Mở Khóa Giam Cầm (Unlock) - Chương 21

Lịch đăng: T3 & T7 hàng tuần

Bản dịch thuộc về Fuba Team, đăng tải duy nhất ở web navybooks.net, đọc tại web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch.

Giọng Yi Hyun chìm xuống một cách u ám. Ký ức về việc bị bắt cóc và giam cầm hơn một tháng trong tầng hầm không có ánh sáng đủ để thay đổi cuộc đời một con người.

“Trong bóng tối thì không tài nào ngủ được, dù cố lắm cũng chỉ toàn gặp ác mộng. Tôi phát ngán cái cảnh mọi người xung quanh cứ đối xử với tôi như một chiếc ly thủy tinh đã rạn nứt.”

Seon Woo lắng nghe câu chuyện Yi Hyun kể như thể đang khắc ghi vào lòng. Cảm giác tội lỗi lại dâng lên trong anh. Anh chợt nhận ra lý do mình không thể phản kháng mạnh mẽ trước những hành động ngang ngược của Yi Hyun không chỉ có tình cảm mà còn có cả cảm giác tội lỗi.

“Ngay cả trong tình cảnh đó, tôi vẫn nghĩ một ngày nào đó anh sẽ quay lại gặp tôi. Nhưng không phải vậy.”

Seon Woo lặng lẽ nuốt khan. 

‘Làm sao tôi có thể quay lại gặp cậu? Với tư cách gì, dám...?’

Hơn nữa, dù không bằng Yi Hyun lúc đó, Seon Woo cũng đang trải qua một giai đoạn khá mệt mỏi và khó khăn. Anh phải rời khỏi viện mồ côi, nơi từng là nhà và gia đình của mình, mỗi đêm anh đều run rẩy vì ác mộng khi nghe lén được rằng đàn em của Ahn Hyung Tae vẫn chưa bị bắt hết. Anh cũng thường xuyên hỏi cảnh sát Noh xem viện mồ côi có bị cháy không. Cảnh sát Noh đã cố gắng an ủi và động viên Seon Woo hết sức có thể, nhưng dường như vẫn có giới hạn.

“Nếu có anh ở bên, có lẽ tôi đã ít giận dữ hơn, ít khổ sở hơn.”

Yi Hyun lầm bầm như vậy rồi không nói gì nữa. Ngay sau đó, cậu ta cẩn thận nằm xuống mép giường, tránh đụng vào Seon Woo. Anh trằn trọc không ngủ được một lúc lâu, lặng lẽ nhìn lưng Yi Hyun, suy ngẫm mãi về câu chuyện cậu ta vừa kể. Rồi anh nghĩ:

‘Khi còn nhỏ, nếu có cậu, liệu mình có ít đau khổ hơn không?’

***

Vài ngày sau, bác sĩ cầm kết quả xét nghiệm đến và thân thiện thông báo: 

“May mắn là kết quả xét nghiệm lao phổi âm tính. Kháng sinh cũng có tác dụng rất tốt. Dù là người trưởng thành trẻ tuổi nhưng nếu hệ miễn dịch yếu thì rất dễ mắc nhiều bệnh, vậy nên trong vài tháng tới cậu cần nghỉ ngơi đầy đủ. Chỉ số miễn dịch vẫn còn rất thấp.”

Bác sĩ nói những điều mà bất kỳ người hiện đại nào cũng biết nhưng khó thực hiện được như ăn uống đầy đủ, đúng giờ, ngủ nhiều. Trái với việc Seon Woo nghe tai này bỏ tai kia, Yi Hyun lại khá chăm chú lắng nghe.

Khi bác sĩ rời khỏi phòng ngủ, Seon Woo bật dậy. Anh cau mặt và chất vấn Yi Hyun:

“Nếu tôi bị lao phổi thì sao? Sao cậu lại ở bên cạnh tôi?”

Sau khi đột nhiên mắc bệnh viêm phổi, anh chỉ nghĩ đó là do xui xẻo nên cảm lạnh trở nặng chứ không hề nghĩ đến khả năng mắc bệnh lao. Đó là do anh quá đau ốm, nửa tỉnh nửa mê, cả ngày rên rỉ hoặc ngủ li bì. Nghĩ lại thì, ngay cả khi không phải lao mà chỉ là cảm lạnh thông thường, Yi Hyun cũng không nên tiếp xúc với anh. Tuy nhiên, Yi Hyun với khuôn mặt hốc hác vì thiếu ngủ, đáp lại:

“Lây thì lây thôi. Vậy thì tôi sẽ nằm cạnh anh mà cùng ốm.”

Yi Hyun trả lời rất dứt khoát. Seon Woo có hơi tức giận nhưng mặt khác lại cảm động vì không ai có thể chăm sóc anh tận tình đến thế. Đó không chỉ là cảm động đơn thuần. Anh cảm thấy trong lòng có chút xao động kỳ lạ, như có gì đó đang ngứa ngáy trong lồng ngực.

Trái với ý định thở dài để xua đi cảm giác đó, điều thoát ra từ miệng anh lại là một cơn ho dữ dội. Dù cơn sốt đã giảm nhiều và những cơn ho gây đau ngực cũng đã bớt nhưng bệnh vẫn chưa khỏi hẳn, vậy nên Seon Woo loạng choạng nằm nghiêng. Yi Hyun quen thuộc vỗ lưng anh cho đến khi cơn ho dừng lại.

May mắn thay, khi bước vào giai đoạn hồi phục, anh đã dần lấy lại được khẩu vị và bắt đầu ăn cơm, không cần truyền dinh dưỡng nữa. Vì đã bớt được một dây truyền, Seon Woo hy vọng cánh tay sưng vù, đau nhức của mình sẽ đỡ hơn một chút.

***

Khoảng hai tuần sau đó, Seon Woo hoàn toàn bình phục. Các nhân viên y tế rời đi với vẻ mặt rất vui vẻ, không biết là vì bệnh nhân đã khỏi hay vì họ nhận được nhiều tiền thưởng. Tuy nhiên, cánh tay anh vẫn còn sưng, Yi Hyun nhẹ nhàng xoa bóp và nói:

“Massage có thể giúp giảm sưng nhanh hơn.”

Mỗi lần cậu ta xoa bóp, cánh tay Seon Woo lại đau như bị bầm tím, nhưng anh vẫn rộng lượng để mặc. Sự tận tâm chăm sóc kéo dài gần hai tuần đã khiến trái tim Seon Woo trở nên rất mềm mại. Và từ đó, một loại cảm xúc nào đó đã lặng lẽ nảy mầm.

Anh nghĩ rằng giờ bệnh đã khỏi, đã đến lúc quay lại tầng hầm, nhưng bất ngờ là không phải vậy. Yi Hyun không đưa Seon Woo xuống tầng hầm nữa, cũng không còng chân anh.

Cửa phòng ngủ cũng không bị khóa.

Sau một trận ốm nặng, cơ bắp và cân nặng của anh bị sụt giảm đáng kể khiến anh yếu ớt. Seon Woo nằm yên và suy nghĩ.

‘Còn khoảng 3 tuần nữa là đến kỳ học mới. Và một tuần sau đó…’

Thời gian trôi nhanh như cái rìu mục nát của người tiều phu trong truyền thuyết, anh chỉ mới xem vài bộ phim và chơi một hai trò chơi mà thời gian đã trôi qua nhanh như vậy. Đáng lẽ đây là thời gian để anh làm việc chăm chỉ, kiếm tiền và chuẩn bị tìm việc, nhưng anh không cảm thấy tiếc nuối. Đó là vì anh đã sống trọn vẹn từng giờ.

“Một tuần nữa là phải đăng ký môn học rồi…”

Seon Woo lầm bầm rồi khẽ thở dài. Trong lúc anh đang chậm rãi lăn lộn trên chiếc giường rộng rãi với ý nghĩ “mặc kệ đi”, Yi Hyun đột ngột mở cửa bước vào. Đương nhiên, vì anh đang bị giam cầm nên không có phép tắc gõ cửa. Seon Woo cũng không mong đợi điều đó.

“Anh, anh vẫn chưa khỏe à?”

“Không đâu? Tôi giờ đã bớt ho nhiều rồi.”

Dù Seon Woo nói vậy, Yi Hyun vẫn tiến lại gần đặt tay lên trán anh và kiểm tra xem có sốt không rồi nhíu mày.

“Thế sao anh cứ nằm cả ngày thế?”

‘Vì nằm thích mà…?’ 

Seon Woo ngượng ngùng ngồi dậy. Nằm lâu quá, anh bị hạ huyết áp tư thế đứng và loạng choạng. Yi Hyun cau mày, vội đỡ lấy anh.

“Cẩn thận chứ. Cơ thể của anh vẫn chưa ổn đâu.”

“Không, tôi ổn thật mà.”

Mặc dù cảm thấy mất nhiều cơ bắp và yếu ớt, nhưng ngoài ra cơ thể anh rất tốt. Dù vậy, Yi Hyun vẫn gọi bác sĩ đến khám lại một lần nữa, sau đó cho Seon Woo ăn những món bổ dưỡng nhiều dầu mỡ.

Ngày hôm sau, Yi Hyun bất ngờ mang quần áo đến vào buổi chiều, mặc cho anh áo khoác dày, khăn quàng, mũ len. Seon Woo lo lắng hỏi:

“Gì thế? Định thả tôi đi à?”

“Mơ đi.”

Yi Hyun, người vừa mặc đồ cho anh, lạnh lùng đáp:

“Chỉ là muốn cho anh đi ngắm vườn thôi. Bác sĩ bảo nên phơi nắng và đi dạo một lần mỗi ngày.”

“À, vậy à.”

Seon Woo ngoan ngoãn theo cậu ta. Anh tò mò về khu vườn, vì từ lần cố trốn thoát ngày đầu, anh chưa từng ra ngoài. Lâu ngày bị giam, không khí trong lành khiến anh phấn khởi. Anh hít sâu, kéo khẩu trang xuống nhưng Yi Hyun cau mày kéo lên.

“Phế quản anh còn yếu đấy!”

“Được rồi…”

Dù Yi Hyun cằn nhằn nhiều hơn sau khi anh bị viêm phổi, anh thấy đó là sự quan tâm nên không phiền.

Dù là mùa đông, khu vườn vẫn xanh tươi nhờ các cây cảnh quanh năm. Seon Woo thích thú đi dạo, toát mồ hôi vì đi bộ. Khu vườn rộng đến mức đi một vòng quanh nhà mất khá nhiều thời gian. Về nhà, Yi Hyun tháo khăn quàng, nói:

“Từ hôm nay, mỗi ngày đi ba vòng quanh nhà.”

Seon Woo đồng ý, ăn cơm sau khi đi bộ cảm thấy ngon hơn hẳn. Bình thường anh không có thời gian đi dạo vì bận làm việc, học hành, làm việc nhà. Đi bộ trong khu vườn mùa đông cùng Yi Hyun khiến anh thấy sảng khoái.

Vài ngày sau, trong lúc đi dạo, ăn uống đầy đủ và ngủ đúng giờ để hồi phục, Yi Hyun đánh thức anh sớm và nói:

“Mấy ngày tới tôi sẽ hơi bận. Sáng đi sớm, tối muộn mới về. Vì vậy, anh nhớ ăn đúng giờ, đi dạo, đừng ngủ quá muộn.”

“Ừ…”

Ngáp dài, anh tiễn cậu ta ra cửa, rồi thầm nghĩ: 

‘Hình như hơi giống vợ chồng mới cưới nhỉ?’

Ngày hôm đó, Seon Woo ăn sáng rồi đi dạo. Nhưng hôm sau trời lạnh, anh chỉ đi được hai vòng rồi chạy vào nhà. Tối muộn, Yi Hyun về, nhìn anh đầy nghi ngờ và chất vấn:

“Anh ăn uống, đi dạo, ngủ nghỉ đàng hoàng chứ?”

“Đương nhiên rồi!”

Yi Hyun định nói gì nhưng Seon Woo nhanh chóng chui vào lòng cậu ta khiến cậu im bặt. Nhận ra mình thiếu thốn tình cảm, mỗi tối Yi Hyun về, anh thường quấn lấy cậu ta, chiếm lấy chỗ bên cạnh. Vài ngày sau, Yi Hyun cau mày nói:

“Anh chẳng làm đúng gì cả!”

“Thì…”

Thật ra là lười. Một khi đã nếm thử sự ngọt ngào của lười biếng, cơ thể anh không chịu nghe lời. Từ ba vòng xuống hai vòng, rồi từ một vòng xuống nửa vòng… Thời gian đi dạo giảm, anh nằm dài xem TV cả ngày.

Bộ phim truyền hình đã gây sốt toàn quốc cách đây 10 năm quá hấp dẫn, anh xem đi xem lại rồi xem cả series tiếp theo. Mải mê với cốt truyện drama, anh thường xuyên quên ăn. Tuy nhiên, thay vì bào chữa, anh làm bộ đáng thương:

“Trời lạnh quá, tôi bị ớn lạnh. Thà thế còn hơn lại bị cảm đúng không? Dù sao thì bữa tối tôi cũng đã ăn đàng hoàng rồi mà.”

Yi Hyun thở dài, bảo Seon Woo lên cân để đo cân nặng. Khi thấy cân nặng không những không thay đổi mà còn giảm đi một chút, cậu ta đã mang đồ ăn khuya giàu dinh dưỡng đến cho anh. Món gà nướng cay ngọt ngào và khoai tây hầm kỹ ăn vào giữa đêm thật ngon.

Cứ thế, ban ngày Seon Woo sống như một con lười, đêm đến quấn chặt lấy Yi Hyun. Lúc đó, Yi Hyun thường nhìn Seon Woo với vẻ mặt phức tạp. Cậu ta ôm anh thật chặt như thể muốn nghiền nát cả cơ thể anh rồi lại thở dài sâu vào gáy anh.

Seon Woo, người đang ôm lại Yi Hyun và vỗ lưng cậu ta vì thấy cậu đáng thương, khẽ giật mình. Anh ngẩng lên, nhìn Yi Hyun. Trên gương mặt sắc sảo của cậu ta hiện lên nụ cười gượng.

“Sao? Giờ tự nhiên anh lại ghét tôi à?”

“Không…”

‘Tôi nhìn cậu không phải vì thế.’

Seon Woo lấp lửng, luồn tay vào áo Yi Hyun. Mắt cậu ta dao động khi tay anh trượt xuống quần cậu ta.

“Không làm à?”

“Cái gì, không làm... đâu. Rút tay ra.”

Sau khi anh bị viêm phổi, Yi Hyun không động vào anh như hồi ở tầng hầm. Seon Woo khi đó cũng không đủ sức để làm gì.

Nhưng khi hồi phục, ham muốn tình dục của anh trỗi dậy. Khác với trước đây, anh không còn phải làm việc quá sức, cơ thể anh đã được nghỉ ngơi và bổ sung dinh dưỡng đầy đủ, giờ đây muốn thỏa mãn những nhu cầu khác.

“Tôi thì muốn làm.”

“Anh... anh điên thật rồi à?”

“Nếu cậu không thích thì nói, tôi sẽ không đòi. Nhưng tôi thì muốn làm.”

“Rất muốn.”

Seon Woo nói rồi áp sát vào người Yi Hyun. Khi anh cọ háng vào đùi cậu ta, ánh mắt Yi Hyun đang lay động bỗng rực lên. Cậu ta nghiến răng chửi thề rồi đẩy Seon Woo ngã xuống giường. Ngay sau đó, tiếng thở hổn hển vang lên cùng với tiếng nệm rung chuyển.

***

Cứ thế, Seon Woo trải qua những đêm ngày thỏa mãn về nhiều mặt và cuối cùng đã đưa ra kết luận. Anh tận dụng lúc Yi Hyun vắng mặt để lên thư viện. Bật máy tính lên, anh bất ngờ khi thấy nó không hề đặt mật khẩu.

“Sống trong một ngôi nhà đông người thế này mà bảo mật lại lỏng lẻo như vậy thì sao được.”

Vừa trách người vắng mặt, Seon Woo vừa hoàn thành công việc rồi nhẹ nhõm rời khỏi thư viện. Bật TV lên, anh thấy không có gì đáng xem, nằm dài trên giường vì chán nản một lúc lâu rồi đột ngột bật dậy và đi đâu đó.

Tối hôm đó, Yi Hyun trở về sớm hơn thường lệ, mở cửa cái rầm. Hơi thở hổn hển, khóe mắt và tai đỏ bừng, trông cậu ta rõ ràng là đang tức giận. Seon Woo ngượng ngùng đặt tay cầm chơi game xuống, không quên lưu trò chơi.

“Về rồi à? Cậu ăn tối chưa?”

“Anh, sao anh lại xuống đây?”

Còn tiếp

Bản dịch thuộc về Fuba Team, đăng tải duy nhất ở web navybooks.net, đọc tại web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch.

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo