Lịch đăng: T3 & T7 hàng tuần
Bản dịch thuộc về Fuba Team, đăng tải duy nhất ở web navybooks.net, đọc tại web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch.
Yi Hyun, người vẫn đều đặn tiến vào, bất chợt dừng lại khi chỉ còn cách một đoạn ngắn. Cậu cúi người xuống khiến Seon Woo bị kích thích sâu trong bụng và run lên bần bật. Lưỡi Yi Hyun lướt qua đôi môi đang hé mở vì rên rỉ của anh, cậu khẽ hỏi:
“Anh… làm thế này có thích không?”
“…A, á…!”
Yi Hyun nửa chừng rút ra khiến âm thanh ẩm ướt vang lên khi khuấy đảo bên trong. Bàn tay Yi Hyun ấn lên bụng dưới của Seon Woo, nơi mà đầu dương vật rắn chắc từ bên dưới đẩy lên, tạo nên một áp lực dữ dội. Không kìm được, Seon Woo vô thức rùng mình, tay nắm chặt lấy cổ tay đối phương.
“Ư… khoan, đừng, híc! A, a…!”
Cảm giác như thể bị thúc ép quá độ, gần giống với một cơn thôi thúc mãnh liệt. Yi Hyun gạt tay Seon Woo ra rồi dùng lòng bàn tay ấn mạnh hơn như đang xoa bóp khiến âm thanh ẩm ướt giờ đây chuyển thành những tiếng va chạm dồn dập. Khoái cảm khiến cột sống Seon Woo như tan chảy.
“A, thích, thích lắm, a! A… á! Yi Hyun à…!”
Khoái cảm mạnh mẽ gấp bội so với mọi lần khiến tầm nhìn của anh mờ đi. Cậu cúi xuống hôn lên cổ và ngực anh những nụ hôn ngọt ngào đầy yêu thương. Nhưng trái ngược với sự dịu dàng ấy, phía dưới đã hỗn loạn đến mức không thể kiểm soát. Seon Woo vặn vẹo cơ thể, lên đỉnh sớm hơn bình thường.
Tuy nhiên, Yi Hyun không dừng lại.
Trước khi đôi môi hé mở của Seon Woo kịp thốt ra lời nào, cậu lại mạnh mẽ xâm nhập khiến anh chỉ có thể ngửa cổ thở hổn hển. Trong cơn đau và khoái cảm đan xen, Seon Woo ôm chặt lấy Yi Hyun, người duy nhất anh có thể bám víu.
Suốt thời gian ấy, Yi Hyun không nói một lời. Cậu chỉ thở hổn hển, mỗi nhịp thở để lại trên cơ thể Seon Woo những dấu vết sâu đậm.
Cuộc mây mưa kéo dài không ngừng, Yi Hyun không một lần rút ra khỏi cơ thể Seon Woo. Anh chỉ có thể đoán được cậu đã lên đỉnh khi nhịp điệu chậm lại, hoặc khi những nụ hôn kéo dài hơn. Rồi Yi Hyun lại tiếp tục khiến nơi sâu kín của Seon Woo, giờ đã ướt át bởi tinh dịch và gel, bị xâm chiếm không ngừng.
Họ quấn lấy nhau rất lâu. Seon Woo chìm trong khoái cảm ngọt ngào rồi van xin được nghỉ ngơi khi không thể chịu nổi. Nhưng khi Yi Hyun không dừng lại, anh chỉ còn cách rên rỉ và run rẩy. Từ tư thế nằm sấp, hông nâng cao, đến việc bị ôm chặt và đâm vào, mỗi tư thế đều khiến Seon Woo lên đỉnh hai, ba lần, cho đến khi Yi Hyun cuối cùng cũng thỏa mãn.
“Anh sướng thật đấy, ha… Vì tôi trẻ hơn, đúng không?”
Yi Hyun chỉ tạm dừng lại khi Seon Woo thở dốc. Nói vậy rồi xoay anh sang một bên, nâng chân anh lên và chuyển sang tư thế khác, đẩy hông một cách dâm đãng.
***
Cuộc ân ái bắt đầu từ tối muộn và chỉ dừng lại khi bình minh ló dạng. Yi Hyun thở dài tiếc nuối khi rút ra, để lại một dòng chất lỏng chảy ra từ cái lỗ vừa nới rộng. Seon Woo gần như ngất lịm vẫn run lên. Khi cậu liếm cổ anh, nơi mồ hôi thấm đẫm vị mặn, Seon Woo lắc đầu yếu ớt.
“Tôi… dừng lại, thật sự… mệt quá rồi…”
Anh không còn sức để làm gì, đến nỗi hành động vội vàng kéo chăn chỉ bằng đầu ngón tay cũng trở nên yếu ớt. Yi Hyun im lặng một lúc như thể suy nghĩ, rồi miễn cưỡng hứa sẽ không làm nữa. Chỉ khi đó, Seon Woo mới thở phào nhẹ nhõm.
Anh kiệt sức đến mức chẳng còn cảm thấy xấu hổ khi Yi Hyun banh rộng hông anh ra, nhìn chăm chú vào nơi đã sưng tấy. Cậu khẽ tặc lưỡi, ngón tay chậm rãi xoa lên vùng nhạy cảm.
“Sưng quá rồi. Mấy ngày tới không làm được đâu.”
‘Mấy ngày ư? Dù là tôi đề nghị trước nhưng cậu vô lương tâm thế à?’
Seon Woo muốn hỏi nhưng chẳng còn sức. Chỉ sau khi uống nước lọc do Yi Hyun mang đến, anh mới dần lấy lại hơi thở. Anh muốn ngủ ngay, nhưng cậu lại phiền phức hỏi anh có muốn ăn gì đó trước khi ngủ không, Seon Woo đành miễn cưỡng trả lời “không”.
Yi Hyun rời đi một lát rồi trở lại với một chiếc khăn ấm đã nhúng nước nóng. Cậu lau sạch cơ thể Seon Woo từ phía sau đến phía trước trong khi anh gần như bất động. Trong lúc ấy, Yi Hyun nói gì đó nhưng Seon Woo không đáp, ý thức của anh đã trôi vào giấc mơ.
Cậu bỏ khăn ướt xuống, trèo lên giường và ôm chặt anh từ phía sau. Dù chỉ còn vài tiếng nữa là phải đến trường nhưng cậu không hề có dấu hiệu muốn ngủ. Yi Hyun chỉ chậm rãi vuốt ve mái tóc và gáy Seon Woo. Khi anh đã nửa tỉnh nửa mê trong những cử động lười biếng đó, cậu mới thổ lộ lòng mình với anh:
“…Tôi yêu anh.”
Ngỡ rằng nghe nhầm, Seon Woo lại nghe thấy một lần nữa nhưng rõ ràng hơn: “Tôi yêu anh”. Giọng cậu khẽ run rẩy, khác hẳn ngày thường. Trái tim Seon Woo đập thình thịch khiến anh không thể ngủ lại dễ dàng. Yi Hyun đang ôm chặt anh chắc hẳn cũng cảm nhận được nhịp tim nhanh của đối phương nhưng cậu vẫn im lặng.
Cứ thế, họ ôm chặt lấy nhau, trải qua những giờ khắc mờ ảo của buổi bình minh.
***
“Kỳ thi cuối kỳ ổn chứ?”
“Vâng, ổn cả.”
Yi Hyun thờ ơ trả lời rồi tiến thẳng đến chỗ Seon Woo. Chàng sinh viên đẹp trai này học rất giỏi. Chắc vì vậy mà trước đây khi anh nói cậu được vào trường nhờ đóng góp, cậu mới lườm anh dữ dội đến thế. Có vẻ như chỉ cần cố gắng thêm một chút là có thể giành vị trí thủ khoa nhưng Yi Hyun không có ý định học hành quá chăm chỉ như vậy. Cậu khoanh tay đứng trước mặt Seon Woo và tra hỏi:
“Còn bữa trưa thì sao?”
“Tôi ăn rồi.”
“Đừng nói dối.”
Seon Woo nói “Cái này…”, rồi giơ gói snack rỗng lên. Yi Hyun liền giáng một cái tát mạnh vào mu bàn tay anh. Gói snack yếu ớt rơi xuống sàn làm vương vãi vụn bánh, ánh mắt cậu càng trở nên sắc lạnh hơn.
“Snack là bữa ăn sao?”
“Calo cũng tương đương mà…”
Seon Woo cãi bướng nhưng bị ánh mắt Yi Hyun làm chùn bước liền vội đổi chủ đề:
“Mà này, nếu muốn tốt nghiệp cùng cậu thì tôi phải bảo lưu thêm một lần nữa đúng không?”
“Vâng. Nhất định phải bảo lưu thêm một lần nữa.”
Yi Hyun đáp thẳng thừng rồi nằm xuống cạnh Seon Woo. Dù là mùa hè, cơ thể cậu vẫn mát lạnh nhưng chỉ cần gần anh, nó lại nóng bừng. Seon Woo dùng chân đẩy gói snack ra xa rồi trêu chọc Yi Hyun:
“Chuyện đã đến nước này thì việc tìm việc làm của tôi, với tư cách là người yêu, cậu phải chịu trách nhiệm đấy.”
Yi Hyun khịt mũi trước yêu cầu trơ trẽn đó, nhưng đúng như Seon Woo dự đoán, cậu vẫn vui vẻ trả lời:
“Đương nhiên là tôi chịu trách nhiệm rồi, còn ai chịu trách nhiệm đây?”
“Ha, tôi biết cậu sẽ thích khi tôi nói vậy mà.”
“Khi nào tôi nói thích?”
Giọng cậu lạnh lùng nhưng Seon Woo chỉ thấy đáng yêu. Anh vuốt tóc Yi Hyun vì thấy cậu đáng yêu, Yi Hyun liền cau mày như không thích. Thế nhưng, cậu không hề gạt tay Seon Woo ra hay tránh né. Anh mỉm cười thì thầm với cậu:
“Làm thư ký cho cậu chắc vui lắm. Tôi mong chờ rồi đấy.”
“Hừm, đúng là trơ trẽn mà…”
Dù miệng chê bai nhưng ánh mắt Yi Hyun nhìn Seon Woo vẫn dịu dàng lạ thường, không hề nói “không” hay “không được”.
Mới vài ngày trước, họ đã trải qua kỳ nghỉ 4 ngày 3 đêm tại khách sạn đúng gu của Seon Woo. Có thời điểm, anh từng mê mẩn Clover Hotel Club đến mức nghĩ mình hợp làm nhân viên khách sạn. Nhưng sau kỳ nghỉ này, anh nhận ra rằng: “Hóa ra mình chỉ thích ăn chơi phóng túng thôi”.
Clover Hotel Club hấp dẫn vì nhân vật chính có gia thế khủng. Họ giải quyết rắc rối và khách hàng khó tính nhờ chỗ dựa vững chắc. Seon Woo thì khác. Anh không giống Yi Hyun hay người anh của cậu, sở hữu cả chuỗi khách sạn. Khách hàng khó tính thì ở đâu cũng thế, chỉ khác nơi chốn sang trọng hơn mà thôi.
“Kỳ nghỉ hè cậu định làm gì?”
Seon Woo, người đã quen với mọi thú vui xa xỉ và thú vị mà Yi Hyun mang lại, hỏi với đôi mắt lấp lánh. Cậu khẽ tránh ánh mắt anh, đối mặt với ánh mắt mong chờ những thứ như cua hoàng đế tươi ngon vừa hấp hay vé VIP vào công viên giải trí, cậu đáp:
“Hiện tại thì chưa được. Ngày mai tôi sẽ về nhà chính một chuyến. Chắc mất vài ngày, vì gia đình cứ làm phiền mãi…”
“Ừ, đi đường cẩn thận nhé.”
Seon Woo thoải mái đáp lời, nghĩ rằng gia đình gọi thì không thể làm khác được. Nhưng không hiểu sao, Yi Hyun lại lườm anh như thể không hài lòng điều gì đó. Cậu khẽ thở dài rồi đề nghị:
“Thay vào đó, khi tôi về, chúng ta sẽ đi du lịch nhé.”
“Du lịch thì tốt quá rồi.”
Seon Woo cố gắng nhớ lại lần cuối mình đi du lịch là khi nào. Ngoại trừ chuyến đi dạo cùng Yi Hyun thì chỉ có những chuyến dã ngoại của trường là nhiều nhất, mà ngay cả những chuyến đó cũng không có lấy một lần nào sau khi anh tốt nghiệp tiểu học. Seon Woo hỏi đầy mong đợi:
“Chúng ta sẽ đi đâu?”
“Bắt đầu từ trong nước nhé. Anh có muốn đi đảo Jeju không? Anh chưa bao giờ đến đó mà.”
Seon Woo giờ không còn hỏi Yi Hyun làm sao mà cậu biết anh chưa từng đến Jeju nữa.
“Chúng ta sẽ ở Jeju vài ngày rồi chơi ở Busan vài ngày. Mùa hè đông người nhưng tôi có một biệt thự ở nơi có cảnh đẹp…”
Seon Woo mỉm cười rồi hôn lên môi Yi Hyun. Cậu khẽ nhếch khóe môi, cuối cùng cũng bật cười mãn nguyện. Nhưng nụ cười đó không kéo dài lâu.
“À, nhân lúc cậu về nhà, tôi muốn ghé qua chỗ làm cũ.”
“…Tại sao?”
Giờ đây, Yi Hyun không cấm đoán Seon Woo đi đâu, dù cậu luôn cử tài xế đưa đón. Dù không hài lòng, Yi Hyun vẫn cố gắng kìm nén sự khó chịu của mình. Seon Woo cố gắng phớt lờ thái độ đó, giả vờ như không biết, bởi vì anh muốn duy trì mối quan hệ của mình với Yi Hyun một cách lành mạnh và lâu dài nhất có thể.
“Tôi để quên cuốn nhật ký ở nơi làm thêm. Có thông tin cá nhân trong đó nên không thể cứ thế bỏ lại được. Có cả mã sinh viên và mật khẩu nữa.”
Yi Hyun cau mày, không nói gì như thể không nghe thấy. Seon Woo nhẹ nhàng dỗ dành:
“Nếu lấy về, tôi sẽ đưa cuốn nhật ký đó cho cậu.”
Phải dùng đến cuốn nhật ký cũ làm mồi nhử, Yi Hyun mới xiêu lòng và trả lời Seon Woo:
“Để tôi nhờ trưởng phòng Jung đi lấy giúp anh.”
“Cậu cũng biết rồi đấy, đó là nơi tôi đã làm việc rất lâu. Tôi cũng muốn chào hỏi chủ quán khi đến lấy đồ. Tôi đã cắt liên lạc đột ngột mà. Tôi không muốn trở thành một kẻ vô liêm sỉ.”
Yi Hyun thở dài một hơi, ôm chặt Seon Woo rồi miễn cưỡng đồng ý:
“Tôi sẽ nói với tài xế. Anh cứ đi xe thoải mái nhé. Đến nơi thì liên lạc với tôi.”
“Ừ. Cậu cũng về nhà chính cẩn thận nhé. Lúc về nhớ mua gì ngon cho tôi.”
Yi Hyun ngầm thích việc Seon Woo yêu cầu mình làm cái này, mua cái kia hay đi đâu đó, vậy nên biểu cảm của cậu dịu đi khi anh nhờ mua đồ ăn ngon. Trong mắt Seon Woo, Yi Hyun thật đáng yêu, anh bất giác cắn vào đỉnh đầu đẹp trai của cậu. Hành động đó khiến Yi Hyun giật mình rùng mình rồi nhìn anh với vẻ ghê tởm.
“Tự nhiên làm gì vậy? Có gì không vừa ý sao? Tôi đã đồng ý cho anh đi rồi mà.”
“Không, tôi chỉ là… thấy người yêu nhỏ tuổi quá đáng yêu thôi.”
Seon Woo ngượng ngùng xoa đầu Yi Hyun. Đã quá lâu rồi anh mới lại dành tình cảm sâu sắc cho ai đó, nên đôi khi, chính cảm xúc này lại khiến anh cảm thấy xa lạ.
Còn tiếp
Bản dịch thuộc về Fuba Team, đăng tải duy nhất ở web navybooks.net, đọc tại web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch.