Mở Khóa Giam Cầm (Unlock) - Chương 28

Lịch đăng: T3 & T7 hàng tuần

Bản dịch thuộc về Fuba Team, đăng tải duy nhất ở web navybooks.net, đọc tại web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch.

Dưới ánh nắng hè rực rỡ, Seon Woo đang ngồi trên băng ghế gỗ trước đồn cảnh sát tận hưởng hơi ấm dịu dàng, cảm giác như cả người được nướng chín vàng ươm. Bỗng có một giọng nói thân quen vang lên gọi tên anh khiến Seon Woo giật mình đứng bật dậy. Anh cười rạng rỡ lao về phía người vừa gọi mình.

“Chú ơi!”

“Ôi trời, trông cháu khôi ngô hẳn ra! Người cũng đầy đặn hơn rồi.”

Cảnh sát Noh, người vừa đến, túm lấy mặt Seon Woo nắn bóp một cách tinh nghịch khiến gương mặt anh méo mó hài hước, rồi phá lên cười sảng khoái. Dù trông già dặn hơn nhiều so với lần đầu gặp, khuôn mặt ông gần như chẳng đổi thay, vẫn thân thương như ngày nào khiến Seon Woo thấy vô cùng mừng rỡ. Ngược lại, cảnh sát Noh, người đã chứng kiến Seon Woo từ khi còn bé, mỗi lần gặp lại đều không khỏi xúc động, cảm thán rằng anh đã lớn lên nhanh đến vậy.

“Nhưng mà nói thật, không phải nịnh đâu, trông cháu khỏe khoắn hơn nhiều đấy chứ?”

“Dạ, cháu đang ở nhờ nhà một người bạn học ở đại học. Cậu ấy chăm sóc cháu tốt lắm, vậy nên cháu cũng tăng cân được chút rồi.”

“Thế à? Thời buổi này khó tìm được người tốt như vậy đấy. Chú lo vì mỗi lần gặp lại thấy cháu gầy gò, giờ trông tốt hơn rồi. Nhưng mà thằng ranh này, phải tăng cân nữa đấy nhé.”

Nghe Seon Woo kể về cuộc sống ổn định, khóe mắt cảnh sát Noh ánh lên những nếp nhăn hiền hậu. Gương mặt phúc hậu của ông thoạt nhìn chẳng ai nghĩ là một cảnh sát của đội điều tra hình sự. Nhưng những vết sẹo trên tay như huy chương ghi dấu những lần khống chế tội phạm lại chứng minh rõ ràng nghề nghiệp của ông. Ông là một cảnh sát tài năng, được đồng nghiệp tin cậy.

“Chú vẫn khỏe chứ ạ? Không bị thương chỗ nào nghiêm trọng chứ?”

“Ừ, làm cảnh sát hình sự đâu phải lúc nào cũng làm việc nguy hiểm đâu.”

Ông nói vậy, nhưng trong lòng Seon Woo luôn lo lắng cho cảnh sát Noh. Những kẻ ông đối mặt đều là tội phạm nguy hiểm như Ahn Hyung Tae. Seon Woo chỉ mong ông bình an cho đến ngày về hưu. Cảnh sát Noh liếc nhìn đồng hồ đeo tay rồi hỏi:

“Ăn gì không? Chú phải quay lại đồn trước 1h đấy.”

“Cháu ăn gì cũng được ạ.”

Thế là cảnh sát Noh dẫn Seon Woo đến một quán ăn nhỏ gần sở, nơi ông dường như là khách quen. Ông thân mật chào hỏi chủ quán và gọi món cho cả hai mà chẳng cần hỏi ý Seon Woo. Chẳng mấy chốc, một nồi canh đậu phụ cay sùng sục và cơm trắng được dọn ra. Đói bụng, Seon Woo ăn ngấu nghiến, vừa ăn vừa hỏi:

“Chú bận lắm ạ?”

“Như mọi khi thôi. Hai ngày nữa chú phải tham gia một vụ điều tra bí mật, vậy nên sắp tới chắc khó liên lạc đúng giờ.”

“Nhưng chú nhớ ăn uống đầy đủ nhé. Như chú nói, không cẩn thận là ốm đấy.”

“Ừ, cháu cũng ăn nhiều vào. Dạo này học hành thế nào?”

Nhìn Seon Woo, người dù hoàn cảnh khó khăn vẫn nỗ lực học hành để vào đại học, cảnh sát Noh không giấu nổi vẻ tự hào. Trong lúc trò chuyện về đủ thứ chuyện, Seon Woo ngập ngừng thú nhận:

“Thật ra, cháu… đang ở nhà của Choi Yi Hyun, à không, Choi Yi Won.”

“Hả? Yi Won là ai… Khoan, Choi Yi Won? Có phải cái cậu Choi Yi Won đó không?” 

Đôi mắt cảnh sát Noh sáng rực, trí nhớ sắc bén về những vụ án ông từng phụ trách trỗi dậy.

“Sao lại liên quan đến cậu ta được?”

“Hóa ra cậu ấy học cùng trường đại học với cháu. Thấy cháu gặp khó khăn, cậu ấy chủ động giúp đỡ ạ.”

“Ừ, cũng đúng, nếu không có cháu, chắc bọn chú đã vất vả lắm để giải cứu cậu ta. Chú vẫn nhớ cái cách cậu ta thông minh khóa chặt cửa. Còn thằng Ahn Hyung Tae cắt khóa mà tức điên lên, buồn cười không chịu nổi.”

Cảnh sát Noh bật cười khanh khách khi nhớ lại hành động lanh trí của một đứa trẻ để cứu bạn, nhưng ngay sau đó, ông chép miệng:

“Thằng khốn đó, vì tiền mà làm chuyện táng tận lương tâm với lũ trẻ. Cậu ta giờ sống thế nào?”

Seon Woo hiểu vì sao cảnh sát Noh lo lắng. Ông đã chứng kiến quá nhiều nạn nhân của những vụ án nghiêm trọng, những người phải chịu đựng hậu quả cả về thể chất lẫn tinh thần. Suy nghĩ một lúc, Seon Woo mỉm cười đáp:

“Trước đây thế nào cháu không rõ, nhưng giờ cậu ấy sống tốt lắm ạ.”

“Ừ, quan trọng là hiện tại sống ra sao.”

Gật gù, cảnh sát Noh nâng ly nước lên rồi đặt xuống, thoáng chút thèm thuồng như muốn uống một ly rượu. Ông lặng lẽ ăn vài thìa canh đậu phụ rồi nói:

“Thỉnh thoảng chú vẫn nhớ khoảnh khắc lôi cậu ta ra khỏi cái lồng sắt đó. Cậu ta tìm cháu trước cả bố mẹ mình.”

“Yi Hyun làm vậy thật ạ?”

Lòng Seon Woo xúc động, nhưng chưa kịp cảm nhận hết thì cảnh sát Noh cười khì, kể tiếp:

“Cậu ta bảo cháu nhốt cậu ta rồi bỏ đi, vậy nên nhất định không tha cho cháu, trông bộ dạng hung hăng lắm.”

“Ừm…”

Không nói nên lời, Seon Woo đành cắm cúi ăn. Dù sao thì trẻ con mà, có giận dỗi cũng là chuyện thường. Bây giờ chẳng phải Yi Hyun đối xử tốt với anh sao?

“Đúng là duyên số con người, chẳng ai đoán trước được.”

Seon Woo gật đầu đồng tình. Trước khi gặp lại, anh gần như đã quên mất Yi Hyun trong dòng chảy bận rộn của cuộc sống. Anh không ngờ sẽ gặp lại, sống chung, và thậm chí còn yêu nhau như bây giờ.

Bữa ăn kết thúc trong những câu chuyện rôm rả. Cảnh sát Noh muốn trò chuyện thêm nhưng đã đến giờ quay lại làm. Dù bận rộn, ông vẫn ghé một quán cà phê mua cho Seon Woo một ly nước mát. Nhận lấy ly nước, Seon Woo cảm ơn:

“Cháu ăn ngon lắm, cảm ơn chú. Lần sau để cháu mời nhé.”

“Thôi nào, cháu lấy đâu ra tiền. Có khó khăn gì thì gọi chú, không có chuyện gì cũng gọi nhé!”

“Chú cũng giữ sức khỏe ạ. Cháu sẽ liên lạc lại.”

Nhìn bóng lưng cảnh sát Noh vội vã chạy về đồn, Seon Woo mỉm cười. Thấy ông khỏe mạnh, không vết thương nào nghiêm trọng, anh yên tâm. Nhấp một ngụm nước mát, anh bước đi rồi chợt khựng lại.

“Uống một mình thế này có phải hơi kỳ không?”

Nghĩ đến tài xế, Seon Woo vào một quán cà phê gần đó để mua thêm một ly nước trái cây. Đang lấy ví ra, một giọng nói quen thuộc gọi tên anh:

“Seon Woo!”

Quay lại, anh thấy một chàng trai trạc tuổi đang vẫy tay tiến đến. Gương mặt quen quen, nhưng anh không tài nào nhớ ra. Đang ngập ngừng, người kia bước tới, nắm chặt vai anh, mạnh đến mức đau nhói.

“Trời ơi, lâu quá không gặp! Mấy năm rồi nhỉ?”

“Xin lỗi, nhưng anh là ai?”

“Mày không nhớ tao à?”

Nghe Seon Woo hỏi lịch sự, người kia trợn mắt ngạc nhiên. Anh lục lọi trí nhớ, nghĩ có thể là bạn cùng trường nhưng chẳng tìm thấy manh mối. Người kia cười nhếch mép, nhìn anh từ đầu đến chân.

“Thằng khốn này… sống tốt nhỉ? Đúng là bất công.”

Giọng nói đầy ác ý khiến Seon Woo khựng lại. Và rồi, anh nhận ra gương mặt này.

“…Mày, có phải…”

Một cảm giác lạnh lẽo chạy dọc sống lưng. Theo bản năng, Seon Woo vung nắm đấm. Bất ngờ, người kia ngã nhào, ôm mặt rên rỉ. Không để đối phương kịp phản ứng, anh lao tới đá thêm một phát. Người kia quằn quại trên mặt đất. Seon Woo nhìn xuống, lạnh lùng:

“Kim Yoo Chan. Là mày, đúng không?”

Kim Yoo Chan, gã ở trại trẻ mồ côi từng lôi anh đến chỗ Ahn Hyung Tae. Không như Choi Yi Hyun hay Ahn Hyung Tae, gã này gần như bị Seon Woo lãng quên sau khi anh đánh gã ngã nhào trong căn hầm năm xưa. Giờ nghĩ lại, gã chính là kẻ góp phần khiến cuộc đời anh thêm khó khăn. Anh muốn đánh thêm nhưng kiềm chế lại. Nếu tiếp tục, anh sẽ gặp rắc rối pháp lý.

‘Chú Noh chắc vẫn ở đồn.’

Seon Woo vội bước về phía đồn cảnh sát. Bất chợt, anh nhận ra người gọi điện tự xưng là Kim Yoo Jin chính là Kim Yoo Chan. Chỉ một chữ khác biệt đã khiến anh không nhận ra. Nghe tiếng bước chân chạy sau lưng, anh quay lại, thấy Kim Yoo Chan tập tễnh bỏ chạy.

Cười khẩy, Seon Woo tiếp tục bước đi, nhưng đột nhiên mồ hôi lạnh túa ra. Adrenaline rút đi, anh bắt đầu run rẩy. Nhìn xuống, anh nhận ra ly nước chú Noh mua đã bị đổ làm ướt áo. Nhưng không phải nước trái cây, mà là máu đỏ tươi thấm đẫm áo trắng. Anh sững sờ, nhìn thấy cán dao nhô ra từ bụng mình.

Hóa ra, khi anh vung nắm đấm, Kim Yoo Chan đã đâm anh. Cơ thể bắt đầu run lẩy bẩy, tim đập thình thịch. Anh lảo đảo bước vài bước, cơn đau từ bụng lan tỏa. Không do dự, anh lao vào một tiệm gần đó, hóa ra là cửa hàng tiện lợi. Người nhân viên ngẩng lên, hoảng hốt khi thấy anh.

“Gọi… gọi cảnh sát giúp tôi…”

“Anh… anh ổn chứ?”

“Không… gọi cảnh sát… nhanh lên…”

Trong lúc nhân viên run rẩy nhấc điện thoại, Seon Woo gọi 119 báo vị trí của mình. Sức lực cạn kiệt, anh ngã xuống sàn. Nhân viên hét lên. Anh muốn xin lỗi vì khiến cô ấy sợ nhưng không còn sức.

“Đừng… rút dao ra…”

Máu thấm ướt cả quần, cơ thể lạnh dần. Điện thoại rung lên, tên Yi Hyun hiện trên màn hình.

‘Phải nghe máy…’

Trong cơn mê man, anh chỉ nghĩ đến Yi Hyun, đến cú sốc cậu ấy sẽ nhận, đến sức khỏe tinh thần mà Yi Hyun đang dần hồi phục. Anh khao khát được nhìn thấy khuôn mặt Yi Hyun. Và rồi, ý thức anh chìm vào bóng tối.

***

Khi tỉnh lại, ý nghĩ đầu tiên của Seon Woo là mình còn sống. Ý nghĩ thứ hai là cơn đau đớn khủng khiếp ở bụng. Anh hít vào, khẽ rên. Một giọng nói quen thuộc lập tức vang lên:

“Anh? Anh Seon Woo, anh tỉnh rồi à?”

Giọng Yi Hyun khiến lòng anh ấm áp, nhưng anh không thể mở mắt ngay được. Cơ thể nặng trĩu, đau đớn khiến anh chỉ rên rỉ. Yi Hyun bấm chuông gọi y tá. Khi nhân viên y tế đến, Seon Woo mới gắng gượng mở mắt. Ánh sáng chói lòa rọi vào.

Người đầu tiên anh thấy là Yi Hyun, với bộ dạng tiều tụy chưa từng thấy. Quần áo xộc xệch, tóc tai rối bù, quầng thâm dưới mắt đậm như mực. Dù vậy, anh vẫn nghĩ, trông cậu vẫn đẹp trai.

Nhân viên y tế kiểm tra tình trạng của anh, hỏi han để đảm bảo não bộ không tổn thương. Seon Woo cố gắng trả lời dù chỉ muốn ngủ. Sống sót đã là điều may mắn. Được gặp lại Yi Hyun khiến anh hạnh phúc. Nhưng cái máy thở nhân tạo thật sự bất tiện.

Bác sĩ trấn an Yi Hyun rằng ca phẫu thuật thành công, tình trạng của anh đã ổn định. Nhìn Yi Hyun dần thả lỏng, Seon Woo cố ra dấu xin tháo máy thở, nhưng chỉ nhận được nụ cười lịch sự từ bác sĩ.

Khi nhân viên y tế rời đi, Seon Woo kiệt sức, chỉ còn đủ sức chớp mắt. Yi Hyun nắm chặt tay anh, mắt long lanh:

“Tôi… tôi đã lo cho anh nhiều thế nào…”

Giọng cậu nghẹn ngào khiến lòng Seon Woo đau nhói. Anh đã quá chủ quan sau khi Ahn Hyung Tae bị bắt, không ngờ Kim Yoo Chan lại là mối đe dọa.

Yi Hyun và Kim Yoo Chan, hai mối duyên từ quá khứ mà anh không để tâm. Một người là ác duyên, nhưng với Yi Hyun, anh hy vọng sẽ là một mối duyên đẹp.

“Ngủ đi, anh. Mau khỏe để về nhà với tôi.”

Yi Hyun thì thầm, môi chạm vào mu bàn tay anh. Seon Woo gật nhẹ, rồi chìm vào giấc ngủ sâu như đầm lầy.

Còn tiếp

Bản dịch thuộc về Fuba Team, đăng tải duy nhất ở web navybooks.net, đọc tại web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch.

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo