Lịch đăng: T3 & T7 hàng tuần
Bản dịch thuộc về Fuba Team, đăng tải duy nhất ở web navybooks.net, đọc tại web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch.
Choi Yi Hyun cứ thế nổi loạn, gọi tên Seon Woo và buông ra những lời chửi rủa độc địa mà cậu học được từ Ahn Hyung Tae và đám tay sai trong thời gian bị giam cầm.
Tuy nhiên, gia đình không bao giờ đưa Seon Woo đến. Họ biết, qua kết quả điều tra của cảnh sát, rằng chính Seon Woo đã dẫn đến vụ bắt cóc Yi Hyun. Tuy nhiên, họ không trách cứ mà coi anh như một nạn nhân. Họ hiểu rằng, nếu không phải Seon Woo, Ahn Hyung Tae sớm muộn cũng bắt cóc cậu út của họ. Và chính nhờ hành động dũng cảm của Seon Woo mà Yi Hyun được cứu thoát. Họ cũng lo rằng việc để Yi Hyun gặp Seon Woo sẽ càng làm tổn hại đến sức khỏe tinh thần của cậu.
Thay vào đó, họ bí mật hỗ trợ Seon Woo thông qua cảnh sát Noh, giúp anh có cuộc sống ổn định cho đến khi trưởng thành. Tiền đặt cọc, học bổng trường học, các chương trình phúc lợi, tất cả đều được sắp xếp để Seon Woo nghĩ rằng đó là do cảnh sát Noh giúp đỡ. Thậm chí việc tìm việc làm và mua nhà sau này của anh cũng được chuẩn bị chu đáo.
Khi lên trung học, Yi Hyun dần lấy lại chút bình tĩnh, đủ để quay lại trường. Nhưng chưa đầy vài tháng, cậu đã gây ra vụ bạo lực, đánh một bạn cùng lớp không thương tiếc vì bị trêu chọc và gây hấn. Vụ việc được giải quyết bằng tiền, nhưng những sự cố tương tự vẫn tiếp diễn.
Yi Hyun không thể chịu đựng tiếp xúc lâu dài với người khác. Cuộc sống tập thể gây cho cậu căng thẳng tột độ. Cuối cùng, trước khi vào được cấp ba, cậu phải nhập viện tâm thần. Sau đó, vòng lặp nhập viện, bạo lực và tự làm hại bản thân cứ lặp lại.
Điều khiến Yi Hyun đau khổ nhất là chứng mất ngủ.
Cậu bắt đầu khóa cửa mỗi đêm, rồi treo hàng loạt ổ khóa để có thể chợp mắt. Đến khi cậu mang về một chiếc lồng sắt dành cho chó lớn, gia đình không nỡ nhìn con trai ngủ trong đó, nhưng vẫn lắp đặt lồng sắt trong phòng ngủ. Vì sự ổn định của cậu út, họ sẵn sàng làm mọi thứ. Trong lồng sắt, Yi Hyun ít nhiều ngủ được.
Nhưng rồi, cậu lại định kỳ nổi cơn tìm Seon Woo.
Cậu không hiểu nổi tại sao mình ám ảnh với Seon Woo đến vậy. Cậu nghĩ rằng, hơn một tháng trong căn hầm tối tăm đã khiến hình ảnh Yoon Seon Woo khắc sâu vĩnh viễn trong tâm trí. Đã vài năm kể từ lần cuối gặp anh, nhưng trong những cơn ác mộng, Seon Woo xuất hiện thường xuyên, như thể cậu gặp anh mỗi vài ngày.
Cậu không thể dứt bỏ nỗi ám ảnh với Seon Woo.
Hơi ấm ẩm ướt và nóng bỏng khi anh ôm chặt cậu cứ ám ảnh mãi.
Cậu nhớ Seon Woo mỗi ngày, đồng thời căm ghét anh. Cậu khao khát gặp anh, nhưng lúc đó, Seon Woo đang được bảo vệ danh tính, khiến cậu bé Yi Hyun không có cách nào tìm ra. Sau nhiều năm, khi nỗi ám ảnh không nguôi và tình trạng của cậu không cải thiện, gia đình như nắm lấy cọng rơm cuối cùng, quyết định đưa thông tin về Seon Woo cho cậu.
“Đây là thông tin về anh Seon Woo mà em cứ tìm.”
Nằm trên giường nghe nhạc, Yi Hyun hé một mắt. Chị gái luôn xót xa và không thể từ chối yêu cầu của cậu út, đứng đó với tập tài liệu dày cộp. Nhìn thanh sắt kiên cố giữa mình và em trai, chị khẽ thở dài.
“Để đó đi, em sẽ xem.”
Yi Hyun đáp lạnh lùng, nhắm mắt lại. Chị gái vốn nghĩ cậu sẽ lao đến giật lấy tài liệu, thở phào nhẹ nhõm. Nhìn em trai đầy lo lắng, chị đặt tập tài liệu qua khe sắt.
“Đừng ở trong đó mãi, ra ngoài tắm nắng chút đi.”
“Vâng, em sẽ làm vậy.”
Dù Yi Hyun ngoan ngoãn, cậu đôi khi bỗng trở nên hung tợn đến đáng sợ. Mỗi lần như thế, gia đình lại nghiến răng, nghĩ cách khiến cuộc đời Ahn Hyung Tae trong tù thêm đau khổ.
Cửa đóng lại, chị gái rời đi, Yi Hyun bật dậy, cẩn thận nhặt tập tài liệu lên. Những bức ảnh đính kèm hiện ra đầu tiên: Seon Woo trong đồng phục rời trường, mua đồ ăn ở siêu thị, ảnh thẻ học sinh. Cậu thấy khó chịu khi anh sống tốt trong khi cậu ngày ngày đau khổ vì nghĩ về anh.
“Tôi nhất định sẽ trả thù.”
Yi Hyun lẩm bẩm dán ảnh Seon Woo lên tường gần bàn học. Ảnh thẻ được kẹp dưới kính bàn, bức ảnh anh cười vui vẻ được đặt trong khung, để ở nơi dễ thấy nhất.
Ngồi tại bàn, Yi Hyun chăm chú nhìn ảnh. Gương mặt Seon Woo khác với ký ức của cậu: trán cao, nụ cười rạng rỡ, sống mũi thẳng và đầu mũi thanh tú. Cậu tìm thấy những nét quen thuộc từ thời thơ ấu trong gương mặt trưởng thành ấy.
“…Đáng ghét.”
Nhìn khuôn mặt điển trai, cậu lẩm bẩm bực bội, nhưng ánh mắt không rời ảnh. Mỗi ngày, cậu xem những bức ảnh mới, thề sẽ trả thù, và dần dần, hình ảnh Seon Woo trong mơ cũng trưởng thành.
Kể từ khi nhận được thông tin, Yi Hyun trở nên ngoan ngoãn hơn. Gia đình mang thêm nhiều tài liệu chi tiết hơn. Quyền riêng tư của Seon Woo không được tôn trọng trước sức khỏe tinh thần của cậu út. Nhờ đó, Yi Hyun biết rõ Seon Woo dậy khi nào, đến trường lúc nào, tan học ra sao, làm thêm ở đâu, thích ăn gì, thành tích học tập thế nào, và bạn bè ra sao.
Tuy nhiên, vì từng nghe cậu nguyền rủa Seon Woo dữ dội, gia đình cấm cậu gặp trực tiếp anh, sợ cậu trở thành kẻ sát nhân.
Đến tuổi vào cấp ba, khi vẫn học tại nhà, Yi Hyun yêu cầu gia đình:
“Con muốn vào trường cấp ba này.”
Khuôn mặt của gia đình rạng rỡ khi con út tự nguyện muốn đi học, nhưng sắc mặt họ tối sầm khi biết đó là trường của Seon Woo.
“Không được, đó là trường của Yoon Seon Woo.”
“Tại sao không được?”
“Con sẽ không để yên cho cậu ấy.”
Gia đình nhớ rõ những vụ bạo lực của Yi Hyun. Dù không đánh người vô cớ, ngưỡng chịu đựng của cậu rất thấp. Với tính cách dễ gây hấn và gương mặt luôn thu hút sự chú ý, việc để cậu đến trường của Seon Woo là không thể.
Bị từ chối cương quyết, Yi Hyun tối sầm mặt. Trong ánh mắt lo lắng của gia đình, cậu cắn môi rồi đáp:
“…Được thôi.”
Đêm đó, Yi Hyun nuốt cả lọ thuốc ngủ và thuốc an thần rồi được tìm thấy ngã quỵ và đưa vào cấp cứu. May mắn không để lại di chứng. Nhìn cậu trong bệnh viện, cha cậu lần đầu rơi lệ. Mẹ cậu, vốn trầm cảm nặng sau vụ bắt cóc, cũng nhập viện vì suy nhược thần kinh.
“Yi Won à… Sao con lại có thể làm tan nát cõi lòng cha mẹ như thế này chứ, thằng bé hư.”
Nghe cha gọi tên cũ trong xúc động, Yi Hyun với gương mặt tiều tụy, thở dài.
“Con xin lỗi. Nhưng con không phải đang chống đối. Cũng không phải muốn chết. Chỉ là nếu không làm như vậy, con rất khó chịu đựng được.”
Yi Hyun quay lưng lại với người cha đang thở dài liên tục, nói nhỏ:
“Con chỉ muốn ngủ một giấc thật sâu, dù chỉ một ngày thôi…”
Sự việc này đã gây ra cú sốc lớn cho gia đình. Dù Yi Hyun giải thích rằng thuốc an thần khó có thể dùng để tự tử và cậu không hề có ý định đó, nhưng gia đình đã coi đó là hành vi tương tự như tự tử. Sau nhiều ngày họp hành căng thẳng, họ quyết định chiều theo ý muốn của Yi Hyun.
“Cấp ba thì không được. Nhưng, ta cho phép con vào cùng trường đại học.”
Gia đình mong muốn Yi Hyun gặp Yoon Seon Woo, người mà cậu ám ảnh, sau khi cậu ít nhất đã vượt qua giai đoạn tuổi dậy thì đầy bất ổn về cảm xúc. Đó là quyết định tốt nhất mà họ có thể đưa ra. Yi Hyun với đôi mắt thâm quầng vì thiếu ngủ, ngơ ngác lắng nghe kết quả cuộc họp gia đình, rồi ngẩng đầu lên. Đôi mắt cậu hiếm hoi lóe lên sức sống.
“Nhưng con phải hứa với bố. Đến lúc đó, con sẽ đi tư vấn và điều trị tốt, uống thuốc đều đặn không bỏ bữa. Không được làm những chuyện như thế này nữa.”
“…Con hứa.”
Vừa ngoan ngoãn hứa, Yi Hyun vừa bày tỏ ý muốn được sống độc lập. Trước sự phản đối của gia đình, cậu đề nghị có thể cử người giám sát mình, nhưng cậu muốn ra khỏi nhà chính.
“Nếu con ở đây, mẹ sẽ càng khổ. Con cũng nghĩ thế là tốt hơn.”
Lúc đó, Yi Hyun đã chán ngấy việc gia đình ngày nào cũng lo lắng và bận tâm đi lại trong phòng mình và mỗi lần đều nhìn chiếc lồng với ánh mắt thương hại.
Vì tình trạng của mẹ cũng không tốt, gia đình sau một hồi cân nhắc đã miễn cưỡng chấp nhận ý kiến đó. Khi bạn bè đồng lứa vào cấp ba, Yi Hyun chuyển đến ngôi nhà mới với một chiếc lồng sắt tương tự trong phòng ngủ.
May mắn thay, việc sống độc lập có lợi cho cả Yi Hyun và gia đình.
Yi Hyun tập trung vào việc học, nghĩ đến việc gặp Seon Woo ở trường đại học. Cậu vượt qua kỳ thi GED và học cho kỳ thi tuyển sinh đại học, đồng thời chuẩn bị một căn hầm. Tưởng tượng việc giam Seon Woo trong đó, như anh từng làm với mình, khiến cậu khoái chí. Cậu muốn trả lại từng điều Seon Woo đã làm: nhốt anh, chỉ mình cậu mang đồ ăn, đồ chơi cho anh.
Khi tâm trạng không tốt, Yi Hyun sẽ xuống hầm và chìm đắm trong mộng tưởng. Nhưng sau vài ngày sống như vậy, cậu thấy khó chịu. Dù căn hầm này sạch sẽ hơn nhiều so với nơi cậu từng bị giam nhưng nó vẫn gợi lại ký ức kinh hoàng.
Cậu gọi thợ lắp cửa sổ trần để thấy được bầu trời khiến căn hầm sáng sủa vào ban ngày. Cậu thay giấy dán tường, lót sàn và tường bằng vật liệu êm ái, lắp hệ thống thông gió để xua mùi hôi.
‘Giá như hồi đó cũng có những thứ như thế này.’
Cậu tưởng tượng rồi mang sách, đồ chơi, và đồ giải trí vào hầm dựa theo sở thích của Seon Woo. Căn hầm mới trở nên đúng gu cậu, khiến cậu thường xuyên xuống đó. Cậu chơi game, hoặc nằm nhìn cửa sổ trần, nghĩ về Seon Woo.
‘Anh ấy có nhớ mình không? Có nghĩ về mình mỗi ngày như mình không?’
Nghĩ rằng anh chẳng làm thế, cậu lại bực bội, nhìn ảnh Seon Woo và nuôi dưỡng ý định trả thù.
Ngày qua ngày, tuần qua tháng, năm qua năm… Ngày ấy cuối cùng cũng đến.
Theo thỏa thuận với gia đình, Yi Hyun chỉ được vào đại học khi trưởng thành. Ngay ngày đầu khai giảng, cậu không thèm nghe giảng mà đi tìm Seon Woo. Biết rõ lịch học của anh, việc đoán anh ở đâu không khó.
‘Nếu anh ấy nhận ra mình và tránh đi thì sao?’
Nghĩ vậy, Yi Hyun nhíu mày, nhớ lại địa chỉ của Seon Woo. Có lẽ sau bao năm, anh không nhận ra cậu nữa.
‘Dám khiến mình ra nông nỗi này mà vô tư thế sao?’
Cậu sẽ không để yên. Bước đi với ý nghĩ ấy, Yi Hyun dừng lại.
Đúng lúc đó, bài giảng kết thúc, sinh viên ùa ra từ phòng học. Seon Woo ở trong số đó. Yi Hyun đứng sững, mặt cứng lại. Dù biết anh có nhiều bạn qua báo cáo nhưng tận mắt thấy được thì cảm giác thật khác.
“Seon Woo, ăn trưa xong đến phòng sinh hoạt CLB nhé?”
“Phòng sinh hoạt CLB á? Muốn đi lắm nhưng tôi phải ghé thư viện vì bài tập. Cậu ở đó đến khi nào?”
“Chẳng biết. Khoảng hai ba tiếng nữa? Bọn tôi đã gọi gà rán rồi.”
“Được rồi. Tôi sẽ cố xong sớm để đến.”
Còn tiếp
Bản dịch thuộc về Fuba Team, đăng tải duy nhất ở web navybooks.net, đọc tại web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch.