Mở Khóa Giam Cầm (Unlock) - Chương 4

Lịch đăng: T3 & T7 hàng tuần

Bản dịch thuộc về Fuba Team, đăng tải duy nhất ở web navybooks.net, đọc tại web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch.

“Tôi ăn xong rồi.”

“…Rồi sao nữa?”

Ngoài việc đã ăn xong, còn cần phải nói gì thêm nữa đây? Seon Woo cố gắng giữ bình tĩnh, suy nghĩ cẩn trọng để không làm phật lòng kẻ bắt cóc mình. Anh thận trọng lựa lời.

“Ngon thật đấy. Đây là món ăn mà tôi thích…”

Nhưng dường như anh đã nói sai điều gì đó. Nét chờ mong thoáng qua trên khuôn mặt Yi Hyun biến mất, thay vào đó là một cái trừng mắt sắc lạnh. Không, với một khuôn mặt đẹp trai đầy nguy hiểm như thế, cái nhìn ấy không chỉ là trừng mắt mà gần như là một ánh mắt đe dọa. Lưng Seon Woo ướt đẫm mồ hôi lạnh. Yi Hyun lại cất giọng tra hỏi, giọng nói sắc bén như dao.

“Rồi sao nữa?”

“Ừm…”

Không hiểu cậu ta muốn nghe điều gì, Seon Woo chỉ biết toát mồ hôi. Thấy vậy, Yi Hyun đột ngột đứng bật dậy. Seon Woo nuốt nước bọt, cơ thể cứng đờ. Nhưng thay vì đe dọa hay đánh đập, Yi Hyun chỉ sải bước về phía chiếc tủ gần đó.

Khi cậu ta giật mạnh ngăn kéo ra, Seon Woo sợ hãi co người, tưởng rằng cậu ta sẽ rút ra một con dao. Nhưng không, thứ Yi Hyun lấy ra chỉ là một lọ thuốc nhỏ. Cậu ta thở hổn hển, lấy một viên thuốc nuốt vội rồi gọi người làm.

“Quản gia, chuẩn bị bữa tối đi.”

“Vâng, tôi sẽ làm ngay đây.”

Người làm đáp lời dịu dàng rồi nhanh chóng bày trước mặt Seon Woo, người vẫn đang ngồi ngây ra, một bữa ăn tối tinh tế chẳng kém gì bữa trưa. Một con cá thu nướng vàng ươm, sườn hấp mềm thơm, rau trộn dầu mè thơm lừng, canh bò nóng hổi, kim chi chín tới và cơm trắng dẻo thơm, tất cả đều hoàn hảo.

Nhưng ngồi đối diện Yi Hyun với sắc mặt u ám, Seon Woo chẳng thể nuốt trôi. Ánh mắt oán giận thỉnh thoảng lướt qua từ phía cậu ta càng khiến anh nghẹn ngào. Bữa tối tưởng chừng như sắp làm anh sặc cuối cùng cũng kết thúc.

Sau bữa ăn, Yi Hyun nắm lấy cổ tay Seon Woo, kéo anh trở lại phòng ngủ.

“Ngủ ngon nhé, anh.”

Giọng cậu gần như một lời đe dọa hơn là dịu dàng rồi đóng cửa lại. Cạch, tiếng khóa cửa vang lên. Seon Woo đứng sững rồi nhẹ nhàng bước tới, thử vặn tay nắm cửa. Quả nhiên, cửa đã khóa chặt.

“Haizz…”

Chỉ khi chắc chắn không còn tiếng động nào từ bên ngoài, Seon Woo mới dám thở dài. Cổ họng khô khốc, anh đưa mắt nhìn quanh, bắt gặp chiếc tủ lạnh mini cạnh giường. Mở tủ, anh lấy một chai nước suối tu ừng ực. Có lẽ cảm giác của một người chỉ ăn bánh bao suốt mười lăm năm cũng giống như anh của lúc này? Ngồi phịch xuống giường, anh vò đầu bứt tai nhưng chẳng thể nghĩ ra điều gì. Thay vào đó, những lo lắng thực tại ùa đến, bóp nghẹt trái tim anh.

‘Công việc làm thêm của mình… Tiền thuê nhà… Cuộc thi…’

Thật sự anh sẽ phải sống như thế này, bị giam cầm, không có chút tự do sao? Lòng anh như bị thiêu đốt, đen kịt một mảng.

Từ khi rời trại trẻ mồ côi, Seon Woo chỉ có một mục tiêu duy nhất: học thật giỏi, tốt nghiệp loại xuất sắc, tìm một công việc lương cao để mua nhà riêng. Rồi gặp một người tốt, kết hôn, xây dựng một gia đình hạnh phúc. Với một đứa trẻ mồ côi không nhà, không cha mẹ, không anh em như anh, đó là một khát vọng cháy bỏng.

Để đạt được điều đó, Seon Woo đã nỗ lực đến kiệt sức và anh dự định sẽ tiếp tục sống như thế. Theo kế hoạch, hôm nay anh đáng ra phải bắt đầu hàng loạt công việc: làm thêm hai ca để tích lũy tiền, tham gia cuộc thi để thêm một dòng vào hồ sơ, duy trì mối quan hệ với bạn học và các giáo sư. Nhưng mọi kế hoạch tỉ mỉ ấy giờ đã tan tành.

“Choi Yi Hyun…”

Thì thầm cái tên vừa quen vừa lạ, Seon Woo thở dài não nề. Rốt cuộc tên này có thù oán gì với anh?

Seon Woo luôn tự hào mình sống ngay thẳng. Anh tránh gây thù chuốc oán, vì không biết khi nào sẽ bị ai đó kéo tụt xuống. Ở đại học, anh chưa từng nói xấu ai, kể cả khi gặp những thành viên nhóm khó chịu trong bài tập chung, anh vẫn khéo léo dỗ dành, hòa giải. Dù mệt mỏi, anh vẫn tham gia mọi sự kiện của khoa để xây dựng mối quan hệ.

Vậy thì ở đâu, bằng cách nào, anh lại đắc tội với Choi Yi Hyun?

Chưa bao giờ anh nằm dài thế này mà chẳng làm gì, khiến đủ thứ suy nghĩ vẩn vơ ùa vào đầu.

“…Đi ngủ thôi.”

Tắt đèn, Seon Woo nằm trên giường, trở mình liên tục, thở dài từng phút một. Những lo lắng về kỳ nghỉ thất bại và tương lai cứ xoay vần như vòng lặp của một con chuột chạy trong bánh xe. Rồi bất chợt, anh nhớ lại bữa tối kỳ lạ hôm nay. Hình như đó là một manh mối.

Nghĩ lại, bánh chocopie và sữa chua là những món ăn vặt quen thuộc ở trại trẻ mồ côi ngày xưa.

Liệu có phải Choi Yi Hyun cũng xuất thân từ trại trẻ? … Không, không đúng. Seon Woo nhớ rõ từng đứa trẻ từng sống cùng mình ở đó. Họ từng là những người gần gũi nhất, giống như gia đình của anh. Không có ai tên Choi Yi Hyun. Với vẻ ngoài nổi bật như cậu ta, chắc chắn anh phải nhớ.

Nhưng cảm giác bất an vẫn len lỏi. Có gì đó trong đầu anh như sắp trỗi dậy.

Bánh chocopie, sữa chua, Choi Yi Hyun.

…Choi Yi Hyun.

“Anh ơi, em sợ lắm… Làm ơn, thả em ra ngoài đi.”

Khoảnh khắc đó, một ký ức thoáng qua bất chợt hiện lên. Tiếng khóc nức nở nghẹn ngào và giọng nói non nớt vang lên trong bóng tối. Seon Woo nhăn mặt, rồi đột nhiên mở to mắt. Lưng anh lạnh toát, mồ hôi túa ra.

“Chẳng lẽ, không thể nào…”

Tên đứa trẻ đó, có phải là Yi Hyun không? Không, rõ ràng là một cái tên khác.

Dù cố phủ nhận, Seon Woo vẫn cảm thấy một niềm tin mãnh liệt rằng đứa trẻ trong ký ức chính là Choi Yi Hyun. Và nếu điều đó là đúng thì anh thực sự đã gây ra lỗi lầm với cậu. Sóng ký ức cũ ùa về như cơn thủy triều khiến Seon Woo chỉ còn biết buông một tiếng thở dài sâu thẳm.

***

“Chào buổi sáng, Yi Hyun…”

Seon Woo cất giọng ngượng nghịu khi Yi Hyun mở cửa phòng. Đêm qua gần như thức trắng, vẻ mệt mỏi lộ rõ trên mặt anh. Yi Hyun nhìn anh chằm chằm, khuôn mặt không chút cảm xúc. Dưới mắt cậu ta cũng thâm quầng như thể chẳng ngủ ngon.

“Chẳng có gì là buổi sáng tốt đẹp cả.”

Seon Woo không bất ngờ với câu trả lời lạnh lùng ấy. Sau khi ký ức đêm qua ùa về, anh không còn thấy mình là nạn nhân vô tội nữa mà là một kẻ gây tội đang đối diện với sự trả thù. Lòng anh nặng trĩu cảm giác tội lỗi.

“Ăn sáng đi.”

Nghĩ đến những gì Yi Hyun đã trải qua, Seon Woo cảm thấy dù bị nhốt trong căn hầm hay chỉ được ăn bánh chocopie và sữa chua mỗi ngày, anh cũng chẳng có quyền than vãn. Nhưng bữa sáng hôm nay vẫn như mọi khi, vẫn thịnh soạn. Cơm trắng, protein, rau xanh, chất béo, một bữa ăn cân bằng hoàn hảo.

Seon Woo chậm rãi gắp thức ăn, len lén quan sát Yi Hyun. Cậu ta dùng đũa với vẻ mặt vô cảm, toát lên một bầu không khí khô khốc như thể cả đời chưa từng nở nụ cười. Nuốt miếng thức ăn, Seon Woo nhấp một ngụm nước rồi lên tiếng:

“Này, Yi Hyun.”

“Vâng.”

Giọng đáp lại lạnh tanh, nhưng ít ra cậu ta cũng đã trả lời. Vậy nên Seon Woo không nản lòng.

“Tôi nhớ ra rồi. Lần đầu gặp cậu và những chuyện xảy ra sau đó nữa.”

Đợi phản ứng trong căng thẳng, Seon Woo thấy Yi Hyun đặt đũa xuống, âm thanh cạch vang lên. Tim anh thắt lại. Cậu ta nhấp một ngụm nước rồi đáp:

“Rồi sao?”

Ánh mắt cậu ta nhìn anh lạnh buốt khiến Seon Woo nổi da gà.

“Tôi muốn nói lời xin lỗi…”

Một khoảng lặng nghẹt thở trôi qua. Seon Woo chờ đợi nhưng Yi Hyun chỉ mím chặt môi mà không nói gì. Căng thẳng đến mức anh thấy khó thở, rồi Yi Hyun đặt mạnh cốc nước xuống bàn, phát ra tiếng cạch.

“Chỉ thế thôi sao?”

Chỉ thế… Khởi đầu đã là một điềm báo chẳng lành.

“Chỉ vài lời xin lỗi, thế là xong sao?”

Mỗi từ Yi Hyun thốt ra như một nhát dao, đôi mắt cậu ta rực cháy oán hận. Seon Woo bất giác nuốt nước bọt.

“Trong khi anh thì thoải mái quên đi mọi chuyện?”

“Không phải vậy…”

Seon Woo định biện minh nhưng Yi Hyun ngắt lời, không cho anh cơ hội.

“Cười đùa vui vẻ với người khác, trong khi chẳng hề nghĩ đến tôi dù chỉ một lần? Anh có lương tâm không? Có người cả đời phải sống trong đau khổ vì chuyện đó!”

“Đương nhiên là không thể quên được!” 

Seon Woo gần như hét lên để chen lời. Đó là lần duy nhất anh gây ra lỗi lầm, làm sao có thể quên chứ? Nhưng về việc không nhận ra Yi Hyun, anh cũng có lý do.

“Nhưng cậu đã đổi tên mà.”

“Tôi đổi vì bực mình khi tên mình cứ bị réo lên trên báo và internet. Nhưng cũng chỉ đổi có một chữ mà thôi.”

Yi Hyun nhìn anh như thể muốn xem anh định biện minh thế nào. Seon Woo toát mồ hôi, tiếp tục:

“Và cậu cũng… cao quá. Hồi đó cậu chỉ nhỏ xíu thế này thôi.”

“Xin lỗi vì cao lớn thế này nhé.” 

Yi Hyun nói với giọng mỉa mai khiến ảo ảnh về việc anh bị giam dưới tầng hầm của căn biệt thự xa hoa này với cái đầu tóc bù xù, chỉ được ăn bánh bao qua ngày hiện lên trước mắt anh.

“Sao cậu lại nói thế…”

Để ngăn chặn tình trạng giam cầm trở nên tồi tệ hơn, Seon Woo rất cẩn trọng trong lời nói của mình.

“Ý tôi là bây giờ cậu khác xưa quá nên tôi không nhận ra. Hồi đó cậu dễ thương lắm…”

Với kỹ năng dỗ dành những thành viên nhóm bướng bỉnh và không hợp tác trong các dự án nhóm, Seon Woo nói với giọng dịu dàng và ngọt ngào nhất có thể.

“Bây giờ thì… rõ ràng là đẹp trai hơn rồi.”

Yi Hyun nhíu mày khó chịu, ánh nhìn u ám dịu đi đôi chút. Cậu ta uống vài ngụm nước, rồi lại trở nên sắc bén.

“Anh biết vì anh mà tôi ra nông nỗi này không?”

“… Ừ.”

Seon Woo cúi đầu, không thể chối cãi.

“Tôi đã đi tư vấn và uống thuốc. Nhưng không ngày nào tôi không nhớ về chuyện đó. Mỗi ngày đều kinh khủng đến mức đau khổ.”

Seon Woo nhớ lại cảnh Yi Hyun thở hổn hển, nuốt viên thuốc hôm qua. Lòng anh nhói đau như bị gai đâm. Từ lâu, anh cứ nghĩ Yi Hyun hẳn đang sống tốt ở đâu đó. Nhưng hóa ra cậu ta đau khổ mỗi ngày…

“Vì thế, tôi muốn trả thù, cho đến khi lòng tôi nguôi ngoai.”

“Vậy, được rồi.”

Seon Woo gật đầu nặng nề. Dù là chuyện hồi nhỏ, nhưng lỗi lầm của anh vẫn là lỗi lầm. Nhưng sâu thẳm, anh cảm thấy có chút tủi thân. Anh nghĩ mình đã chịu trách nhiệm cho việc đó theo cách riêng của mình. Ngay lập tức, anh thay đổi suy nghĩ. Không, từ góc độ của Yi Hyun, người bị hại, việc cậu ta oán giận là điều đương nhiên. Anh kiên quyết nói:

“Tôi sẽ bù đắp cho cậu, cho đến khi lòng cậu nguôi ngoai.”

“Bù đắp thế nào?” 

Yi Hyun hỏi, giọng lạnh tanh.

“Tôi sẽ kiếm tiền, bằng mọi cách…”

Vừa nói, câu hỏi liệu điều này có ý nghĩa gì không cứ lướt qua tâm trí anh. Dù có làm việc cả đời, anh cũng chẳng thể mua nổi căn nhà này. Quả nhiên, Yi Hyun đáp lạnh lùng:

“Anh biết tài sản của tôi đáng giá bao nhiêu không? Một phần mười, không, một phần nghìn trong số đó, anh nghĩ mình trả nổi sao?”

Cậu ta đỏ mặt giận dữ, đập tay xuống bàn mà gầm lên.

“Anh định chịu trách nhiệm cho cuộc đời tôi bằng số tiền lẻ đó ư!”

Cậu ta nghiêng người về phía Seon Woo, đôi mắt sáng rực. Lạ thay, trông cậu ta như vừa vui sướng, vừa phấn khích. Tóc mái gọn gàng rối tung, sống mũi thanh tú hơi nhăn lại. Seon Woo căng thẳng vô thức nín thở, Yi Hyun nheo mắt rồi nhanh chóng trở lại tư thế ban đầu, tiếp tục nói bằng giọng bình tĩnh như thường ngày.

“…Anh không có ý nói vậy, đúng không?”

Seon Woo hơi thất vọng khi nghĩ rằng số tiền anh kiếm được cả đời chỉ là tiền lẻ đối với Yi Hyun, anh nói với giọng buông xuôi.

“Vậy thì tôi phải làm thế nào? Rốt cuộc cậu muốn gì ở tôi?”

“Nếu tiền không được thì dùng cơ thể để trả đi.”

Yi Hyun nói với giọng tao nhã.

“Trưởng phòng Jung.”

Một người đàn ông mặc vest chỉnh tề xuất hiện, khác hẳn đám người vạm vỡ bắt Seon Woo hôm trước.

“Mang túi tài liệu trên bàn làm việc trong phòng đọc sách ra đây.”

“Vâng, thưa cậu.”

Người đàn ông trả lời lịch sự rồi nhanh nhẹn biến mất. Yi Hyun cầm lại đũa, nhìn Seon Woo.

“Ăn tiếp đi, anh. Bữa sáng quan trọng cho sức khỏe, phải ăn cho đàng hoàng.”

Không thể tưởng tượng được những gì tồi tệ sắp xảy ra, Seon Woo miễn cưỡng nuốt từng miếng, lòng đầy lo lắng. Món ăn rất ngon, nhưng trong hoàn cảnh này, anh cảm thấy nghẹn. Cảm giác đó càng rõ hơn khi trưởng phòng Jung lặng lẽ quay lại và đặt túi tài liệu xuống bàn.

Bữa sáng như bữa tiệc cuối cùng kết thúc trong tâm trạng nặng nề. Yi Hyun rút ra một tập tài liệu từ túi. Seon Woo run rẩy cầm lấy. Dòng chữ đầu tiên đập vào mắt anh là “Hợp đồng trả nợ”. Nội dung bên trong đúng như cái tên.

Hợp đồng trả nợ

Choi Yi Hyun (sau đây gọi là Bên A) và Yoon Seon Woo (sau đây gọi là Bên B) cam kết thực hiện các điều khoản sau:

  1. Mọi thứ thuộc về Bên B, kể cả thân thể, đều thuộc quyền sở hữu của Bên A.

  2. Bên B không được ra khỏi ngôi nhà của Bên A mà không có sự cho phép của bên A.

  3. Bên B phải cố gắng hết sức để tuân theo mọi chỉ thị của Bên A…

Còn nhiều điều khoản khác nhưng chỉ đọc dòng đầu, Seon Woo đã nghẹt thở. Đây giống như hợp đồng nô lệ trong phim xã hội đen, xâm phạm nhân quyền trắng trợn. Nhưng thay vì xé nát nó, Seon Woo chỉ cười gượng và nói:

Cái hợp đồng này không phải bất hợp pháp sao? Về mặt pháp lý... nó sẽ không có hiệu lực đâu...

Còn tiếp

Bản dịch thuộc về Fuba Team, đăng tải duy nhất ở web navybooks.net, đọc tại web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch.

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo