Lịch đăng: T3 & T7 hàng tuần
Bản dịch thuộc về Fuba Team, đăng tải duy nhất ở web navybooks.net, đọc tại web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch.
#Ngoại truyện
“Hay là chúng ta đi du lịch nhé?”
Lời đề nghị bất ngờ khiến Yi Hyun quay đầu nhìn Seon Woo. Người yêu của cậu như thường lệ vào cuối tuần, đang nằm bẹp dí trên ghế sofa, dính chặt vào đó như thể muốn hòa làm một với lớp đệm. Nhìn lướt qua gò má phồng lên vì bị tay vịn ghế ép vào, Yi Hyun đáp lại, giọng thoáng ngạc nhiên.
“Đi du lịch? Đột nhiên vậy ư?”
“Không hẳn là đột nhiên… Chẳng phải trước đây chúng ta đã định đi Jeju mà chưa đi được sao?”
Khuôn mặt Yi Hyun thoáng cau lại khi nhớ đến sự kiện Seon Woo bị thương nặng vì nhát dao của Kim Yoo Chan, kẻ được Ahn Hyung Tae sai khiến. Thấy vậy, Seon Woo vươn tay, nhẹ nhàng ấn những nếp nhăn trên trán Yi Hyun để xóa chúng đi rồi tiếp tục nói.
“Lần này chúng ta tốt nghiệp rồi, hay là đi chơi để kỷ niệm luôn đi.”
Sau khi trở lại trường, Seon Woo như lột xác, từ một người từng lười biếng giờ đây chăm chỉ với cuộc sống đại học một cách đáng kinh ngạc. Nhưng cuộc sống đó đã khác xưa rất nhiều. Việc không cần phải cố gắng tuyệt vọng để tạo dựng một tương lai ổn định, không cần phải cày cuốc điểm số và làm thêm cả ngày lẫn đêm là một sự khác biệt thực sự rất lớn.
Việc đạt điểm cao giờ đây dễ dàng hơn bao giờ hết. Không còn phải học hành trong trạng thái kiệt sức vì công việc, Seon Woo nhận ra hóa ra việc học lại có thể thoải mái đến thế. Một căn nhà sáng sủa, ấm áp với lò sưởi, nước nóng đầy đủ mà không cần lo tiền thuê nhà, tiền điện nước. Những bữa ăn đầy đủ dinh dưỡng được chuẩn bị sẵn mỗi ngày… Tất cả những điều đó cho phép anh tập trung hoàn toàn vào việc học, và vị trí thủ khoa dường như đã nằm trong tầm tay.
Cách anh đối mặt với mọi người cũng thay đổi rõ rệt. Seon Woo thẳng tay cắt bỏ những buổi tụ tập mà trước đây anh tham gia chỉ để giữ mối quan hệ, cũng không còn cố gắng lấy lòng các giáo sư. Bởi lẽ, bên cạnh anh đã có mối quan hệ quan trọng nhất, người yêu của mình. Có phần thực dụng, nhưng ngay cả khi anh có nhận liên tục điểm F thì với sự hậu thuẫn vững chắc từ Yi Hyun, anh vẫn sẽ được đảm bảo một công việc tốt. Thành thật mà nói, anh thấy hạnh phúc.
Và rồi, sau khi tốt nghiệp cùng Yi Hyun, lần đầu tiên có thời gian rảnh rỗi mà không phải lo kiếm tiền, suy nghĩ của Seon Woo tự nhiên hướng đến một chuyến du lịch, điều mà anh chưa từng có cơ hội trải nghiệm. Dù vậy, anh vẫn nghĩ mình nên chuẩn bị một chút cho việc làm. Nhưng rồi anh tự nhủ:
‘Dù sao thì nơi mình làm việc dường như đã được định sẵn rồi.’
Tuần trước, Seon Woo đã cùng Yi Hyun đến thăm một công ty thuộc tập đoàn nhà họ Choi. Bề ngoài là vì việc gia đình, nhưng cách Yi Hyun dẫn anh đi khắp công ty, giới thiệu từng ngóc ngách một cách tự hào, rõ ràng là đang ngầm mời gọi anh cùng gia nhập. Seon Woo dĩ nhiên chẳng có ý định từ chối con đường trải hoa hồng mà Yi Hyun đã chuẩn bị sẵn.
Hơn nữa, nếu không làm việc cùng nhau, Seon Woo biết chắc rằng dù tự mình giam mình trong nhà hay bị Yi Hyun “giam giữ” đi chăng nữa, kết cục cũng sẽ là một cuộc sống “hạnh phúc bị giam cầm” bên nhau mãi mãi…
‘Dù sao thì, để tránh bị gọi là kẻ nhảy dù, mình cũng nên chuẩn bị một chút, đúng không?’
May mắn thay, nhờ những nỗ lực không ngừng nghỉ trước đây, điểm số và các chứng chỉ của Seon Woo đã đủ để anh tự tin bước vào bất kỳ công ty nào. Với sự chăm chỉ và khả năng giao tiếp được rèn giũa qua những năm tháng làm việc, anh tin mình có thể trở thành một “kẻ nhảy dù” được đồng nghiệp chào đón. Hoặc nếu không, cùng Yi Hyun bắt đầu từ vị trí nhân viên mới và thăng tiến từng bước cũng là một lựa chọn không tồi.
“Được thôi, đi du lịch đi.”
Không biết Seon Woo đang mơ mộng gì, Yi Hyun thoải mái đồng ý. Seon Woo trườn đến gần, đặt đầu lên đùi Yi Hyun, vươn tay ôm lấy vòng eo cậu. Anh ngước nhìn với nụ cười rạng rỡ, khiến tai Yi Hyun thoáng đỏ. Seon Woo nói với tông giọng tràn ngập niềm vui.
“Nghĩ đến việc đi du lịch cùng người yêu thôi đã thấy thích rồi.”
Kể từ khi chính thức yêu Yi Hyun, Seon Woo luôn bày tỏ tình cảm một cách nồng nhiệt. Với anh, Yi Hyun không chỉ là người yêu mà còn là gia đình, người mang đến cho anh cảm giác yêu thương trọn vẹn. Trước đây, sống một mình quá lâu, anh chưa từng biết rằng việc yêu và được yêu lại có thể khiến cuộc sống tràn đầy và hạnh phúc đến vậy. Thậm chí, anh còn thấy hơi bất công khi giờ mới nhận ra điều đó.
“…Em cũng thích.”
Yi Hyun đáp lại chậm rãi, tay dịu dàng vuốt ve má Seon Woo. Khác với anh, Yi Hyun không giỏi bộc lộ cảm xúc một cách thẳng thắn. Nhưng Seon Woo có thể cảm nhận được tình cảm của cậu qua ánh mắt và hành động. Không khó để nhận ra, nhất là khi tai Yi Hyun cứ đỏ lên mỗi khi ở bên anh.
Một nụ cười vô cớ trào dâng, niềm hạnh phúc chỉ vì được ở bên người yêu khiến Seon Woo lâng lâng. Khi Yi Hyun cầm máy tính bảng bắt đầu tìm kiếm vé máy bay và chỗ ở, mắt Seon Woo sáng rực lên.
“Anh lên kế hoạch cho chuyến đi này được không?”
“Tùy anh.”
Yi Hyun dễ dàng đưa máy tính bảng cho anh. Seon Woo vẫn nằm gối đầu lên đùi cậu, bắt đầu tìm kiếm vé máy bay. Anh hỏi Yi Hyun xem ngày nào thì tiện, rồi quyết định khởi hành vào Chủ nhật. Bởi vì thứ Bảy họ đã có kế hoạch đi ăn thịt bò Hanwoo hạng 1++ nên không đi được.
“Hay là chúng ta khởi hành vào buổi chiều thong thả rồi tối về nhỉ?”
Vừa lẩm bẩm, Seon Woo vừa xem xét lướt qua các lựa chọn vé máy bay. Mắt anh dừng lại ở dòng chữ “ghế thương gia”. Ghế thương gia… anh từng mơ được ngồi thử, nhưng nghĩ rằng dùng tiền của Yi Hyun để xa xỉ thế này thì hơi quá, lại thêm thời gian bay đến Jeju quá ngắn. Ngón tay anh chạm vào mục ghế phổ thông, nhưng Yi Hyun đang nhìn màn hình cùng anh bất ngờ lên tiếng.
“Cứ chọn ghế thương gia đi anh. Dù chỉ một tiếng thôi nhưng em không ngồi hạng phổ thông được vì khó chịu lắm.”
Nghe qua thì giống giọng điệu của một thiếu gia tài phiệt bất cần, nhưng Seon Woo biết rõ Yi Hyun nói vậy là để anh bớt thấy áy náy. Nụ cười tươi tắn nở trên môi anh, gánh nặng trong lòng như được trút bỏ.
“Dù sao thời gian đến Jeju cũng ngắn, ngồi hạng phổ thông cũng được mà. Nhưng nếu người yêu anh đã muốn thì đành phải chọn cái tốt nhất thôi.”
Cảm giác dùng thẻ của người yêu giàu có để mua vé đắt tiền hóa ra lại… khá là tuyệt. Tiếp đến, khi tìm chỗ ở, Yi Hyun lại bất ngờ lên tiếng.
“Em không ngủ được ở chỗ rẻ tiền, chọn chỗ tốt nhất đi.”
“Vậy sao? Nếu em đã nói thế thì… đành chịu thôi.”
Ngón tay Seon Woo lại mạnh dạn nhấn nút đặt chỗ. Mọi thứ cho chuyến đi Jeju dần được chuẩn bị chu đáo. Và đến Chủ nhật, sau khi thưởng thức thịt bò Hanwoo hạng 1++ trong tâm trạng phấn khởi, Seon Woo cùng Yi Hyun lên máy bay đến Jeju.
Seon Woo chưa từng ngồi ghế hạng phổ thông nên không có gì để so sánh, nhưng ghế thương gia quả thật thoải mái đến bất ngờ. Niềm háo hức về chuyến đi khiến anh phấn khích, má hồng lên, cơ thể như nóng bừng. Đến mức Yi Hyun còn lén cắn nhẹ một miếng lên má anh, cảm giác mềm mại và chín muồi như trái cây. Seon Woo giật mình, nhìn quanh rồi khẽ đáp lại bằng một nụ hôn.
Khi cả hai xuống máy bay, thời tiết Jeju rực rỡ nhưng nóng bức. Họ đi bộ dưới cái nắng gay gắt để đến bãi đỗ xe, mồ hôi nhễ nhại. Ban đầu, trưởng phòng Jung đề nghị lái xe cho cả chuyến đi, nhưng Yi Hyun từ chối vì muốn có không gian riêng tư với Seon Woo. Thay vào đó, một chiếc xe đã được chuẩn bị sẵn đợi họ. Seon Woo nhanh nhẹn nhảy vào ghế lái.
“Anh lái xe cũng tốt lắm đấy.”
Trong số các chứng chỉ Seon Woo lấy để chuẩn bị cho công việc, dĩ nhiên có cả bằng lái xe, loại 1, lái xe số sàn. Anh tự tin cầm lái, còn Yi Hyun ngồi bên cạnh ngoan ngoãn khen ngợi. Tâm trạng hứng khởi, Seon Woo đùa.
“Làm tài xế cho em cũng được nhỉ?”
“Em không nghĩ anh đủ giỏi để làm tài xế riêng cho em đâu.”
Yi Hyun đang cười vui vẻ bỗng nghiêm mặt. Một khoảng lặng ngượng ngùng trôi qua. Seon Woo liếc nhìn, khẽ nói.
“Thôi mà, anh đã nói sẽ vào làm cùng em ở công ty rồi mà. Ý là làm thư ký cho em chứ không phải tài xế thật đâu. Nào, mau khen anh lái giỏi đi, bảo rằng trả lương tháng 10 triệu won cho anh cũng không tiếc đi.”
“…À.”
“…”
“Vâng, anh lái giỏi quá, em suýt ngủ quên mất. Giờ em chuyển 10 triệu won vào tài khoản của anh nhé?”
Không muốn phá hỏng bầu không khí, Seon Woo lịch sự từ chối khoản “lương” 10 triệu won, cười trừ vì chút thiếu sót trong giao tiếp của người yêu. Dù có chút ngượng ngùng, cả hai nhanh chóng lấy lại không khí vui vẻ, trò chuyện rôm rả trên đường đến khách sạn đã đặt.
Vì Seon Woo vẫn mê mẩn bộ phim Clover Hotel Club, điểm đến của họ là một khách sạn sang trọng. Sau khi nhận phòng, cả hai đứng ngắm hoàng hôn rực rỡ qua khung cửa sổ hướng biển. Seon Woo mỉm cười mãn nguyện.
“Hoàng hôn đẹp thật. Lát nữa tắm chung với em, ngắm cảnh đêm chắc sẽ tuyệt lắm.”
Thực ra, không chỉ khung cảnh khiến Seon Woo hạnh phúc. Không phải vì khách sạn sang trọng hay căn phòng đắt tiền, mà vì anh đang được đi du lịch cùng người yêu thương nhất. Dù Yi Hyun không giàu có, dù phải đi phà thay vì máy bay, ở motel thay vì khách sạn, anh vẫn sẽ hạnh phúc.
“Dù không có cảnh đêm vẫn sẽ tuyệt thôi.”
“À ha, đúng vậy. Ở bên em thì chỗ nào cũng tuyệt, cũng vui cả thôi.”
Đáp lại câu nói đầy ẩn ý của Yi Hyun, Seon Woo hôn cậu, mang theo tình yêu nồng nàn. Má Yi Hyun đỏ ửng, không chỉ tai mà cả gò má cũng nóng lên. Nụ hôn nhẹ nhàng nhanh chóng trở thành một nụ hôn sâu đầy ướt át.
Seon Woo yêu mọi khoảnh khắc bên Yi Hyun, nhưng anh thích nhất là những lúc như thế này, khi môi chạm môi, hơi thở hòa quyện, ánh mắt gần gũi trao nhau. Đó là lúc anh cảm nhận rõ nhất trái tim của đối phương.
Bàn tay Yi Hyun luồn vào áo Seon Woo, chạm nhẹ lên ngực rồi trượt xuống, dịu dàng vuốt ve vết sẹo ở bụng. Vết sẹo từ nhát dao năm xưa vẫn còn đỏ, nhạy cảm hơn những vùng da khác.
“Ưm…”
Seon Woo khẽ rên, khóe môi cong lên. Yi Hyun hôn lên môi anh rồi mở vali lấy chai gel bôi trơn. Không muốn phí thời gian, cậu bế thốc Seon Woo lên, đặt xuống sofa gần đó và trèo lên người anh. Seon Woo mặt cũng đỏ bừng, cười khúc khích hỏi.
“Làm giữa ban ngày thế này á?”
“Vận động một chút, bữa tối ăn sẽ ngon hơn đấy anh.”
“Ừ, đúng vậy.”
Đồng tình, Seon Woo tháo thắt lưng Yi Hyun. Tiếng kéo khóa vang lên rõ mồn một. Ánh mắt Yi Hyun ánh lên dục vọng mãnh liệt như muốn nuốt chửng Seon Woo. Cả hai cười đùa, lăn lộn, quần áo vương vãi khắp sofa và sàn nhà. Họ chỉ muốn được chạm vào nhau nhanh hơn một chút.
“Ưm, ư, ưm…”
Giữa những nụ hôn nồng nàn, tiếng rên khe khẽ của Seon Woo vang lên. Có lẽ vì chuyến du lịch, vì không gian xa lạ mà Yi Hyun trở nên cuồng nhiệt hơn thường lệ. Cậu bỏ qua những động tác dạo đầu quen thuộc, ngón tay lập tức tiến vào khiến Seon Woo dù bất ngờ vẫn hùa theo, nâng hông thúc giục.
“Yi Hyun à, nhanh lên, mau lên…”
“Em không muốn làm anh bị thương nên chịu khó chút đi.”
Yi Hyun đáp lại, giọng gấp gáp, từ tốn nới lỏng từng chút. Cậu vội vàng rút ngón tay ra, lấy thêm gel bôi trơn rồi đưa thêm một ngón tay nữa vào trong. Ngón tay thứ hai len vào khiến Seon Woo nhíu mày nhưng vẫn cười.
“Dù hơi đau một chút cũng được, mau lên… A!”
Cơn đau quen thuộc hòa lẫn khoái cảm lan tỏa từ bụng dưới cắt ngang lời anh. Yi Hyun không thể kiềm chế thêm, đẩy ngón tay vào sâu hơn một chút. Phần thịt bên trong thít chặt lấy ngón tay, vừa nóng bỏng vừa mềm mại khiến phần thân dưới của anh căng cứng như muốn nổ tung vì máu dồn về.
“Ha, không thể nữa…”
Sự kiên nhẫn của Yi Hyun đạt đến giới hạn, cậu đưa đầu dương vật chạm vào cái lỗ phía sau. Chà xát vùng da ẩm ướt vì gel, rồi nhẹ nhàng ấn đầu dương vật vào. Những nếp nhăn ban nãy còn co rúm lại giờ từ từ giãn ra, nuốt trọn đầu dương vật.
“Hư, ưm…”
Mỗi lần quan hệ, cơn đau khi bị xâm nhập vẫn không hề biến mất hay trở nên quen thuộc. Dù vậy, Seon Woo vẫn cố gắng hết sức thả lỏng cơ thể để đón nhận đối phương. Anh biết rõ rằng nếu chịu đựng được sự khó chịu này, phần thưởng vượt qua nỗi đau sẽ sớm đến.
“Ha, tốt lắm, anh Seon Woo…”
Yi Hyun điên cuồng hôn Seon Woo. Trong lúc đó, đầu dương vật từ từ khó nhọc tiến vào, dừng lại ở điểm đau nhức. Yi Hyun muốn thúc mạnh vào sâu hơn ngay lập tức nhưng cậu kiên nhẫn chờ đợi cơ thể người yêu mở rộng thêm một chút. Khi Seon Woo dần thích nghi và phần thịt bên trong đang thít chặt lấy đầu dương vật đã hơi nới lỏng, cậu rút dương vật ra sau rồi thúc mạnh vào tạo ra tiếng “phập”.
“A, ức!”
Tiếng rên rỉ đầu tiên thoát ra là do cơn đau thuần túy. Tuy nhiên, khi thân dương vật dày và dài ra vào giữa hai mông căng mở, bắt đầu mở đường bên trong, cơn khoái cảm quen thuộc nhanh chóng lấn át nỗi đau. Đó là một sự kích thích không thể có được chỉ bằng cách tự thỏa mãn.
“A, haaa!”
Đầu dương vật nghiền nát bên trong cơ thể, đè vào những điểm quen thuộc. Khi bị đè nén lặp đi lặp lại nhiều lần, dương vật của Seon Woo cũng cương cứng. Chất dịch trắng chảy ra từ đầu dương vật đang co giật. Seon Woo thở hổn hển bám víu lấy Yi Hyun.
“Hự, Hyun à, Yi Hyun à! Haaa, anh, quá, thích… rồi!”
“Ưm!”
Yi Hyun giật mình, nhắm chặt mắt lại trong giây lát. Phần thịt bên trong nóng bỏng co thắt từng đợt vì khoái cảm. Chuyển động đó giống như đang mút lấy vật của cậu.
“Phù, anh, quá…”
Yi Hyun khẽ rủa một tiếng vì hưng phấn, ôm chặt Seon Woo. Cậu đưa lưỡi vào đôi môi đang hé mở, khuấy đảo bên dưới một cách loạn xạ. Thân dương vật to lớn, ẩm ướt ra vào giữa hai mông một cách tàn nhẫn. Tiếng ma sát ám muội vang vọng bên tai.
“A, a, a, á…”
Seon Woo bị đâm thúc mãnh liệt phía sau, toàn thân run rẩy, ôm chặt lấy Yi Hyun. Đồng tử anh giãn lớn, bắp đùi bên trong co giật. Bàn tay tuyệt vọng mò mẫm trên lưng, móng tay cắm sâu vào gây đau đớn, nhưng ngay cả điều đó cũng là một kích thích khác đối với Yi Hyun.
Cứ thế, hai người quấn lấy nhau trên ghế sofa bừa bộn một lúc lâu. Hơi thở mệt mỏi và tiếng rên rỉ khẩn cầu hòa quyện vào nhau một hồi, cuối cùng Seon Woo là người đầu tiên rã rời. Anh đẩy Yi Hyun, người đang dính chặt lấy anh, hôn chụt chụt lên má và cổ anh ra.
“Khoan đã, Yi Hyun à… Chúng ta sắp đến giờ đã đặt chỗ rồi… Phải đi nhanh lên.”
“Hủy đi. Ăn muộn một chút cũng được mà.”
Còn tiếp
Bản dịch thuộc về Fuba Team, đăng tải duy nhất ở web navybooks.net, đọc tại web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch.