Lịch đăng: T3 & T7 hàng tuần
Bản dịch thuộc về Fuba Team, đăng tải duy nhất ở web navybooks.net, đọc tại web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch.
Dưới ánh sáng lờ mờ, Seon Woo giấu “vũ khí bí mật” vào một nơi mà bàn tay bị cùm của Yi Won không thể với tới. Một vật nhỏ nặng trịch, phát ra tiếng kêu leng keng. Đó là tất cả những gì Yi Won có thể đoán được. Khi Seon Woo rời khỏi tầng hầm, cậu cố sức vươn tay lần mò trong phạm vi cùm cho phép nhưng quá xa nên chỉ có thể nắm được bụi bặm và vụn rác.
‘Vũ khí bí mật đó rốt cuộc là cái gì?’
Là con dao để lén đâm chết gã đàn ông độc ác khi hắn bước vào căn hầm này? Là cây gậy để đập vào đầu hắn? Hay là cái bẫy để kẹp chặt mắt cá chân? Hay là thuốc độc, hoặc có lẽ là sợi dây thừng để siết cổ. Trong bóng tối, Yi Won tưởng tượng ra đủ loại vũ khí để sát hại dã man kẻ đã bắt cóc mình.
Dù biết cái gọi là “vũ khí bí mật” của Seon Woo không lớn đến vậy, cậu vẫn ám ảnh với suy nghĩ trả thù một cách bạo lực kẻ đã đẩy mình vào tình cảnh này. Đó là điều duy nhất Yi Won có thể làm. Căn hầm này cho dù ở lại bao lâu, cậu dường như không thể quen được. Mỗi ngày, nỗi sợ hãi mới mẻ khiến cậu cảm thấy mình lại sợ hãi hơn và dần dần phát điên. Khuôn mặt của gia đình dần mờ đi trong làn sương quên lãng.
Cứ thế, trong bóng tối, cậu miệt mài suy nghĩ về sự trả thù, chỉ chờ Seon Woo đến.
“Yi Won, anh đến rồi.”
Mỗi khi Seon Woo nói vậy và mở cửa bước vào, trái tim Yi Won tràn ngập sự nhẹ nhõm, vui sướng và hân hoan. Cậu nhấm nháp từng lời dịu dàng mà Seon Woo nói để an ủi mình, cố gắng nhìn khuôn mặt của đối phương càng lâu càng tốt khi còn chút ánh sáng. Thay vì khuôn mặt của gia đình, khuôn mặt của Seon Woo dần khắc sâu vào tâm trí cậu.
Đối tượng trả thù của Yi Won bao gồm cả Seon Woo, nhưng dù vậy, cậu vẫn gắn bó với anh. Tình cảm ấy cứ chồng chất lên từng lớp, từng lớp, dần dần trở nên kiên cố.
Và cuối cùng, ngày đó đã đến.
Ngay từ đầu, cậu đã tinh ý nhận ra rằng Seon Woo hôm đó khác thường. Đó là vì vào thời điểm đó, mọi sự chú ý của Yi Won đều chỉ hướng về anh. Ngay khi Seon Woo mở cửa, anh thở hổn hển khiến toàn thân Yi Won nổi da gà.
Liệu cậu có thể thoát khỏi căn hầm này? Sẽ được gặp lại gia đình? Nước mắt đã bắt đầu trào ra và cơ thể run rẩy vì phấn khích.
Seon Woo cũng kích động không kém, đóng cửa lại rồi thở phào một tiếng.
“Yi Won à, em phải nghe lời anh đấy. Nếu làm theo, hôm nay em có thể sẽ thoát khỏi đây.”
Gật đầu lia lịa, Yi Won chỉ mong Seon Woo mau chóng tháo cùm cho mình và mở cửa hầm. Cậu không hề nghĩ rằng một Seon Woo nhỏ tuổi như mình không thể tháo cùm hàn lại.
Nhưng trái với dự đoán của Yi Won, Seon Woo không động đến cùm. Thay vào đó, anh mở toang cánh cửa lồng chó lớn bị rỉ sét, nối liền với cùm chân của cậu.
“Vào trong đó đi.”
“Anh…?”
Bị nhốt trong tầng hầm đã đủ đau khổ rồi, vậy mà còn bắt cậu vào trong cái lồng đó ư? Hơn nữa, chiếc lồng rỉ sét có kích thước mà cậu sẽ không thể đứng thẳng được nếu chui vào. Chỉ nghĩ thôi cũng đủ đau đớn, Yi Won lắc đầu.
“Em không muốn vào.”
“Nhanh lên! Không còn thời gian đâu!”
Seon Woo ra lệnh bằng giọng gấp gáp và kéo cánh tay cậu. Yi Won không thể hiểu được tình huống này, chỉ biết khóc vì sợ hãi, căm ghét và oán hận đối phương. Seon Woo cứ liếc nhìn cánh cửa, cuối cùng trở nên bồn chồn và lớn tiếng quát:
“Nếu không làm thì anh sẽ không bao giờ đến gặp em nữa đâu!”
“Ư, hức, hức…”
Yi Won dù nghĩ rằng sẽ không bao giờ tha thứ cho Seon Woo, cuối cùng vẫn vì sợ hãi mà bò vào trong lồng. Vừa vào đến nơi, cậu đã không chịu nổi mà định bò ra ngoài, nhưng Seon Woo ngăn lại và nhanh chóng đóng cửa. Lúc đó, cậu mới hiểu ra vũ khí bí mật của Seon Woo là gì. Đó là hàng chục chiếc khóa.
“Anh, anh đang làm gì thế?”
Seon Woo an ủi rằng không sao cả rồi bắt đầu khóa lại. Mười cái, hai mươi cái, ba mươi cái…
Nỗi sợ hãi ập đến dữ dội, rằng có lẽ cậu sẽ không bao giờ thoát ra được nữa. Yi Won không thể hiểu tại sao Seon Woo lại làm như vậy. Tất cả lời hứa sẽ đưa cậu ra ngoài liệu có phải là dối trá không? Liệu anh có định nhốt mình ở đây mãi mãi không?
Lý trí của đứa trẻ gần như phát điên trong bóng tối không hoạt động bình thường. Cậu chỉ biết van xin đối phương đưa mình ra ngoài. Seon Woo không chỉ khóa kín mít khắp cửa lồng mà còn nối dây xích cùm chân của Yi Won với ống sắt trong hầm và cả với những chiếc lồng khác. Sau đó, khi Seon Woo định rời đi, đôi mắt Yi Won run rẩy vì sợ hãi. Chân cậu bé run lẩy bẩy và mồ hôi lạnh vã ra.
“Anh… đừng đi mà.”
“Cầm cái này ăn trong lúc chờ anh nhé.”
Seon Woo cũng ướt đẫm mồ hôi, đưa cho cậu bé một chiếc Chocopie và một hộp sữa chua. Yi Won quỳ gối, tay cầm gói đồ ăn vặt thơm lừng mùi ngọt. Nỗi tuyệt vọng và sợ hãi sâu sắc không thể tả xiết đè nặng lên trái tim đứa trẻ.
“Anh ơi! Anh! Ăn hết cái này đi. Đổi lại đừng bỏ em lại. Em sợ lắm… sợ lắm…”
Cậu khóc nức nở đến mức tầm nhìn mờ đi vì nước mắt. Cậu sợ hãi đến điên cuồng khi Seon Woo nhốt mình lại như thế này rồi bỏ đi. Cậu hoảng loạn đến mức hầu như không nhận ra việc Seon Woo và Yoo Chan đang cãi nhau.
Khi Seon Woo cuối cùng cũng khóa cửa hầm lại và bỏ đi, Yi Won hét lên một tiếng kinh hoàng. Cậu khóc lóc gọi tên Seon Woo, xin lỗi, và gào thét rằng sẽ căm ghét anh nhưng không có hồi đáp. Đó là lúc cậu cuộn tròn trong góc lồng, nước mắt tuôn như mưa. Bỗng nhiên, phía trên trở nên ồn ào, rồi một tiếng “Rầm!” lớn vang lên, cánh cửa hầm mở ra.
“Anh… anh…”
Từ “anh ơi” chưa kịp thốt ra trọn vẹn. Ngay cả trong ánh sáng ngược, cậu vẫn có thể nhận ra ngay đó là một người đàn ông trưởng thành với thân hình to lớn. Yi Won lập tức nhận ra đó là Ahn Hyung Tae, kẻ đã đưa tiền tiêu vặt cho Seon Woo trên chiếc xe tải nhỏ vào ngày cậu bị bắt cóc.
“Chỉ vài phút nữa là đến rồi, cố gắng chặn cảnh sát lại! Tao sẽ đưa thằng nhóc đi…”
Bước chân của Ahn Hyung Tae, người vừa ra lệnh cho ai đó bên ngoài cửa rồi tiến vào, chợt dừng lại. Yi Won sợ hãi đến mức gần như nín thở nhìn đối phương.
“Thằng khốn, cái quái gì thế này!”
Ahn Hyung Tae thô bạo lay mạnh cửa lồng khiến Yi Won hét lên. Cậu cảm thấy trái tim mình như muốn nhảy ra ngoài vì sợ đối phương sẽ mở cửa lồng và đưa mình đi bất cứ lúc nào. Nhưng trái với tưởng tượng đáng sợ của Yi Won, Ahn Hyung Tae không thể mở được cửa lồng. Hàng chục chiếc khóa mà Seon Woo đã gắn vào kêu loảng xoảng.
“Thằng chó chết nào đã làm cái trò quái quỷ này! Chết tiệt! Mẹ kiếp!”
Ahn Hyung Tae giận dữ đá mạnh vào lồng. Chẳng mấy chốc, hắn ta lấy ra một chiếc kìm cắt xích khổng lồ. Trái tim nhỏ bé của Yi Won đập thình thịch vì sợ hãi. Lúc đó, đứa trẻ mới nhận ra Seon Woo đã làm gì cho mình.
Việc khóa hàng chục chiếc khóa để giam mình trong lồng là sự sắp đặt của Seon Woo để bảo vệ Yi Won.
Ahn Hyung Tae vô cùng tức giận, ngay lập tức bắt đầu cắt khóa. Tuy nhiên, mỗi chiếc khóa đều to và khó cắt một lúc, hơn nữa mỗi lần cắt đều đòi hỏi sức lực rất lớn. Hắn vã mồ hôi hột, cắt được khoảng mười cái thì tức giận đấm loạn xạ vào lồng rồi vội vàng kéo mạnh nhưng nó chỉ bị kéo lê một đoạn rồi dừng lại.
Ahn Hyung Tae cố gắng đến mức mặt đỏ bừng, rồi chợt nhận ra dây xích cùm chân đã bị khóa vào ống sắt trong hầm, và hơn nữa, lồng này còn được nối với lồng khác. Hắn ta chửi bới thậm tệ rồi lao vào. Yi Won sợ hãi đến mức đóng băng, nhìn Ahn Hyung Tae cố gắng đưa mình đi, và nhìn hàng chục chiếc khóa đang bảo vệ mình khỏi hắn.
Hiện tại, chiếc lồng này là nơi an toàn nhất trên thế giới đối với Yi Won.
Mười chiếc khóa nữa đã bị cắt. Nhưng vẫn còn hai mươi chiếc nữa, nghĩa là vẫn còn an toàn. Và trước khi những chiếc khóa còn lại bị cắt, cảnh sát đã ập đến. Tiếng Ahn Hyung Tae gào thét vì không kiềm chế được bản tính nóng nảy của mình là niềm vui và sự hân hoan đối với Yi Won.
“Ôi chao, thằng nhóc này thông minh thật.”
Một người đàn ông đã chế ngự Ahn Hyung Tae đang điên cuồng, còng tay và đưa hắn ra ngoài, vuốt ve chiếc lồng một cách đầy tự hào. Yi Won cuộn tròn trong lồng, ngơ ngác nhìn các cảnh sát mang kìm cắt xích đến cắt khóa.
“Chắc là khó khăn lắm nhưng cháu đã chịu đựng rất tốt. Bây giờ chúng ta về nhà thôi.”
Cảnh sát Noh, một người trẻ tuổi, quấn chăn cho Yi Won rồi bế cậu lên. Yi Won nắm chặt lấy chiếc lồng nhưng cơ thể kiệt sức của cậu nhanh chóng mất hết sức lực. Cảnh sát Noh bước ra khỏi tầng hầm. Cuối cùng, Yi Won, người đã thoát khỏi tầng hầm và cả nhà trọ cũ kỹ, nhìn chằm chằm lên bầu trời xanh biếc rồi hỏi:
“…Anh ta đâu?”
“Hả?”
“Anh Seon Woo đâu?”
Cảnh sát Noh nghĩ rằng Yi Won đang lo lắng cho Seon Woo, vỗ lưng an ủi cậu, thương xót cho những gì đứa trẻ đã trải qua.
“Bạn cháu không sao đâu. Đang an toàn ở đồn cảnh sát.”
“Đưa anh Seon Woo đến đây ngay…”
“Trước hết thì phải đến bệnh viện kiểm tra đã…”
Dù cảnh sát Noh có an ủi hay không, Yi Won vẫn thở hổn hển. Cậu đột nhiên kích động và vùng vẫy.
“Anh ta! Anh ta đã nhốt tôi ở đây rồi bỏ đi! Tôi sẽ không tha cho anh ta đâu! Tôi sẽ trả thù!”
“Ôi trời!”
Yi Won vặn vẹo và vùng vẫy, cảnh sát Noh hoảng hốt, sợ làm rơi đứa trẻ nên quấn chặt cậu bé vào chăn. Dù đã được ra khỏi tầng hầm mà cậu tha thiết mong muốn, Yi Won lại bất chợt bật khóc thay vì vui mừng. Cậu gào thét trong tuyệt vọng.
“Tôi bảo đừng đi mà! Tôi đã bảo đừng bỏ tôi lại mà! Anh ta đã bỏ tôi lại! Vì anh ta mà tôi ra nông nỗi này! Tôi sẽ giết anh ta! Tôi sẽ giết anh ta!”
Những ký ức sau đó mờ dần. Đó là do cậu đã khóc đến mức kiệt sức như thể trút bỏ tất cả những gì trong người ra. Khi tỉnh lại, cậu đang nằm viện, gia đình đang nắm chặt tay cậu, không ngừng khóc.
“Thật may mắn vì con đã trở về an toàn. May mắn quá.”
Dù đã gặp lại gia đình mà cậu hằng mong nhớ, Yi Won vẫn khó mà tin vào điều đó. Cậu có cảm giác như thể cơ thể mình vẫn bị giam cầm trong căn hầm đó, chỉ đang mơ một giấc mơ hạnh phúc được gặp gia đình. Nụ cười dần tắt trên khuôn mặt của gia đình, những người vui mừng vì con trai út của họ đã trở về an toàn.
Dù có chút nhạy cảm, nhưng đứa con trai luôn hoạt bát và vui vẻ giờ đây chỉ còn ngơ ngác và ít nói. Ai cũng thấy đó không phải là phản ứng bình thường.
Họ đưa Yi Won đến gặp một nhà tâm lý học trẻ em nổi tiếng. Kết quả kiểm tra tâm lý của đứa trẻ bị nhốt trong căn hầm gần như không có ánh sáng trong hơn một tháng khá tệ. Việc điều trị bắt đầu ngay lập tức nhưng hiệu quả rất ít sau một tháng, rồi hai tháng trôi qua. Trong khi gia đình than khóc, khóc lóc và ôm lấy Yi Won, vụ bắt cóc này đã được báo chí cả nước đăng tải rộng rãi.
Điều này càng làm trầm trọng thêm tình trạng tâm lý vốn đã không tốt của Yi Won. Các phóng viên cứ bám riết khiến Yi Won vốn đã rất nhạy cảm, càng thêm khổ sở. Có lần, một phóng viên đột nhiên nắm lấy cánh tay cậu, khiến cậu hoảng loạn gần như phát điên.
Sau sự việc, bố mẹ Yi Won đã đổi tên cậu thành Choi Yi Hyun, đồng thời dồn hết tâm sức vào công việc kinh doanh, thậm chí còn tiết kiệm cả thời gian ngủ. Việc mở rộng, bắt đầu với quyết tâm sẽ không bao giờ để chuyện này xảy ra nữa, đã rất thành công. Chẳng mấy chốc, công ty đã lớn mạnh đến mức không ai dám động đến.
Tuy nhiên, tình trạng tinh thần của Yi Hyun vẫn không có dấu hiệu cải thiện đáng kể.
Yi Hyun không thể ngủ khi tắt đèn. Ngay cả khi bật đèn sáng trưng mà ngủ, cậu cũng chỉ ngủ được một lát rồi lại la hét hoặc tỉnh giấc với mồ hôi lạnh toát ra. Vì không thể đi học bình thường, cậu được học tại nhà, nhưng lại thường xuyên hung hăng bất ngờ dù trước đó rất ngoan ngoãn. Đối tượng cậu tấn công không phân biệt bạn bè đồng trang lứa, giáo viên, người làm trong nhà hay thậm chí là gia đình.
“Đưa anh Seon Woo đến đây! Tôi sẽ trả thù! Tôi sẽ trả lại gấp bội những gì đã phải chịu!”
Còn tiếp
Bản dịch thuộc về Fuba Team, đăng tải duy nhất ở web navybooks.net, đọc tại web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch.