Mở Khóa Giam Cầm (Unlock) - Chương 22

Lịch đăng: T3 & T7 hàng tuần

Bản dịch thuộc về Fuba Team, đăng tải duy nhất ở web navybooks.net, đọc tại web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch.

Yi Hyun trừng mắt nhìn Seon Woo, giọng trách móc xen lẫn tức giận:

“Anh điên rồi à? Vừa mới thoát ra khỏi đây, sao lại quay lại làm gì?”

Seon Woo nhún vai, đáp lại với vẻ thờ ơ:

“Chẳng có gì để làm cả... Xem phim cũng chán rồi. Xin lỗi vì đã dùng mà không xin phép.”

Cả ngày chỉ nằm dài xem phim truyền hình và điện ảnh khiến anh cảm thấy như thể cơ thể sắp sửa kiệt sức. Thế nên, việc căn hầm, hay đúng hơn là “hang động mơ ước”, hiện lên trong tâm trí Seon Woo, người đang rảnh rỗi đến phát chán, cũng là điều dễ hiểu.

“Trước tiên ra ngoài đã.”

Seon Woo ngoan ngoãn nghe theo lời Yi Hyun rời khỏi tầng hầm. Anh còn không quên liếc nhìn đầy tiếc nuối về phía màn hình trò chơi chưa hoàn thành. Chỉ cần thu thập thêm một chút nữa là xong rồi. Yi Hyun kéo anh ra khỏi tầng hầm, lập tức tra hỏi ngay khi vừa bước ra ngoài:

“Rốt cuộc tại sao anh làm vậy?”

“Làm gì cơ?”

Seon Woo đáp lại với vẻ ngây thơ, dù trong lòng anh đoán rằng Yi Hyun đang nói đến việc anh lén vào phòng đọc sách dùng máy tính hôm nay. Cậu ta nhắm mắt một lát, hít một hơi rồi mở mắt, hỏi tiếp:

“Tại sao anh lại xin nghỉ học?”

‘Vì cậu không chịu để tôi rời khỏi đây chứ sao?’ 

Nhưng đó không phải lý do thực sự. Sự thật là... anh chỉ muốn nghỉ ngơi. Ở trong ngôi nhà của Yi Hyun, bị ép buộc phải “nghỉ ngơi”, Seon Woo mới nhận ra mình đã lao đầu vào một cuộc marathon khắc nghiệt suốt thời gian qua và tự hành hạ bản thân quá mức. Nhưng thay vì trả lời thật lòng, anh chỉ nói:

“Để không phải rời khỏi đây chứ sao?”

“Không rời khỏi đây? Anh nói chuyện phải rõ ràng chứ! Là tôi không để anh đi, chứ không phải anh tự nguyện ở lại. Không... ý tôi không phải vậy.”

Yi Hyun cắn môi, lồng ngực phập phồng vì xúc động. Seon Woo nhẹ nhàng đặt tay lên cánh tay cậu ta, cẩn thận như thể sợ làm cậu giật mình. Khi Yi Hyun khựng lại, anh vỗ nhẹ lên vai cậu, giọng dịu dàng như dỗ dành:

“Tôi thích ở đây cùng cậu, Yi Hyun à.”

Đó không phải lời nói dối, mà là cảm xúc chân thành của Seon Woo. Nhận ra sự chân thành ấy, Yi Hyun nhìn anh với ánh mắt bối rối. Dẫu vậy, Seon Woo vẫn cảm nhận được một phần con người anh đang thầm thích thú khi thấy cậu ta lúng túng vì mình.

“Cậu đưa tôi đến đây, tôi lại thấy may mắn vì điều đó.”

“Anh…”

Yi Hyun mấp máy môi rồi thở dài, ngậm miệng lại. Seon Woo xin lỗi vì đã tự ý dùng máy tính và tầng hầm, nhưng Yi Hyun dường như chẳng bận tâm đến chuyện đó. Để thay đổi không khí nặng nề, Seon Woo mỉm cười, nói đùa:

“Mà này, gọi chỗ đó là ‘tầng hầm’ thì hơi không đúng nhỉ.”

“Không phải tầng hầm thì là gì?”

“Thiên đường của ảo mộng và lãng mạn?”

***

Yi Hyun không cười, thậm chí mặt cậu ta còn tái đi. Seon Woo cảm thấy hơi ngượng, định hỏi đùa rằng cậu có từng đến phòng karaoke hay quán cà phê không nhưng rồi nghĩ lại, với một ngôi nhà đầy đủ tiện nghi thế này, cậu ta hẳn chẳng cần đi đâu cả.

“...Đi ăn tối thôi.”

“Được chứ. Cậu đói rồi hả?”

Seon Woo mừng rỡ đón nhận sự đổi chủ đề. Yi Hyun trở lại với dáng vẻ bình thường cùng anh ăn tối, rồi ngủ chung trong phòng ngủ của anh. Seon Woo nghĩ rằng cậu ta đã chấp nhận lời giải thích của mình. Nhưng anh đã lầm.

Sáng hôm sau, Yi Hyun xuất hiện cùng một người phụ nữ trung niên. Seon Woo, đang đứng ở cửa ra vào để đón cậu ta sau giờ làm, bất ngờ khi thấy người lạ nhưng vẫn mỉm cười lịch sự.

“Chào cô.”

“Chào cậu Seon Woo. Tôi nghe Yi Hyun kể nhiều về cậu rồi.”

“Yi Hyun kể về tôi?”

Seon Woo ngạc nhiên, đồng thời cảm thấy căng thẳng. 

‘Người này là ai? Mẹ của Yi Hyun? Chị gái?’ 

Anh nhìn cậu ta với ánh mắt dò hỏi, nhưng Yi Hyun chỉ lặng lẽ quan sát mà không giải thích gì.

“Mời vào.”

Nơi Yi Hyun dẫn cả hai đến là một căn phòng nhỏ ngập nắng, nơi có bộ sofa và bàn trà thoải mái, rõ ràng dành để tiếp khách. Sau khi đặt khay trà bánh xuống và nói “Nhờ cô” với người phụ nữ, cậu ta rời đi, để lại Seon Woo trong sự hoang mang.

“Gọi cậu là Seon Woo được chứ?”

“Vâng, cô cứ gọi thoải mái.”

Dù không hiểu chuyện gì đang xảy ra, Seon Woo vẫn đáp lại với vẻ thân thiện. Người phụ nữ mời anh ngồi xuống sofa, rồi bà cũng ngồi đối diện.

“Yi Hyun có hơi lạnh lùng, phải không?”

Seon Woo nghĩ thầm, không chỉ lạnh lùng, cậu ta còn khó tính, sắc sảo và thất thường nữa. Nhưng ngoài miệng, anh lại nói:

“Cũng không hẳn, nhưng Yi Hyun là một người bạn tốt và rất chu đáo.”

Anh nuốt lại suy nghĩ rằng đôi khi cậu ta tốt đến mức khiến người khác tự hỏi làm sao sống nổi với sự tử tế ấy. Cuộc trò chuyện dần trôi qua với những câu hỏi vu vơ.

“Hôm nay thời tiết đẹp, phải không?”

“Tôi nghe nói cậu đang học đại học, cuộc sống ở trường thế nào?”

“Cậu có đau ốm gì không?”

“Hôm nay tâm trạng cậu thế nào?”

Seon Woo trả lời nhiệt tình, nhưng rồi anh chợt nhận ra. 

‘Khoan đã, mình đang được bác sĩ tâm lý tư vấn sao?’ 

Anh thận trọng hỏi:

“Có phải cô là bác sĩ của Yi Hyun không?”

Người phụ nữ giật mình.

“Ôi... Lẽ nào Yi Hyun không nói gì với cậu sao?”

Bà xin lỗi, giải thích rằng bà tưởng Yi Hyun đã nói rõ mọi chuyện rồi giới thiệu:

“Tôi là Ha Seo Hye, bác sĩ tâm lý đã tư vấn cho Yi Hyun từ khi cậu ấy còn nhỏ. Hôm nay tôi đến đây theo yêu cầu của cậu ấy, vì cậu ấy lo lắng rằng gần đây cậu không được ổn cho lắm.”

Seon Woo thầm than trong lòng: 

‘Yi Hyun à…’ 

Bác sĩ Ha mỉm cười dịu dàng, tiếp tục:

“Nếu cậu không phiền, chúng ta có thể nói chuyện thêm. Chỉ cần trò chuyện thôi cũng có thể khiến cậu cảm thấy khá hơn. Và theo tôi thấy, tình trạng của cậu không tệ như Yi Hyun lo lắng.”

“Phải không?”

Seon Woo mừng rỡ khi nhận được sự đồng tình, đồng thời thở phào khi biết bác sĩ dường như đã nắm được chuyện Yi Hyun “đưa” anh đến đây. Bà cũng không tỏ ý phản đối việc anh bị giữ lại ở đây giống như vị bác sĩ trước đó. Anh yên tâm kể lại câu chuyện của mình: quá khứ khó khăn, cuộc sống tồi tàn ở căn phòng trọ chật hẹp và những điều tuyệt vời mà Yi Hyun mang đến, từ sự thoải mái, ấm áp đến cách cậu ta đối xử tử tế với anh. Anh hy vọng bác sĩ sẽ truyền đạt lại những lời này cho Yi Hyun.

“Có vẻ cậu rất quý Yi Hyun.”

Lời của bác sĩ khiến Seon Woo khựng lại. Đúng vậy, anh thực sự quý cậu ta. Hơn bất kỳ ai anh từng gặp. Cảm giác ấy ngày càng lớn dần theo từng ngày.

***

Sau buổi tư vấn, bác sĩ Ha hẹn gặp lại vào tuần sau rồi rời đi. Seon Woo cảm thấy lòng nhẹ nhõm hơn sau khi trút bầu tâm sự. Sáng hôm sau, Yi Hyun có lẽ vừa kết thúc một lịch trình bận rộn, xuất hiện với bộ đồ thoải mái để ăn sáng cùng anh. Sau bữa sáng, cả hai đi dạo. Khi Seon Woo vừa tắm xong rồi nằm dài trên sàn ấm, Yi Hyun lên tiếng:

“Anh, tôi đã nghĩ kỹ rồi.”

Seon Woo đang lim dim, lẩm bẩm đáp lại:

“Hửm?”

“Tôi nghĩ anh bị hội chứng Stockholm.”

‘Hội chứng Stockholm? Hiện tượng nạn nhân bênh vực kẻ bắt cóc?’ 

Seon Woo chưa từng nghĩ Yi Hyun là kẻ bắt cóc dù anh bị giữ lại đây. Anh ngồi dậy nhìn cậu ta. Yi Hyun nghiêm túc nhìn lại.

“Bác sĩ nói thế à?”

“Không, đó là suy nghĩ của tôi.”

Seon Woo bất ngờ khi biết bác sĩ đã giữ bí mật cho anh. Anh đáp lại, cố gắng giải thích:

“Không phải đâu. Tôi thực sự muốn ở đây vì tôi thích thế.”

“Anh nói gì vậy? Là tôi nhốt anh ở lại đây mà!”

Yi Hyun bực bội, có vẻ lo lắng khi cố thuyết phục anh.

“Tôi đã quan sát anh bao lâu nay, anh nghĩ tôi không nhận ra điều gì bất thường sao?”

“Nhân tiện cậu nhắc, tôi muốn hỏi. Cậu quan sát tôi từ bao giờ vậy?”

“...Anh cần biết làm gì?”

“1 năm? 2 năm? ...5 năm?”

Yi Hyun cau mày không trả lời, nhưng ánh mắt cậu ta khiến Seon Woo thoáng nghĩ rằng cậu đã dõi theo anh từ rất lâu. Cậu hét lên:

“Anh vốn không phải người như thế này!”

“Không, Yi Hyun. Tôi vốn là người như vậy. Chỉ là trước đây tôi chưa nhận ra con người thật của mình thôi…”

Thấy Yi Hyun không chịu nghe, Seon Woo đổi cách tiếp cận:

“Cậu cũng thích ở bên tôi, đúng không?”

Yi Hyun im lặng, môi mím chặt, nhìn anh chằm chằm. Seon Woo không hề nao núng, mỉm cười rạng rỡ.

“Không thích à? Chắc chắn không phải thế đâu.”

Anh cảm nhận được rằng Yi Hyun rất quý mình, dù cậu cố tỏ ra lạnh lùng. Hay là anh đang tự ảo tưởng? Trong lúc anh còn đang suy nghĩ, Yi Hyun thở dài, nói:

“Dù sao thì đừng xuống tầng hầm nữa. Nếu muốn chơi game, tôi sẽ chuẩn bị một phòng khác cho anh.”

***

Yi Hyun hành động nhanh như chớp. Chỉ hai ngày sau, cậu đã sắp xếp một căn phòng trên tầng hai ngập nắng với đủ loại máy chơi game, sách, và... một chiếc máy chạy bộ lạc lõng. Cậu dặn anh đừng chỉ chơi game mà hãy vận động. Seon Woo gật đầu đồng ý, nhưng sau đó chẳng buồn động đến chiếc máy chạy bộ.

“Người bị trầm cảm thường ngủ nhiều lắm.”

Yi Hyun nói khi thấy Seon Woo nằm dài, tận hưởng cảm giác êm ái của chăn ga sau khi ngủ dậy. Anh chớp mắt.

“Không phải. Tôi nghĩ mình vốn là người thích ngủ. Nói cách khác, trước giờ tôi luôn thiếu ngủ, giờ chỉ là ngủ bù lại thôi.”

“Anh chỉ thức khuya chơi game nên dậy muộn. Rồi còn ngủ trưa, nên lại thức khuya, dậy muộn…”

“Vừa nãy cậu bảo tôi ngủ nhiều vì trầm cảm mà?”

Yi Hyun lườm Seon Woo khiến anh ngoan ngoãn rời giường. Anh ăn uống đúng giờ theo lời cậu, thậm chí còn giúp cậu xử lý công việc ở phòng đọc sách. Với sự nhanh nhẹn và khéo léo, anh nhanh chóng trở thành trợ thủ đắc lực.

“Sau này làm thư ký cho Yi Hyun chắc cũng được…”

Nghĩ vậy, anh nhận ra ngày đã trôi qua, rồi lại cùng Yi Hyun lăn lộn trên giường, thỏa mãn chìm vào giấc ngủ. Sáng hôm sau, nhìn Yi Hyun ngủ say, anh cảm thấy tự hào vì cậu ta trông khỏe khoắn hơn nhiều so với lần đầu gặp. Anh lặng lẽ rời giường, đặt một chiếc gối vào lòng Yi Hyun, người đang cau mày trong giấc mơ.

Quả thật, như Yi Hyun đã chỉ ra, việc dậy muộn và ngủ trưa khiến anh khó ngủ vào ban đêm. Cảm thấy hơi đói, Seon Woo lén lút đi vào bếp. Trong ánh sáng mờ ảo, anh dễ dàng tìm được thứ mình cần. Anh hí hửng bê khay đồ ăn, hướng về “thiên đường của ảo mộng và lãng mạn” mới. Nhưng ngay trước cửa, anh khựng lại. Yi Hyun, người đáng lẽ đang ngủ, đứng đó khoanh tay nhìn anh chằm chằm.

“Tôi đã bảo anh ăn đúng giờ, vậy mà nửa đêm lại đi nấu mì gói và ăn thịt hộp?”

Giọng cậu không quá gay gắt nhưng Seon Woo bất giác đứng thẳng người, tư thế trở nên cung kính. Trên khay của anh là bát mì nóng hổi với vài miếng thịt hộp cắt vụng về, rõ ràng không phải một bữa khuya lành mạnh. Dù Yi Hyun cằn nhằn về việc ăn khuya không tốt, cậu ta không tỏ ra quá tức giận. Thậm chí, Seon Woo còn cảm nhận được sự nhẹ nhõm trong ánh mắt cậu ta. Anh chợt hiểu ra: 

‘Trong mắt cậu ấy, mình đang thực sự sống thoải mái nên cậu ấy mới yên tâm như vậy…’

“Tôi nấu mì ngon lắm, cậu ăn một miếng không?”

Anh cười, trêu chọc. Yi Hyun sững người, cắn môi rồi miễn cưỡng ăn một miếng với vẻ mặt cáu kỉnh. Cậu ta ngồi nhìn anh chơi game, rồi chẳng biết từ lúc nào đã gối đầu lên đùi anh mà ngủ thiếp đi. Seon Woo nhẹ nhàng vuốt tóc cậu, lòng tràn đầy ấm áp.

Còn tiếp

Bản dịch thuộc về Fuba Team, đăng tải duy nhất ở web navybooks.net, đọc tại web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch.

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo