cổ họng đau rát và cơ thể khó chịu, anh vẫn ngủ thiếp đi với tâm trạng khá tốt.

Đó là một giấc ngủ sâu đến mức anh nghĩ rằng mọi thứ sẽ tốt hơn khi anh thức dậy.

***

Tuy nhiên, trái với dự đoán của Seon Woo, anh không những không hồi phục mà còn bị sốt cao hơn 38 độ và nằm liệt giường. Yi Hyun nhìn Seon Woo rên rỉ ho suốt đêm, không chịu nổi mà gọi điện cho bác sĩ vào lúc rạng sáng. Điều đáng ngạc nhiên là bác sĩ đã đến ngay lập tức mà không than vãn nửa lời.

‘Gọi bác sĩ vào lúc rạng sáng, đúng là công tử nhà tài phiệt.’

Dù run rẩy vì lạnh, Seon Woo vẫn nghĩ một cách thản nhiên. Đây không phải lần đầu anh ốm nặng như vậy, thế nên anh không thấy có gì đáng lo. Anh chỉ nghĩ rằng mình bị cảm cúm sau khi bị khó tiêu nặng.

Dù có người bị nhốt trong tầng hầm và còn bị còng chân, bác sĩ vẫn khám bệnh với vẻ mặt bình thản. Khi Seon Woo tò mò hỏi bác sĩ đến từ đâu, Yi Hyun thân thiện giải thích rằng đó là bác sĩ riêng của gia đình. Seon Woo hiểu điều này có nghĩa là một bác sĩ được thuê với giá cao để có thể gọi đến bất cứ lúc nào.

Bác sĩ chăm chú lắng nghe lời giải thích của Yi Hyun và hỏi Seon Woo về tình trạng sức khỏe của anh. Sau khi lắng nghe tiếng thở của anh bằng ống nghe, bác sĩ nói:

“Có vẻ như là viêm phổi. Cần phải kiểm tra chi tiết hơn để xác nhận.”

“Dạ?”

Nghe thấy từ viêm phổi, Seon Woo không tin vào tai mình. Rồi anh nói với bác sĩ đang lấy dụng cụ xét nghiệm máu:

“Nhưng tôi không bị ốm nặng hay ho nhiều.”

“Viêm phổi không triệu chứng hoàn toàn có thể xảy ra. Thường thì bệnh này phát sinh ở người già, nhưng…”

Seon Woo mơ màng nghĩ. 

'Ý anh ta là tình trạng cơ thể mình bây giờ không khác gì người già ư?' 

Bác sĩ, dưới sự chi phối của tiền bạc, rất nhẹ nhàng và dịu dàng giải thích rằng việc lấy máu có thể hơi đau. Điều đáng ngạc nhiên là một chiếc máy X-quang di động giống như một chiếc máy ảnh đại bác khổng lồ xuất hiện. Bác sĩ khuyên Yi Hyun nên ra khỏi phòng vì lo ngại phơi nhiễm phóng xạ, nhưng cậu ta lắc đầu, sau đó nhíu chặt mày nhìn Seon Woo được kiểm tra.

Phổi của Seon Woo trên màn hình X-quang có một phần to bằng nắm đấm đều màu trắng. Bác sĩ thân thiện giải thích rằng tất cả những phần màu trắng này đều là những vùng bị viêm. Yi Hyun liếc nhìn Seon Woo rồi thở dài rõ to như muốn anh nghe thấy.

“Tôi đã bảo là tiếng ho của anh không bình thường mà. Tôi đã thắc mắc tại sao kiểu ngủ của anh lại thay đổi nhiều đến thế. Anh cũng không ăn uống tử tế nữa. Anh đâu phải là người như vậy.”

Không phải vì anh bị ốm mà chỉ là anh lười biếng thôi. Seon Woo không biết nói gì, chỉ cười ngượng. 

Vài giờ sau, bác sĩ xuất hiện với kết quả xét nghiệm máu và thay vì giải thích cho Seon Woo đang rên rỉ và cảm thấy đau hơn sau khi được chẩn đoán là viêm phổi, bác sĩ lại giải thích cho Yi Hyun:

“Khả năng miễn dịch của bệnh nhân khá kém. Kết quả xét nghiệm máu cho thấy chỉ số miễn dịch giảm nhiều và chỉ số viêm nhiễm… cao... Cần kê kháng sinh và…”

Dần dần, mí mắt anh nặng trĩu, lời giải thích của bác sĩ nghe như vọng từ xa xăm. Cố gắng lắng nghe, Seon Woo dần chìm vào giấc ngủ. Khi anh mở mắt lần nữa, anh nhìn thấy trần nhà vừa quen thuộc vừa xa lạ. Đó là phòng ngủ nơi anh đã ở vài ngày khi đến ngôi nhà này.

Đầu anh đau như búa bổ, tay cũng nhức mỏi, Seon Woo rên rỉ, bên cạnh anh vội vàng vang lên tiếng sột soạt.

“Anh, anh tỉnh rồi à?”

Mắt Yi Hyun thâm quầng, cậu ta sờ trán Seon Woo rồi nghiến chặt môi. Anh định nói mình ổn nhưng thay vào đó lại ho. Cơn ho dữ dội bùng phát kèm theo cơn đau rát như thiêu đốt trong lồng ngực, Yi Hyun nhanh chóng mang nước đến. Seon Woo thậm chí còn khó khăn khi uống vài ngụm nước, anh thở dài và nằm xuống trở lại. Sau đó, anh vẫy tay ra hiệu cho Yi Hyun.

“Sao thế? Anh cần gì à?”

Yi Hyun cúi đầu xuống, Seon Woo hỏi bằng giọng khàn nhỏ.

“Cậu không ngủ chút nào sao? Sao mặt cậu lại thế…”

“Sao anh lại hỏi những chuyện vô ích vậy? Cứ giữ giọng đi.”

Yi Hyun, người đang chăm chú lắng nghe câu hỏi của Seon Woo, nhăn mặt rồi đứng dậy. Trong lúc đó, Seon Woo kiểm tra lý do cánh tay anh bị đau. Một kim truyền kháng sinh đang cắm trên mu bàn tay anh. Trong khi anh mơ màng nhìn những giọt dịch truyền nhỏ giọt vì sốt, Yi Hyun quay lại. Đó là một khay đựng cháo và túi thuốc.

“Anh vẫn còn khó chịu lắm à?”

Anh lắc đầu và cố gắng ngồi dậy. Tay anh run rẩy yếu ớt vì không còn sức. Anh cố gắng ăn hết nửa bát cháo như thể ép mình uống thuốc, nhưng không có khẩu vị nên không thể ăn thêm được nữa. Yi Hyun có vẻ không hài lòng, nhưng có lẽ cậu ta cho rằng thà như vậy còn hơn là ép ăn rồi lại nôn ra, vậy nên cậu ta đưa túi thuốc cho anh.

“Đội ngũ y tế luôn túc trực, vậy nên nếu có bất kỳ điều gì bất thường, hãy cho tôi biết ngay. Họ sẽ xử lý tức thì.”

'Đội y tế túc trực vì mình sao?' 

Seon Woo không thể biết liệu Yi Hyun không muốn anh rời khỏi đây đến mức giữ cả đội y tế, hay đây là chuyện bình thường trong một gia đình tài phiệt. Việc này chỉ cần nhập viện là xong.

“Có lẽ do tầng hầm…”

Anh nghe Yi Hyun lầm bầm khi nằm xuống với cơ thể nặng nề. Có vẻ cậu ta nghĩ giam anh ở tầng hầm khiến anh bị viêm phổi. Nhưng với Seon Woo, nơi đó không giống tầng hầm mà là một căn cứ bí mật sang trọng, không ẩm thấp, có cả máy lọc không khí. Nếu anh mắc viêm phổi, chắc hẳn đã mang mầm bệnh từ căn phòng trọ cũ.

Seon Woo nghĩ rằng ngay cả khi anh không bị giam giữ như thế này, chắc chắn anh cũng sẽ bệnh nặng vào một lúc nào đó. Cơ thể kiệt sức vì làm việc quá độ, khi thả lỏng hoàn toàn, bệnh tật kéo đến là điều dễ hiểu. Ngược lại, việc anh bị ốm ở đây lại là một điều may mắn.

Anh muốn giải thích như vậy, nhưng cổ họng anh đau rát như bị xé toạc. Cho đến bây giờ thì không sao, nhưng ngay sau khi được chẩn đoán viêm phổi, anh bắt đầu ho. Có lẽ do sốt, toàn thân anh đau nhức như bị cảm. Dù vậy, anh vẫn cố vào phòng tắm đánh răng và rửa mặt. Chỉ làm chút đó mà anh kiệt sức, ngã vật xuống giường. Yi Hyun lo lắng nhìn anh, hỏi:

“Muốn tắm không? Để tôi giúp anh tắm nhé?”

“Thôi…”

Seon Woo cười khúc khích khiến Yi Hyun cau mày, trông lạnh lùng mà đáng sợ. Cậu ta đặt khăn lạnh lên trán anh, hỏi:

“Sao anh cười?”

“Chỉ là…”

“Tôi buồn cười lắm à?”

“Ừ, nhưng…”

Anh định giải thích thêm điều gì đó nhưng bị ngắt lời bởi cơn ho. Yi Hyun với vẻ mặt lạnh lùng xoay người anh nằm nghiêng, vỗ lưng cho đến khi cơn ho dịu. Seon Woo chỉ bật cười vì thấy cậu ta chăm sóc mình chẳng hợp chút nào. Dù cơ thể đau đớn, anh lại thấy vui kỳ lạ.

***

Sau đó, Yi Hyun vẫn tận tình chăm sóc Seon Woo. Đó thực sự là sự chăm sóc tận tình. Khi anh mất khẩu vị và không thể ăn uống tử tế, Yi Hyun mang đến những món ăn có vị đậm đà hơn bình thường, hoặc không mệt mỏi đặt khăn lạnh lên trán anh. Mỗi lần Seon Woo tỉnh giấc sau khi ngủ thiếp đi, Yi Hyun vẫn ở bên cạnh, dù có gật gù dựa vào tường cũng không rời đi.

Seon Woo thích sự quan tâm đó đến mức anh còn có suy nghĩ trẻ con rằng thà bị ốm lâu hơn một chút thì tốt. Và như thể ai đó đáp lại mong muốn ấy, anh thật sự bệnh nặng kéo dài.

Anh dành phần lớn thời gian trong ngày để ngủ vì sốt cao. Tuy nhiên, anh cũng không ngủ ngon. Khi tỉnh táo, anh rên rỉ và đau đớn, khi tưởng chừng đã ngủ sâu, anh lại thức giấc vì ho. Anh yếu đến mức chân run rẩy mỗi khi đi vệ sinh. Anh cũng bị lấy máu nhiều lần nhưng đau đến mức không cảm nhận được kim chích. Chưa bao giờ anh bệnh nặng thế này. 

Seon Woo ốm càng lâu, tình trạng của Yi Hyun cũng càng tệ hơn. Khi dùng thuốc hạ sốt, anh toát mồ hôi lạnh và thân nhiệt giảm, nhưng khi thuốc hết tác dụng, sốt lại tăng. Không chịu nổi, Yi Hyun hỏi bác sĩ liệu có nên nhập viện. Nhưng nghe bác sĩ nói điều trị ở bệnh viện cũng tương tự, Seon Woo khăng khăng muốn ở lại đây.

Thành thật mà nói, bệnh viện có lẽ không thoải mái bằng nơi này. Nhiệt độ dễ chịu và chăn đệm êm ái như thế này không phải ở đâu cũng có.

Trong lúc sốt cao mê man cả ngày, anh nằm như chết. Yi Hyun lặng lẽ bên cạnh, tưởng anh ngủ nên cất tiếng:

“Cái ngày tôi được giải cứu ấy…”

Seon Woo giả vờ ngủ và nhớ lại ký ức cũ. Tầng hầm tối tăm, lồng sắt gỉ sét, hình ảnh không thể quên được. Trong bóng tối không một tia sáng, ánh mắt trong veo như thủy tinh của Yi Hyun lóe lên dưới ánh đèn pin của anh...

Một đứa trẻ vô tội khao khát ánh sáng, ánh mắt tràn đầy sợ hãi và tuyệt vọng. Nhớ lại, cảm giác tội lỗi xưa cũ khiến lòng anh nhói đau.

“Sau khi ra khỏi đó, một thời gian dài tôi không được khỏe.”

Seon Woo nghĩ đó là điều hiển nhiên. Ahn Hyung Tae cố tình cho cậu ăn ít để làm suy yếu tinh thần. Dù anh chia sẻ chút đồ ăn vặt nhưng nó không đủ bù đắp. Hơn nữa, trong cái nóng oi bức, vệ sinh ở căn hầm đó tệ đến mức nào.

“Tôi bật đèn pin anh cho để cầm cự, nhưng vẫn không thể nhìn ánh sáng một thời gian. Tôi sốt và đau phải nhập viện, nhưng nỗi đau thể xác chẳng là gì…”

Còn tiếp

Bản dịch thuộc về Fuba Team, đăng tải duy nhất ở web navybooks.net, đọc tại web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch.

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo