Lịch đăng: T3 & T7 hàng tuần
Bản dịch thuộc về Fuba Team, đăng tải duy nhất ở web navybooks.net, đọc tại web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch.
Choi Yi Hyun chưa bao giờ quên được cái bóng tối kinh hoàng và u ám ấy.
Bị giam cầm trong căn hầm tối tăm đó là trải nghiệm tồi tệ nhất đối với một cậu thiếu gia sinh ra trong gia đình giàu có, là con út với khoảng cách tuổi tác lớn so với các anh chị, lớn lên trong sự nuông chiều và yêu thương của cả nhà mà chẳng cần phải cạnh tranh với bất kỳ ai. Sự phản bội của Yoon Seon Woo, người mà Yi Hyun từng quý mến và tin tưởng như một người bạn thân, là một cú sốc lớn. Nhưng điều đáng sợ nhất, hơn tất cả, chính là bóng tối.
Với cậu bé Yi Hyun, 42 ngày trong không gian ấy dài như cả một năm. Mỗi khoảnh khắc trôi qua đều bất tận và đầy kinh hãi. Căn hầm không một ô cửa sổ, không một tia sáng, chỉ là một khoảng tối trống rỗng như nuốt chửng mọi thứ. Sàn nhà ẩm ướt, nhớp nháp, và khi cậu co ro trong góc, mồ hôi lạnh túa ra, những con côn trùng vô hình lướt qua da thịt khiến cậu giật mình. Dù có gào thét, khóc lóc cũng chẳng ai đáp lại. Tiếng gầm rú của lò sưởi vang lên như tiếng ù tai. Khi nhìn vào khoảng không, cậu thường xuyên thấy những bóng ma quái dị hiện lên.
Ánh sáng duy nhất xuất hiện là khi được nhận đồ ăn. Đôi khi là Ahn Hyung Tae mang xuống, nhưng phần lớn là một gã đàn ông với đôi mắt hí.
“Cơm này! Đến giờ ăn cơm rồi, thằng nhóc!”
Yi Hyun đang chập chờn ngủ để cố quên đi nỗi sợ thì bị đánh thức bởi tiếng đạp mạnh vào song sắt rỉ sét. Ánh sáng từ cánh cửa vừa mở tràn vào, chói lòa khiến cậu không thể mở mắt. Trong ánh sáng ngược ấy, bóng dáng gã đàn ông trông như một con quỷ. Hắn giơ nắm đấm lên.
“Được nuông chiều quá hóa hư hỏng hả?”
Gã hành hạ Yi Hyun, nhưng đối với cậu, điều đó còn đỡ hơn. Vì càng bị hành hạ lâu, cậu càng được nhìn thấy ánh sáng lâu hơn. Nhưng chẳng bao lâu, gã dường như chán việc tra tấn, chỉ ném đồ ăn qua loa rồi rời đi trong chưa đầy một phút.
Trong không gian đáng sợ đến điên dại, Yi Hyun gào thét gọi gia đình và khóc lóc. Cậu mơ những cơn ác mộng, nhưng cũng mơ những giấc mơ hạnh phúc về việc trở về nhà, cả hai đều khiến cậu đau đớn. Cậu bé sợ rằng mình sẽ không bao giờ thoát khỏi nơi này, không bao giờ được gặp lại gia đình, và nỗi sợ cùng lo lắng ấy khiến cậu gần như phát điên.
Nóng bức, đói khát, cổ họng khô cháy. Trên sàn nhà không một mảnh vải, mùi hôi thối và những mảnh vụn sắc nhọn cào xước da thịt cậu. Cổ chân bị cùm sắt cọ xát đau rát.
Khi cảm giác như đã bị giam hàng tháng trời, Yoon Seon Woo bất ngờ xuất hiện trở lại.
Ban đầu, Yi Hyun thậm chí không nhận ra đó là Seon Woo. Khi cậu kiệt sức vì khóc lóc, thiếp đi trong cơn mệt mỏi, ánh sáng chói lòa khiến cậu tỉnh giấc và hét lên vì đau mắt. Một bàn tay ấm áp mang hơi ấm con người, vội bịt miệng cậu.
“Là anh đây, anh Seon Woo. Im lặng nào. Không thì chúng ta sẽ bị phát hiện mất.”
Tim Yi Hyun đập thình thịch như muốn nổ tung. Cậu run rẩy, ngập trong sự giận dữ, tuyệt vọng và một tia hy vọng mong manh. Cậu muốn cắn mạnh vào bàn tay đang chạm vào mình, nhưng rồi nỗi tủi thân dâng trào khiến cậu bật khóc. Cậu cố gắng tỏ ra thật đáng thương trước mặt Seon Woo.
“Anh ơi, em sợ lắm… Làm ơn đưa em ra ngoài đi. Em nhớ mẹ. Em muốn về nhà…”
“Anh xin lỗi.”
Lời xin lỗi của Seon Woo khiến trái tim Yi Hyun tan nát.
“Anh thực sự xin lỗi.”
Cậu hiểu lầm rằng lời xin lỗi ấy có nghĩa là Seon Woo không thể đưa cậu ra khỏi đây. Từ bỏ mọi hy vọng, Yi Hyun gào khóc to hơn. Thấy vậy, Seon Woo vội vàng ôm chặt lấy cậu như muốn ngăn tiếng khóc vang ra ngoài. Lần đầu tiên sau bao ngày, hơi ấm của một con người khiến tâm hồn yếu ớt của Yi Hyun dao động.
Chỉ điều đó thôi cũng đủ khiến cậu cảm thấy như được sống lại. Sự cô đơn trong căn hầm còn đáng sợ ngang với bóng tối. Tâm trí của cậu bé gần như vỡ vụn. Nhưng lời nói đầy hy vọng của Seon Woo đã vá lại trái tim cậu một cách mong manh.
“Cố chịu đựng một chút nữa thôi, được không? Rồi anh sẽ đưa em ra khỏi đây.”
Lời ấy khiến Yi Hyun vui mừng đến mức không thốt nên lời. Niềm hy vọng duy nhất ấy vừa ngọt ngào vừa đáng sợ. Khi Seon Woo đứng dậy định rời đi, nỗi hoảng loạn ập đến. Cậu nắm chặt lấy anh, van xin.
“Đừng đi, ở lại với em đi mà…”
Dù biết Seon Woo không thể tháo cùm sắt ở chân mình, Yi Hyun vẫn tuyệt vọng cầu xin. Nỗi sợ bị bỏ lại khiến cậu cảm thấy mình sẽ phát điên. Nhưng bất chấp lời van xin, Seon Woo lạnh lùng gỡ tay cậu ra và rời khỏi căn hầm.
Bóng tối lại bao trùm.
Yi Hyun nằm vật xuống sàn, tuyệt vọng và căm hận Seon Woo. Cậu muốn đánh chết kẻ đã giam mình ở đây. Cậu không hiểu tại sao mình phải chịu đựng chuyện này.
Sau một hồi khóc lóc, cậu chợt nhớ phải giấu những món đồ Seon Woo để lại. Cậu mò mẫm trên sàn nhà và tìm thấy một chiếc đèn pin, vài cục pin và một túi kẹo. Lo sợ bỏ sót thứ gì đó, cậu tiếp tục lục lọi thêm một lúc nữa.
Căn hầm đầy rác rưởi có vô số chỗ để giấu đồ. Yi Hyun toát mồ hôi, lần mò khắp nơi tìm một nơi an toàn. Cậu che đậy mọi thứ bằng một chiếc bao tải cũ và quên đi nỗi sợ hãi trong giây lát.
Ngồi co ro trong góc, cậu mở túi kẹo Seon Woo đưa cho. Tiếng bao bì sột soạt vang lên, và vị dâu tây rẻ tiền lan tỏa trong miệng.
“… Ngon thật.”
Cậu nhấm nháp từng viên kẹo thật chậm, tập trung vào vị ngọt để quên đi bóng tối. Khi nỗi sợ trở nên không chịu nổi, cậu bò đến chỗ bao tải, bật đèn pin và quan sát căn hầm. Không gian u ám, bốc mùi, nhưng không có ma quỷ hay côn trùng khổng lồ như cậu tưởng. Ánh sáng chói mắt khiến cậu chớp mắt liên tục để làm quen, nhưng cậu nhanh chóng tắt đèn, sợ hết pin.
Vị ngọt của kẹo và ánh sáng hiếm hoi giúp Yi Hyun giữ được chút tỉnh táo. Vài ngày sau, khi đang ngửi mùi vỏ kẹo, cậu giật mình vì tiếng cửa hầm mở ra. Cậu vội giấu vỏ kẹo đi.
“Anh đó hả?”
“Ừ.”
Seon Woo đáp, đóng cửa và bật đèn pin tiến lại gần. Anh đổ một đống đồ từ bao tải ra.
“Này, khăn ướt đây.”
Trong lúc Yi Hyun tò mò nhìn đồ ăn, Seon Woo đưa khăn ướt cho cậu. Lúc này cậu mới nhận ra mình bẩn thỉu đến mức nào. Lần đầu tiên trong căn hầm, cậu cảm thấy xấu hổ. Là một cậu thiếu gia, cậu chưa bao giờ ở trong tình trạng này.
Cậu lau người bằng khăn ướt, nhưng Seon Woo có vẻ không hài lòng. Anh giật lấy khăn, mạnh tay chà sạch cơ thể Yi Hyun. Cảm giác sạch sẽ khiến cậu dễ chịu hơn.
“Ăn cái này đi.”
Seon Woo đưa cho cậu một chiếc bánh Chocopie và một hộp sữa chua, những món ăn vặt mà gia đình cậu không bao giờ cho phép. Cậu xé vỏ, cắn một miếng, vị ngọt khiến cậu xúc động. Nhưng nỗi cô đơn còn đáng sợ hơn cơn đói, cậu chìa nửa chiếc bánh còn lại cho Seon Woo.
“Anh cũng ăn một nửa đi.”
Cậu đưa bánh ra vì sợ Seon Woo sẽ bỏ rơi mình nếu bị Ahn Hyung Tae đe dọa. May mắn thay, Seon Woo nhận lấy khiến Yi Hyun thở phào.
Nhưng niềm vui chẳng kéo dài. Seon Woo đứng dậy, Yi Hyun hoảng loạn níu lấy anh.
“Anh ở lại thêm một chút nữa không được không?”
“Không được…”
Seon Woo lưỡng lự, liếc nhìn cánh cửa.
Nỗi sợ bị bỏ lại khiến Yi Hyun run rẩy. Dù biết nguy cơ bị phát hiện, cậu vẫn không muốn ở lại một mình. Cuối cùng, Seon Woo ngồi xuống và bất ngờ thú nhận.
“Này, thật ra… anh là trẻ mồ côi.”
‘Mồ côi thì đã sao? Anh giam tôi ở đây mà giờ muốn tôi thương hại à?’
Giận dữ và uất ức dâng trào, Yi Hyun co mình lại, cố kìm nén. Mắt và mũi cậu cay xè.
“Anh không có nhà, cũng không có gia đình. Chú Ahn Hyung Tae bắt anh nói dối. Anh xin lỗi.”
‘Xin lỗi là xong sao? Anh nhốt tôi ở đây mà giờ xin lỗi? Đừng đi, đừng bỏ tôi lại.’
Cậu muốn gào lên, nhưng chỉ có nước mắt tuôn rơi. Thấy cậu khóc, Seon Woo hoảng hốt, cố dỗ dành.
“Kể một chuyện vui cho em nghe nhé?”
Những câu chuyện Seon Woo kể chẳng có gì đặc biệt, phim hoạt hình hôm qua, chuyện ở trường, hay vài câu đùa nhạt nhẽo. Nhưng những mẩu chuyện đời thường ấy làm nỗi tuyệt vọng của Yi Hyun dần tan biến. Lần đầu tiên trong căn hầm, cậu mỉm cười. Seon Woo thở phào, đứng dậy.
“Việc anh đến đây phải giữ bí mật. Ngoài giờ này ra, em không được tỏ ra thân thiết với anh khi thấy anh đâu đấy, hiểu chứ?”
Yi Hyun gật đầu lia lịa, biết Seon Woo là hy vọng duy nhất của mình.
“Cố gắng chịu đựng thêm một chút nữa nhé, được chứ? Rồi em sẽ ra khỏi đây và gặp được gia đình mình.”
Cửa hầm đóng lại, bóng tối trở về, nhưng lần này, nó bớt đáng sợ hơn. Yi Hyun nhắm mắt, ôm chặt hy vọng được Seon Woo cứu thoát.
Seon Woo không thất hứa. Anh đến mỗi ngày, đôi khi chỉ ném đồ ăn vào buổi chiều, nhưng vào lúc nửa đêm, khi mọi người đã ngủ, anh lén mang đồ đến.
“Yi Hyun, em ổn chứ?”
Dù chẳng hề ổn, Yi Hyun luôn gật đầu vì những cái ôm và lời nói của Seon Woo. Anh mang đến những món đồ chơi rẻ tiền như tượng nhựa, bóng cao su, đồ lắp ghép. Cậu giữ chúng trong tay, mân mê để giết thời gian.
Món quà hữu ích nhất là chiếc đồng hồ nhỏ. Nhờ đèn pin, cậu nhận ra những ngày tưởng chừng như bất tận chỉ là vài giờ.
Những lúc chia sẻ bánh Chocopie và sữa chua, Yi Hyun cảm thấy an ủi. Mùi vị ngọt ngào và tiếng bao bì sột soạt là niềm vui nhỏ nhoi. Nhưng có một thứ Seon Woo không đưa cho cậu.
“Cái đó là gì vậy, anh?”
“Đây là… vũ khí bí mật để đưa em ra khỏi đây.”
Còn tiếp
Bản dịch thuộc về Fuba Team, đăng tải duy nhất ở web navybooks.net, đọc tại web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch.