Lịch đăng: T3 & T7 hàng tuần
Bản dịch thuộc về Fuba Team, đăng tải duy nhất ở web navybooks.net, đọc tại web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch.
Dù Seon Woo còn chưa kịp nói gì, Yi Hyun đã nhanh như cắt, lao tới như một con diều hâu giật lấy món đồ. Cậu ta bắt đầu lướt mắt khắp căn phòng với ánh nhìn đầy tham lam. Seon Woo rộng lượng bảo cậu ta muốn lấy gì thì cứ lấy, sau đó hít một hơi, chuẩn bị tinh thần mở cửa tủ lạnh.
Thật ngạc nhiên, chẳng có chút mùi hôi nào từ đồ ăn hỏng. Sau khi mở cả ngăn đông lạnh ra kiểm tra, Seon Woo quay lại, bắt gặp Yi Hyun với những chiếc túi phồng rộp, giải thích:
“Tôi đã cho người đến dọn dẹp thức ăn rồi. Vệ sinh không tốt lắm đâu.”
“Cảm ơn cậu. Tôi cũng đang lo không biết sẽ ra sao đây.”
Thở phào nhẹ nhõm, Seon Woo tiếp tục xem xét bên trong tủ lạnh. Duỗi thẳng lưng, anh nói với giọng nhẹ nhàng:
“Chẳng còn gì để dọn nữa nhỉ?”
Yi Hyun vừa nhét thứ gì đó vào túi vừa liếc nhìn qua vai Seon Woo rồi nhíu mày.
“Gần như chẳng có gì cả. Hay là họ vứt hết rồi?”
“Không, chỉ vứt vài thứ thôi. Vẫn còn nước lọc, bia và…”
Giọng Seon Woo nhỏ dần. Trong chiếc tủ lạnh trống rỗng chỉ có hai hộp dưa muối khó hỏng, hai chai nước lọc, hai lon bia mua để uống vào những ngày đặc biệt khó khăn và một chai tương cà gần hết.
“Cái này thì phải vứt thôi.”
May mắn thay, Yi Hyun dường như không có ý định mang theo cả chai tương cà rỗng. Cậu ta chỉ nhìn vào tủ lạnh với vẻ mặt hơi sốc. Seon Woo kiểm tra thấy thùng rác cũng đã được dọn sạch sẽ liền đặt chai tương cà trở lại tủ lạnh.
“Ừm… vậy, cậu ngồi đâu đó trong lúc tôi thu dọn đi.”
Căn phòng nhỏ bé khiến lời mời cũng ngượng nghịu nhưng Yi Hyun không nói gì mà ngồi bệt xuống sàn. Cậu ta cứ lén lút nhìn quanh như vẫn chưa hết sốc vì căn phòng chẳng có nổi cái giường.
Seon Woo lấy túi rác phân loại, bắt đầu nhét quần áo từ tủ vào. Anh nghĩ mình sẽ ở nhà Yi Hyun ít nhất nửa năm nữa, vậy nên cần quần áo cho mùa khác. Anh quay sang cậu, giải thích:
“Không phải tôi vứt đâu.”
“Sao lại bỏ vào túi rác…?”
“Tại đây là túi lớn nhất tôi có.”
Yi Hyun cố giữ vẻ bình tĩnh, nhưng ánh mắt dao động không giấu nổi sự ngỡ ngàng. Trong lúc Seon Woo chăm chỉ thu dọn, anh chợt nhận ra vài món đồ không ở vị trí anh nhớ mà đã bị di chuyển hoặc vứt bừa bãi.
Khi Seon Woo định tưởng rằng chắc là người của Yi Hyun đã đến dọn dẹp căn nhà thì chợt có một người hiện lên trong đầu anh. Đó là Ahn Hyung Tae. Nhớ lại mối thù cũ đã bị lãng quên từ lâu, Seon Woo cẩn thận buộc chặt túi đồ và hỏi Yi Hyun:
“Yi Hyun, cậu có nghe tin Ahn Hyung Tae gần đây đã được thả không?”
Seon Woo cẩn thận, vì hắn có lẽ là thủ phạm chính gây ra những cơn ác mộng thường xuyên của Yi Hyun. Cậu ta không hề bối rối mà bình thản đáp:
“Tôi có nghe rồi. Hắn đang tìm anh phải không?”
Nói rồi, Yi Hyun nhìn Seon Woo, ánh mắt như muốn nói rằng “nguy hiểm lắm, đừng có ý định ra khỏi nhà”. Anh cũng không có ý định mạo hiểm nên gật đầu. Nghĩ lại thì, có lẽ không nơi nào an toàn bằng nhà Yi Hyun, và điều đó khiến anh cảm thấy nhẹ nhõm. Yi Hyun xách hành lý của Seon Woo lên và cho vào cốp rồi nói:
“Dọn hết đồ ở đây luôn chứ? Để tôi xử lý cho?”
“Ừ… nhưng hợp đồng nhà tôi vẫn còn hạn mà?”
Nghe vậy, Yi Hyun nhìn chằm chằm. Seon Woo nhẹ nhàng giải thích với cậu ta:
“Với lại, ai biết được cậu sẽ giữ tôi ở đó bao lâu. Dù sao thì tôi cũng cần một nơi để về.”
Ngay lập tức, Yi Hyun bắt đầu nhìn Seon Woo với vẻ mặt u ám. Đó là ánh mắt đen ngòm, trơn bóng và đầy âm hiểm như lần đầu họ gặp nhau, như thể cậu ta có thể làm bất cứ điều gì ngay lúc này.
“Anh nói muốn sống với tôi cơ mà?”
“Đương nhiên là tôi muốn chứ. Nhưng cái này… giống như một dạng bảo hiểm thôi.”
“Bảo hiểm đề phòng lúc tôi đổi ý?”
“Ừm…”
Seon Woo không dám thừa nhận. Dù Yi Hyun có đuổi anh đi, anh vẫn tự tin không dễ dàng bỏ cuộc. Anh thậm chí còn định nhắm vào công ty của cậu ta để xin việc, cố gắng thấu hiểu và thuyết phục cậu. Nhưng đó là một chuyện, còn bị đuổi ra đường mà không có chỗ ở lại là chuyện khác.
“Nếu tôi có thể từ bỏ anh, thì đã từ bỏ từ rất lâu rồi…”
Yi Hyun định nói thêm nhưng rồi mím chặt môi, vội vàng chất nốt những túi rác còn lại vào cốp. Cậu ta lạnh lùng mở cửa ghế phụ và bảo:
“Lên xe đi.”
Ánh mắt như giám sát, sợ Seon Woo sẽ bỏ trốn. Seon Woo ngoan ngoãn lên xe, khi Yi Hyun đang khởi động xe, anh hỏi:
“Cậu biết gì không?”
“Biết gì cơ?”
“Cậu trừng mắt cũng đẹp trai lắm.”
Nói rồi, Seon Woo nheo mắt cười tươi khiến Yi Hyun lại một lần nữa cứng họng. Cậu ta lườm Seon Woo, nhưng lần này không phải là ánh mắt đen ngòm, trơn bóng và âm hiểm như lúc nãy. Yi Hyun thở dài nói:
“…Thật bực mình.”
Seon Woo phá lên cười. Thật sự có ổn không khi cảm thấy một người đàn ông trưởng thành như vậy lại đáng yêu đến thế?
Khi Seon Woo đang thắt dây an toàn, bất ngờ một bàn tay mạnh mẽ nắm lấy gáy anh, kéo đầu anh quay lại. Yi Hyun hôn mạnh Seon Woo rồi buông ra, khẽ cười. Đối diện với nụ cười đó, Seon Woo ngẩn người một lúc rồi thầm nghĩ:
‘Đúng là đáng yêu thật.’
***
Học kỳ mới đã bắt đầu. Tuần đầu khai giảng, Yi Hyun viện cớ không điểm danh để nghỉ hết, nhưng từ tuần thứ hai, cậu ta miễn cưỡng đến trường. Kỳ lạ thay, nghĩ đến việc cậu ta chăm chỉ nghe giảng, Seon Woo lại càng vui vẻ, hạnh phúc tận hưởng sự lười biếng.
Seon Woo chụp một bức ảnh đẹp, có cả màn hình chương trình giải trí đang xem và bàn tay anh đang cầm khoai tây chiên rồi gửi đi.
<Chơi vui lắm>
<Ra ngoài đi dạo đi, không thì tập thể dục cũng được>
<Hồi sáng tôi làm rồi>
<Đừng có nói dối>
<Xem xong cái này sẽ ra ㅠㅠ>
<Tôi đang theo dõi đấy>
Sắp đến giờ vào lớp nên Seon Woo đọc tin nhắn cuối rồi liếc nhìn góc trần nhà. Một chiếc camera đang nhấp nháy lập lòe. Anh nheo mắt cười với ống kính rồi đặt điện thoại xuống.
Yi Hyun trả lại điện thoại cho Seon Woo cách đây vài ngày. Sau một hồi lưỡng lự, cậu ta đưa chiếc điện thoại sạc đầy khiến anh ban đầu ngơ ngác không hiểu gì, rồi nhanh chóng bật dậy.
Mở ra xem, Seon Woo tá hỏa với lượng tin nhắn, cuộc gọi nhỡ và email tích tụ cả tháng trời. Yi Hyun đang nhìn chằm chằm vào anh, vậy nên Seon Woo nhanh chóng chuyển sang chế độ im lặng.
May mắn, kỳ nghỉ này không có hoạt động quan trọng nào của khoa nên việc giải thích cho sự vắng mặt đột ngột chỉ cần nói với bạn bè và đồng nghiệp là xong. Seon Woo đã quanh co giải thích rằng anh gặp vấn đề về sức khỏe và gia đình, thế nên rất bận rộn và phải nghỉ học một thời gian. Khi Yi Hyun đang nhìn chằm chằm vào cảnh tượng đó, cậu ta nói:
“Thường xuyên liên lạc đi.”
“Hả?”
“Khi tôi không ở đây, hãy thường xuyên liên lạc với tôi.”
“Ồ… được thôi!”
Dù sao thời gian là thứ Seon Woo có thừa. Ngày hôm đó, anh đã gửi một loạt tin nhắn cho Yi Hyun đang ở trường khiến cậu ta vừa vui mừng, vừa nhẹ nhõm, nhưng cũng hơi ngán ngẩm, nói rằng không cần gửi nhiều tin nhắn đến vậy. Vì vậy, bây giờ họ đã thống nhất rằng mỗi khi Yi Hyun lo lắng và hỏi anh đang làm gì qua tin nhắn, Seon Woo sẽ nhanh chóng trả lời một cách thành thật.
Thông thường, Seon Woo không thích việc nhắn tin hay gọi điện thoại một cách vô cớ, nhưng việc làm đó với Yi Hyun lại không hề phiền phức chút nào. Có lẽ là vì Yi Hyun biết tất cả mọi chuyện về anh.
Seon Woo không hề xấu hổ về việc mình là trẻ mồ côi. Tuy nhiên, ở trường đại học, anh vẫn giả vờ là một thành viên của gia đình bình thường để tránh những rắc rối không đáng có.
Việc được thương hại cũng không sao cả. Nhưng có một số ít người độc ác lợi dụng hoàn cảnh khó khăn của anh như một điểm yếu nên Seon Woo đành phải che giấu. Đối với Yi Hyun, anh không cần phải làm vậy nên cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.
Seon Woo xem chương trình giải trí một lúc lâu, thấy các thành viên ăn cua hoàng đế ngon lành thì thèm chảy nước miếng. Anh cầm điện thoại lên chụp màn hình và gửi đi.
<Yi Hyun, nhìn này, ngon quá>
<Hương vị thế nào nhỉ? Trông ngon lắm ㅠㅠ>
<Tò mò quá, nghe nói tan trong miệng>
<Ngon hơn ghẹ hoa không?>
Seon Woo giả vờ đáng thương hết mức, thế là dù đang trong giờ học, Yi Hyun vẫn nhanh chóng trả lời. Seon Woo biết rõ cậu ra đã trở nên mềm lòng với anh rất nhiều kể từ lần đến căn hộ một phòng của anh. Chắc là một cú sốc lớn đối với một thiếu gia được nuôi dưỡng trong nhung lụa như cậu ta.
<Đi ăn không?>
<Đi!!!!!!!>
Cua hoàng đế là một loại hải sản mà Seon Woo, người đã sống trong cảnh túng thiếu, chưa bao giờ dám nghĩ đến chứ đừng nói đến cua ghẹ. Anh phấn khích bật dậy, gõ loạn xạ các dấu câu.
<Yi Hyun nhà mình khi nào xong?>
<(Biểu tượng cảm xúc mèo nhảy múa)>
<Tôi đến trước cổng trường nhé????>
Không thấy trả lời ngay, Seon Woo sực nhớ. Nếu anh định đến trường đại học, anh phải đi một mình, mà Yi Hyun, người chỉ vừa mới trả lại điện thoại cho anh chắc chắn sẽ không bao giờ cho phép. Seon Woo định hỏi liệu có thể nấu cua tại nhà không thì câu trả lời đến.
<Ba giờ đến trước cổng trường>
<Tôi dặn tài xế rồi, đi xe đến nhé>
<Ok, ba giờ gặp!!!!>
<(Biểu tượng cảm xúc sóc cười tươi)>
Seon Woo ung dung xem nốt chương trình giải trí rồi thong thả chuẩn bị ra ngoài. Một ngày lười biếng rồi đi ăn ngon là điều chưa từng có trong đời anh. Seon Woo chợt nhận ra cuộc sống trước đây của mình khắc nghiệt thế nào.
Đến giờ, trưởng phòng Jung báo cho Seon Woo rằng bây giờ nên xuất phát. Từ trước đến nay, Seon Woo cảm thấy kỳ lạ là gần đây, trưởng phòng Jung dường như có thiện cảm không rõ lý do với anh. Điều này thật bất thường vì hầu hết mọi việc đều được xử lý qua Yi Hyun, vậy nên họ cũng không có nhiều để dịp trò chuyện.
Seon Woo được hướng dẫn ra xe, thoải mái ngồi vào ghế sau của chiếc xe sang trọng và đến thẳng bãi đỗ xe của trường đại học.
“Trời lạnh, tốt nhất là cậu nên đợi ở trong xe.”
Seon Woo hiểu lời đó có nghĩa là đừng có ý định ra khỏi xe. Thấy đúng như vậy, anh ngoan ngoãn đồng ý. Đợi một lát, anh thấy Yi Hyun đang đi đến bãi đỗ xe. Anh hạ cửa kính xuống và vẫy tay, cậu ta liền bước nhanh hơn. Yi Hyun ngồi vào ghế bên cạnh và hỏi:
“Anh đợi lâu chưa?”
“Không, không lâu. Hôm nay nghe giảng thế nào? Bài giảng của giáo sư nào vậy?”
“Giáo sư Kim Seung Cheol.”
“À, giáo sư đó… Bài giảng hơi buồn ngủ nhỉ. Nhưng mà ông ấy cho điểm cao nên tôi thích lắm.”
Trong lúc hai người trò chuyện, người tài xế ở ghế lái chợt liếc nhìn một cái rất nhanh. Nhưng không hiểu sao, ánh mắt đó lại có vẻ rất hài lòng. Thật khó hiểu.
Seon Woo đoán họ sẽ đi ăn cua hoàng đế, nhưng bất ngờ chiếc xe lại hướng đến một nhà hàng ẩm thực truyền thống yên tĩnh. Có vẻ như nhà hàng mang phong cách nhà quý tộc cổ xưa này cũng có món cua hoàng đế luộc. Hoặc là có một dịch vụ đặc biệt chỉ dành riêng cho Yi Hyun. Vừa ngồi xuống là cua hoàng đế đã được mang ra ngay, xem ra vế sau đúng hơn.
Thịt cua hoàng đế tươi ngon, nóng hổi, đã được làm sạch sẽ không cần bóc vỏ, tan chảy trong miệng. Seon Woo ăn uống vô cùng hạnh phúc khiến Yi Hyun cũng vui lây. Cậu ta đặt một chiếc càng lớn lên đĩa của Seon Woo và nói với vẻ hơi kiêu ngạo:
“Vì anh không có tiền mua những thứ như thế này, vậy nên từ giờ tôi sẽ thường xuyên đưa anh đến ăn.”
Đương nhiên, Seon Woo không hề cảm thấy tự ái chút nào.
“Ừ, cảm ơn cậu. Thịt ngọt và ngon quá. Cậu cũng ăn nhiều vào nhé.”
Anh cũng đặt hai chiếc càng đầy đặn lên đĩa của Yi Hyun. Đó là một bữa tối ngon miệng và hạnh phúc.
Còn tiếp
Bản dịch thuộc về Fuba Team, đăng tải duy nhất ở web navybooks.net, đọc tại web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch.