Mở Khóa Giam Cầm (Unlock) - Chương 23

Lịch đăng: T3 & T7 hàng tuần

Bản dịch thuộc về Fuba Team, đăng tải duy nhất ở web navybooks.net, đọc tại web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. 

Seon Woo thường bắt gặp Yi Hyun với hai luồng cảm xúc đối lập hòa quyện trong ánh mắt. Yi Hyun nhìn anh, người gần như chỉ quanh quẩn trong nhà, hiếm khi bước chân ra ngoài, với vẻ hài lòng và thỏa mãn. Nhưng ngay sau đó, ánh mắt ấy lại nhanh chóng chuyển thành sự áy náy, lo lắng và bất an.

Mỗi lần như thế, Seon Woo thường trêu chọc Yi Hyun một cách tinh nghịch. Khi cậu ta cau mày, dán mắt vào điện thoại hay bận rộn với việc gì đó, anh bất chợt đặt đầu mình lên đùi cậu ta. Cậu ta ngỡ ngàng nhìn anh, còn anh thì nở một nụ cười bâng quơ.

“Cậu buồn ngủ, đúng không?”

“Dù có buồn ngủ thì cũng chưa được ngủ đâu, anh.”

“Vậy được, ôm tôi thật chặt đi?”

“Không ngủ thì liên quan gì đến chuyện ôm chứ?”

“Cơ thể và tâm hồn tôi sẽ được sưởi ấm.”

Nghe Seon Woo nói, Yi Hyun khựng lại, nhìn anh chằm chằm như thể mất ngôn ngữ. Một lát sau, cậu ta kéo Seon Woo vào lòng, siết chặt, miệng lẩm bẩm càu nhàu: 

“Tôi quan sát anh lâu như vậy mà không ngờ anh lại là người thế này. Thật sự chưa từng có người yêu sao?”

“Tôi cũng không biết mình là người như thế này” 

Seon Woo lẩm bẩm đáp lại, giọng nghèn nghẹn trong vòng tay cậu ta. Yi Hyun tựa vào sofa, vuốt ve mái tóc Seon Woo, nói thêm: 

“Đây chỉ là để giúp anh ổn định tinh thần thôi đấy.”

“Ừ, tôi biết.”

Dù Yi Hyun nói vậy, Seon Woo cảm nhận rõ ràng người được an ủi nhiều hơn dường như lại là chính Yi Hyun. Cứ thế, cậu ta để mặc Seon Woo trêu chọc. Vài ngày sau, cuối cùng cậu ta cũng nhận ra sự thật. Với vẻ mặt bối rối, cậu hỏi: 

“Anh… thật sự thích sống thế này sao?”

Hình như đến lúc này, Yi Hyun mới tin rằng những lời Seon Woo nói bấy lâu đều là thật lòng. Quan sát Seon Woo sống lười biếng mà hạnh phúc như một chú bò chậm chạp, cậu ta dường như đã quyết định tin vào những gì mắt mình thấy.

“Nhìn tôi không thấy hạnh phúc sao?”

Seon Woo đáp, Yi Hyun nhìn anh chăm chú như muốn tìm kiếm một chút giả dối hay nịnh nọt nào đó. Cuối cùng, cậu ta thở dài: 

“Vâng, thật kỳ lạ.”

Dù vẫn còn bối rối, Yi Hyun dần chấp nhận niềm vui của Seon Woo, và chính cậu ta cũng bị lây nhiễm. Thỉnh thoảng, Seon Woo thấy cậu cười bên cạnh mình. Vài ngày sau, trong lúc quan sát Seon Woo tận hưởng cuộc sống lười biếng đầy mãn nguyện, Yi Hyun bất chợt nói: 

“Thật ra, tôi thích lúc anh ở trong căn hầm đó.”

“Tôi cũng thấy ở đó không tệ đâu.”

Seon Woo cười đáp, nhưng dường như Yi Hyun đang nói về điều gì khác. 

“Tôi luôn mong anh ở đó mãi mãi. Nếu nhốt anh lại thay cho tôi, trao cho anh những thứ tôi từng cần vào lúc đó… có lẽ những cơn ác mộng của tôi cũng sẽ tan biến.”

Giọng cậu ta nhỏ dần, ánh mắt trở nên trống rỗng, một biểu cảm hiếm thấy gần đây. Seon Woo chẳng cần hỏi cũng biết ác mộng của cậu là gì. Anh dang rộng vòng tay: 

“Lại đây. Tôi cũng muốn ôm cậu để sưởi ấm.”

Yi Hyun ngoan ngoãn bước tới, tựa vào lòng Seon Woo. Cậu ta cao lớn, Seon Woo không thể ôm trọn, nhưng hơi ấm từ cơ thể chạm nhau thật dịu dàng. Liệu điều này có giống như một liệu pháp tâm lý cho cậu ta không? Seon Woo thành tâm hy vọng vậy, bởi khi Yi Hyun vui, anh cũng thấy lòng mình nhẹ nhõm hơn.

***

Một ngày nọ, khi Seon Woo mặc ấm để ra vườn dạo chơi, Yi Hyun bất ngờ dẫn anh đi một con đường khác. Ngạc nhiên, Seon Woo theo sau và thấy một chiếc xe đang đợi sẵn.

“Yi Hyun?”

Seon Woo chưa bao giờ nghĩ sẽ ở lại căn nhà này mãi mãi như lời cậu ta nói, nhưng không ngờ ngày rời đi lại đến nhanh thế này.

Tuy nhiên, sự thất vọng chỉ thoáng qua. Seon Woo chẳng lạ gì với những thay đổi bất ngờ, vậy nên nhanh chóng lấy lại bình tĩnh. Dù sao, cả hai đều là sinh viên cùng trường, việc gặp lại chẳng khó khăn gì. Yi Hyun nhìn Seon Woo, giọng trầm thấp: 

“Anh ở trong nhà quá lâu rồi. Tôi thấy anh không có ý định bỏ trốn… thế nên thỉnh thoảng ra ngoài cũng không tệ.”

Đột nhiên, mắt cậu ta sáng rực, nhìn Seon Woo đầy tinh nghịch: 

“Sao? Anh tưởng tôi thả anh đi à? Thích không? Vui không? Nhẹ nhõm chứ?”

“Cậu? Tôi không có ý định đó, còn cậu thì sao?”

Đối mặt với hàng loạt câu hỏi dồn dập, Seon Woo bình thản đáp lại khiến ánh mắt Yi Hyun dịu đi. Cậu ta liếc chiếc xe, lẩm bẩm: 

“…Không.”

“Vậy là được rồi. Lâu rồi không ra ngoài hít thở không khí.”

Yi Hyun dường như vẫn còn do dự, nhưng cuối cùng thở dài và mở cửa xe. Seon Woo tưởng sẽ có tài xế, nhưng bất ngờ khi thấy cậu ta ngồi vào ghế lái. Cửa xe vừa đóng, tiếng khóa vang lên.

“Anh biết mai là ngày khai giảng không?”

Câu hỏi bất ngờ của cậu ta khiến Seon Woo, người đang nhìn ra cửa sổ, giật mình. 

“Đã đến lúc đó rồi sao? Cậu đi học chứ?”

“Ừ, tôi có hơi do dự.”

Sau một thoáng im lặng, Yi Hyun nói với giọng có chút ngượng ngùng: 

“Tôi năm hai, còn anh năm ba. Nếu anh nghỉ học, tôi vẫn phải đi học để tốt nghiệp cùng anh.”

“Ừ…”

Sao cậu ta lại đáng yêu thế không biết? Seon Woo nhìn cậu, ánh mắt hai người chạm nhau. Không rõ anh đã nhìn cậu ta với ánh mắt gì, nhưng Yi Hyun đang lái xe, thoáng liếc Seon Woo, tai đỏ ửng, lúng túng hỏi: 

“Sao anh nhìn tôi như thế?”

“Tôi nhìn cậu kiểu gì?”

“Dù sao… cũng là kiểu kỳ lạ.”

Seon Woo nhìn vào gương chiếu hậu nhưng đó chỉ là đôi mắt bình thường của anh. Xoa khóe mắt, anh chợt nhớ ra điều gì đó và hỏi: 

“Này, cậu đi lính khi nào?”

“Tôi không đi.”

“Ồ… vậy à.”

“Anh thì sao? Ở trong quân đội thế nào?”

Yi Hyun tò mò hỏi về thời gian Seon Woo ở quân đội. Thật ra, Seon Woo được miễn nghĩa vụ nhưng vẫn chọn nhập ngũ. Lúc đó, mục tiêu duy nhất của anh là tìm được công việc tốt, sống ổn là được. Trong quân đội vất vả nhưng ít ra cơm ăn, chỗ ở được đảm bảo.

Yi Hyun lái xe ra ngoại ô Seoul rồi dừng lại bên một hồ nước yên tĩnh. Cậu ta quen thuộc tìm đến một quán ăn nhỏ yên bình, nơi chủ quán ít nói, thực đơn chỉ có độc một món cơm thập cẩm nhưng đồ ăn rất ngon. Như mọi hồ nước, gần đó có một quán cà phê khá đắt tiền. Hai người mua hai cốc đồ uống, thong dong ngắm cảnh.

“Khi buồn bực, tôi hay đến đây.” 

Yi Hyun nhìn xa xăm, vừa uống đồ uống vừa buột miệng nói. 

“Cảnh tĩnh, dễ chịu.”

Seon Woo lén lút giành lấy ly đồ uống mà Yi Hyun định bỏ đi, nhấp một ngụm rồi đáp: 

“Đúng như cậu nói, cảnh đẹp thật. Tôi cũng không thích chỗ đông người.”

“Vậy sao? Tôi cứ nghĩ anh luôn thích ở cùng mọi người…”

Seon Woo cười lớn. Lời cậu ta như minh chứng cho việc anh đã thành công trong việc xây dựng hình ảnh ở trường đại học, một đàn anh, đàn em, bạn đồng môn luôn hòa nhã và thân thiện.

“Muốn sống tốt, có những thứ dù không thích cũng phải làm.”

“Quan sát anh lâu như vậy, chỉ nhìn thôi… hóa ra vẫn không hiểu hết.”

Yi Hyun thẳng thắn thừa nhận mình từng theo dõi Seon Woo, nhưng anh chỉ cười hỏi lại: 

“Còn cậu thì sao? Sau đó sống thế nào?”

Seon Woo muốn hỏi cậu ta có bạn bè không, nhưng chợt nhớ đến những tin đồn không hay về Yi Hyun ở trường.

“Chỉ là… vậy thôi. Không có gì thú vị cả, mỗi ngày đều buồn bã. Vì gia đình mà tôi phải thường xuyên ra vào bệnh viện tâm thần.”

Nói xong, Yi Hyun mím chặt môi. Khuôn mặt cậu ta hiện lên những ký ức không mấy tốt đẹp. Seon Woo nảy ra suy đoán rằng Yi Hyun không đi nghĩa vụ quân sự có phải vì bệnh tâm thần không, nhưng anh không nói ra. Thay vào đó, anh đổi chủ đề và hỏi điều mà anh đã tò mò từ trước. 

“Từ lâu tôi tò mò một chuyện…”

“Gì thế?”

“Cậu có phải vì tôi mà chọn trường này không? Hay chỉ là trùng hợp?”

Yi Hyun nhướng mày, im lặng một lúc rồi đáp, giọng lạnh tanh: 

“Tôi thi đỗ rồi mới biết anh học ở đó.”

“Chắc cậu học giỏi lắm. Hay là… nhập học theo diện đóng góp?”

Vì có thành kiến với giới tài phiệt nên Seon Woo trêu chọc và cố tình dò hỏi, Yi Hyun lườm anh một cách dữ tợn khiến Seon Woo vội vàng xin lỗi. Cơn gió hồ dần trở nên se lạnh, Seon Woo xoa xoa cánh tay, Yi Hyun kéo cổ tay anh. 

“Tránh bị cảm lạnh lần nữa, về thôi.”

“Ừ, hơi lạnh thật.”

Seon Woo uống nốt phần đồ uống còn lại rồi ném vào thùng rác. Anh lên xe và thắt dây an toàn thì Yi Hyun mới đáp lại muộn màng, nói rằng cậu ta không nhập học theo diện đóng góp. Seon Woo thản nhiên đáp lại nhưng trong lòng anh vẫn không thể xóa bỏ suy nghĩ rằng Yi Hyun đã theo anh vào cùng trường đại học.

Trên đường về nhà, khi xe vừa vào Seoul. Seon Woo nhìn con đường ít tắc nghẽn hơn vào ngày thường rồi bất chợt đề nghị: 

“Cậu có muốn đến ngôi nhà tôi đã sống không?”

Lời đề nghị nhẹ nhàng của anh khiến Yi Hyun quay phắt đầu lại. Cậu ta nheo mắt lại, hỏi với vẻ không tin: 

“Ngôi nhà… anh từng sống ư?”

“Ừ, tôi muốn xem có đồ gì cần lấy không.”

Yi Hyun có vẻ do dự, rồi ngay sau đó, cậu ta đồng ý với giọng nói hơi phấn khích hơn bình thường. 

“Được thôi. Nếu đi cùng anh thì dù sao cũng không có vấn đề gì cả. Không, không phải. Dù sao thì bây giờ cũng không có vấn đề gì cả.”

Seon Woo mừng thầm, phần vì lo ngôi nhà bỏ không sẽ ra sao, phần muốn cậu hiểu vì sao anh lại hạnh phúc trong những ngày bị “giam lỏng.”

Yi Hyun nhập địa chỉ vào hệ thống định vị mà không cần Seon Woo chỉ dẫn. Điều này giờ đây không còn khiến anh ngạc nhiên nữa. Nhưng khi đến khu Seon Woo ở, sắc mặt cậu ta dần thay đổi. Những con hẻm ngày càng tồi tàn và chật hẹp khi đi vào. Đến trước cửa căn hộ một phòng bán hầm, cậu sững sờ: 

“Đây… là nhà sao?”

Đó là một câu hỏi vô cùng thô lỗ nhưng Seon Woo chỉ mỉm cười. Bởi vì anh đã tự mình trải nghiệm cuộc sống trong căn nhà sang trọng của Yi Hyun. Cậu ta liệu có bao giờ đặt chân đến một nơi như thế này trong đời không? 

“Lần đầu thấy nhà thế này à?”

“Đây là lần đầu tiên tôi bước vào một căn nhà như thế này.”

Khi cánh cửa cũ kỹ được mở ra, ánh mắt Yi Hyun dao động. Cậu ta cẩn thận cởi giày và bước vào căn phòng một phòng chật chội. Yi Hyun chỉ mất chưa đầy một phút để xem xét toàn bộ căn phòng. Cậu ta lẩm bẩm với Seon Woo đang mong đợi lời nhận xét với giọng hơi ngớ ngẩn: 

“Hóa ra… đây là tầng hầm mà con người sống.”

“Không phải tầng hầm mà là bán hầm… Dù sao thì đây cũng là một ngôi nhà đàng hoàng đấy.”

Lúc đó, Yi Hyun mới tỉnh táo lại và bình tĩnh xin lỗi Seon Woo: 

“Xin lỗi. Đây là nhà anh ở mà tôi lại vô lễ quá.”

“Không sao.”

Seon Woo không cảm thấy bị tổn thương chút nào. Khi anh phải nghe đủ mọi lời lăng mạ thô lỗ từ nhiều ông chủ và khách hàng trong quá trình kiếm sống, anh luôn nghe tai này bỏ tai kia. So với họ, Yi Hyun không hề thô lỗ. Tuy nhiên, có một điều anh thắc mắc: 

“Cậu chưa từng đến đây sao?”

“Chưa.”

Seon Woo ngạc nhiên, bởi cứ nghĩ cậu ta đã lục lọi nhà anh để biết sở thích của anh. Cậu nhìn chằm chằm tờ giấy ghi chú trên tủ lạnh, chỉ là danh sách mua sắm của Seon Woo.

“Bởi vì tôi bị cấm đến nơi anh sống.”

“Cấm á? Ai cấm?”

Seon Woo theo thói quen định xé tờ giấy ghi chú để vứt đi những thứ không cần thiết liền ngạc nhiên hỏi:

“Gia đình tôi. Họ bảo rằng nếu tôi quá ám ảnh với quá khứ thì sẽ không tốt cho sức khỏe tinh thần của tôi.”

Khuôn mặt cậu ta khi trả lời có vẻ khá bực bội. Seon Woo không thể hình dung được Yi Hyun đã làm gì mà đến mức bị cấm đến nhà anh. 

“Nếu anh vứt cái đó thì đưa tôi đi.”

Nói rồi, Yi Hyun giật lấy tờ giấy ghi nhớ từ tay Seon Woo và bỏ vào túi. Seon Woo ngượng nghịu nghĩ tại sao cậu ta lại lấy thứ đó, anh nhìn quanh rồi phát hiện ra một con mèo bằng sứ nằm nghiêng được coi là đồ trang trí nội thất mà anh đã mua ở cửa hàng 1000 won nhưng giờ chỉ chất đầy bụi.

Anh nhặt nó lên và suy nghĩ một lúc. Nếu hỏi cậu ta có muốn lấy không thì liệu có làm cậu ta khó chịu không? Dù sao cũng chỉ là vật trang trí rẻ tiền 1000 won…

“Cái đó anh cũng định vứt đi à?”

Còn tiếp

Bản dịch thuộc về Fuba Team, đăng tải duy nhất ở web navybooks.net, đọc tại web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch.

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo