Lịch đăng: T3 & T7 hàng tuần
Bản dịch thuộc về Fuba Team, đăng tải duy nhất ở web navybooks.net, đọc tại web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch.
Đối mặt với ánh mắt lạnh lùng của Yi Hyun, Seon Woo ngập ngừng, giọng nói nhỏ dần. Yi Hyun nhấp một ngụm trà nóng, cất giọng bình thản như chẳng hề quan tâm.
“Nhất thiết phải có hiệu lực pháp lý sao? Nếu muốn kiện thì cứ kiện đi. Nếu anh làm được. Còn không muốn thì thôi, chẳng cần nói nữa. Có thể trả giá bằng cách khác mà.”
Lời cậu ta nói mang sắc thái như thể sẵn sàng nhốt Seon Woo dưới tầng hầm, chỉ cho ăn bánh bao thừa hoặc thậm chí bán anh đi để lấy tiền chuộc. Dù sao, bị giam trong căn nhà này, xung quanh toàn người của Yi Hyun, Seon Woo chẳng còn lựa chọn nào. Cậu ta thậm chí đã chuẩn bị cả mực đỏ để đóng dấu. Bất đắc dĩ, Seon Woo đành miễn cưỡng đặt dấu tay lên hợp đồng.
Trong lúc Seon Woo ngẩn ngơ nhìn ngón tay dính mực đỏ, Yi Hyun tỏ vẻ mãn nguyện cầm lấy bản hợp đồng. Cậu ta cẩn thận đặt nó vào túi tài liệu đưa cho trưởng phòng Jung, rồi ra hiệu bằng cằm về phía Seon Woo, người đang thẫn thờ.
“Từ giờ làm việc đi, Bên B.”
Bị kìm kẹp bởi sự lạm quyền của kẻ giàu có và lương tâm bị xiềng xích, Seon Woo lê bước theo sau Bên A. May thay, môi trường nơi anh sắp sống kiếp nô lệ lại sạch sẽ, thậm chí đẹp như một tác phẩm nghệ thuật khiến anh phần nào được an ủi.
Yi Hyun dẫn anh lên phòng đọc sách ở tầng hai. Căn phòng rộng gấp mấy lần căn hộ một phòng tồi tàn của Seon Woo, toát lên vẻ ấm cúng và yên bình. Ngắm nhìn phòng đọc sách trong mơ, Seon Woo thầm trầm trồ. Yi Hyun ngồi xuống ghế, trước một chiếc bàn làm việc uốn lượn với chất liệu khó đoán, trên đó chất đống tài liệu cao bằng gang tay.
Chẳng mấy chốc, Yi Hyun bắt đầu làm việc, như thể quên bẵng sự tồn tại của Seon Woo. Lén nhìn từ phía sau, anh đoán đó là công việc liên quan đến công ty.
Cha mẹ của Yi Hyun, ngay cả khi vụ việc năm xưa xảy ra, cũng đã điều hành một doanh nghiệp khá thành công, nhưng trong vài năm gần đây, công ty đã phát triển vượt bậc và giờ đây đã trở thành một tập đoàn lớn mà bất cứ ai ở Hàn Quốc cũng từng nghe tên. Anh thực sự ghen tị với gia cảnh không bao giờ phải lo lắng về việc kiếm sống của Yi Hyun, anh cẩn thận quan sát xung quanh.
Qua khung cửa sổ lớn, khu vườn tuyệt đẹp hiện ra trước mắt. Định đứng ngắm vườn để giết thời gian, Seon Woo dần thấy bất an. Anh muốn làm gì đó, chính xác hơn là muốn lấy lòng Yi Hyun để tìm cách thoát khỏi tình cảnh nô lệ bấp bênh này.
Nhưng phòng đọc sách quá gọn gàng, đến kệ sách cũng chẳng có chỗ để lau chùi. Nhìn xuống tấm thảm mềm mại, anh thấy một mẩu giấy nhỏ rơi xuống. Liếc nhìn Yi Hyun, cậu ta đang mải mê làm việc, chẳng hề hay biết mình đánh rơi thứ gì.
Do dự một lúc, Seon Woo lén nhặt mẩu giấy, định bỏ vào thùng rác. Ngay lúc đó, một giọng nói lạnh lẽo vang lên sau gáy.
“Anh vừa làm gì thế?”
Ánh mắt u ám của Yi Hyun khiến Seon Woo giật mình, vội vàng thanh minh, sợ bị hiểu lầm.
“Có mẩu giấy bị rơi, tôi nhặt thôi.”
Anh nhanh chóng lấy lại mẩu giấy từ thùng rác để chứng minh. Yi Hyun cau có, như thể nhìn thứ dơ bẩn, gạt mạnh tay anh. Mẩu giấy rơi xuống sàn, Seon Woo ngượng ngùng xoa tay đau điếng. Thùng rác sạch đến mức chẳng có lấy một vệt bụi.
“Ai bảo anh tự ý làm thế?”
“Vậy… tôi phải làm gì đây?”
Seon Woo thật sự không biết phải làm gì để vừa lòng Yi Hyun. Anh từng làm nhiều việc để kiếm sống, nhưng chủ yếu là gia sư nên chẳng rành về giấy tờ. Khi đi làm thêm, anh luôn chọn nơi có thể tiết kiệm chi phí ăn uống. Ông chủ cửa hàng tiện lợi nơi anh làm có tính nóng như lửa nhưng cho phép mang đồ sắp hết hạn về nhà, vậy nên Seon Woo vẫn cảm thấy biết ơn và gắn bó ở đó.
Yi Hyun không trả lời. Dường như chính cậu ta dù muốn sai khiến Seon Woo cũng chẳng biết giao việc gì. Cậu ta đứng dậy, kéo một chiếc ghế đặt chéo góc với bàn làm việc.
“Trước tiên ngồi ở đó chờ lệnh đi.”
Mừng vì không phải đứng, Seon Woo vội ngồi xuống. Yi Hyun tiếp tục làm việc, nhưng chỉ vài phút sau, có lẽ vì mất tập trung, cậu ta hỏi:
“Anh định làm gì sau khi tốt nghiệp đại học?”
Với tâm thế của Bên B, Seon Woo ngoan ngoãn thành thật trả lời:
“Tôi á? Tôi chỉ định xin vào một công ty nào đó trả lương hậu hĩnh là được.”
Kỳ lạ là Yi Hyun lại rất vui vẻ khi nghe vậy. Khóe môi cậu ta khẽ nhếch lên trong khi mắt vẫn dán vào màn hình và nói:
“Công ty tôi trả lương hậu hĩnh đấy.”
Cũng phải thôi. Là sinh viên sắp ra trường chuẩn bị đi tìm việc, Seon Woo biết rõ công ty của Yi Hyun là nơi mà ai cũng ao ước được vào làm. Yi Hyun tiếp tục khoe khoang công ty với vẻ mặt kiêu ngạo:
“Nhân viên được uống một ly cà phê miễn phí mỗi ngày ở quán cà phê trong công ty. Chất lượng bữa ăn được cung cấp rất tốt, còn đãi ngộ và giờ giấc đi làm cũng rất tuyệt vời.”
“Wow, được vào đó làm thì tốt thật.”
Seon Woo với tư cách là Bên B, đáp lời cậu ta và hùa theo một cách hời hợt. Có vẻ như điều đó đã chạm đến lòng tự ái của Yi Hyun, cậu trừng mắt nhìn anh và nói:
“Anh đang xin xỏ tôi bằng mánh khóe đấy à? Với tư cách là Bên B?”
‘Tôi xin xỏ khi nào? Chẳng phải cậu tự khoe sao?’
Seon Woo ngớ người, trong khi Yi Hyun lạnh lùng gõ bàn phím. Tiếng gõ chậm dần, rồi cậu ta lẩm bẩm:
“Nếu anh vào công ty tôi…”
Nói đến đó, cậu ta im bặt. Ánh mắt nhìn màn hình thoáng mơ màng. Ngón tay gõ nhẹ lên laptop, nhịp nhàng như một cái máy đếm nhịp. Seon Woo kiên nhẫn chờ rồi thận trọng hỏi:
“Nếu tôi vào công ty cậu thì sao?”
Ánh mắt Yi Hyun lập tức sắc lại. Cậu ta hừ mũi, đáp lạnh tanh.
“Tôi sẽ chỉ trả anh mức lương tối thiểu rồi bóc lột anh.”
“Ừ, thế à…”
“Đừng có mơ mộng gì cả. Không có sự cho phép của tôi, anh sẽ không thể làm bất cứ điều gì, không chỉ là tìm việc.”
“Ừ…”
Seon Woo cảm thấy chỉ hỏi một câu mà bị mắng cả chục câu oan uổng. Anh quyết định tốt nhất là không nói gì nữa và mím chặt môi.
Thời gian trôi qua, Yi Hyun vẫn để Seon Woo ngồi đó mà chẳng giao việc gì. Thân thể thì thoải mái, nhưng tâm trí lại căng thẳng, đến mức anh thà bị sai việc còn hơn. Yi Hyun thỉnh thoảng liếc nhìn Seon Woo khiến anh phải cố chống lại cơn buồn ngủ. Nhưng phòng đọc sách quá ấm áp, cuối cùng anh ngủ gật vài phút. Tỉnh dậy, may mắn thay, Yi Hyun không nhận ra, hoặc giả vờ không thấy.
Sau khi xong việc, ra khỏi phòng đọc sách, Yi Hyun vẫn chẳng giao việc gì cho Seon Woo. Cậu ta chỉ muốn giữ anh bên cạnh, phòng khi cần thì sai bảo. Dù cho ăn ngon nhưng vẫn mắng anh chẳng làm được tích sự gì, Seon Woo chẳng để tâm lắm. Lúc đi làm thêm, anh từng nghe những lời thậm tệ hơn.
Phòng ngủ Yi Hyun sắp xếp cho anh vẫn là căn phòng xa hoa như ngày đầu. Nằm trên giường êm ái, đắp chăn ấm, xem TV khuya, Seon Woo tự hỏi ngày nào kiếp nô lệ thực sự của mình mới bắt đầu.
***
Sáng hôm sau, dùng bữa xong, Seon Woo theo Yi Hyun vào phòng đọc sách, thấy một bộ đồ và cây phất trần. Mở ra xem, đó là một chiếc tạp dề trắng tinh, giống kiểu anh từng mặc khi làm ở quán cà phê. Nhìn Yi Hyun ngồi xuống ghế, Seon Woo thận trọng hỏi:
“Hôm nay tôi phải mặc cái này sao?”
Yi Hyun liếc nhìn Seon Woo và trả lời một cách dứt khoát:
“Ừ. Từ giờ anh cứ vào phòng đọc sách là mặc nó.”
Seon Woo từng thấy vài người làm ở đây, nhưng ngoài đầu bếp, chẳng ai đeo tạp dề. Nhưng Bên A đã ra lệnh, anh đành ngoan ngoãn mặc vào. Nghĩ như đang đi làm thêm, anh chẳng thấy xấu hổ. So với việc khuân vác nguyên liệu nặng nhọc, phủi bụi chỉ là chuyện nhỏ.
Cầm phất trần lau kệ sách, bàn ghế, Seon Woo cảm nhận ánh mắt sắc như dao đâm vào lưng. Nhưng quay lại, Yi Hyun chỉ chăm chú nhìn màn hình khiến anh chỉ biết nghiêng đầu thắc mắc.
Dù lau cẩn thận, phòng đọc sách gần như chẳng có bụi, vậy nên chưa đầy một tiếng đã xong. Seon Woo lượn lờ trước kệ sách, xem qua mấy bìa sách rồi chán nản mà quay lại ngồi vào chiếc ghế hôm qua. Đang ngẩn ngơ, Yi Hyun hừ giọng mỉa mai.
“Hôm nay anh lại định ăn không ngồi rồi à? Cứ thế này thì bao giờ mới trả được nợ? Chẳng phải anh đang sống bám tôi sao?”
Seon Woo chớp mắt trước lời châm chọc. Chẳng có gì bất ngờ. Từ khi bị bắt đến đây, Yi Hyun lúc thì tử tế, lúc lại cáu gắt vô cớ. Đứng dậy, Seon Woo thấy nét mặt Yi Hyun thoáng tối sầm. Anh bước đến gần, nhìn thẳng vào cậu ta. Yi Hyun với gương mặt vô cảm và ánh mắt u ám hỏi:
“Sao? Tôi nói sai à?”
“Có muốn tôi massage cho cậu không?”
Nghĩ rằng khuôn mặt này cho dù có nhìn mỗi ngày vẫn đẹp trai một cách mới mẻ, Seon Woo mỉm cười và hỏi với giọng rất dịu dàng. Có lẽ đó là một phản ứng hoàn toàn không ngờ tới, đôi mắt Yi Hyun dao động.
“Cái gì?”
“Làm việc văn phòng hay bị cứng vai. Massage sẽ thoải mái lắm.”
Yi Hyun há miệng rồi ngậm lại. Trong lúc cậu ta đang lúng túng, Seon Woo nhanh tay đặt lên vai cậu rồi nhẹ nhàng ấn. Vai Yi Hyun cứng đờ lại.
“Cứng hơn tôi nghĩ đấy.”
Mặc dù cơ bắp không hề bị căng cứng nhưng Seon Woo đã nói dối không chớp mắt. Đó là một trong những kỹ năng anh học được để có thể sống tốt trong thế giới khắc nghiệt này với tư cách là một đứa trẻ mồ côi. Điểm mấu chốt ở đây là phải tỏ ra như thể mình thực sự lo lắng cho sức khỏe của đối phương.
“Bình thường cậu có hay đau đầu không?”
“Có, sao vậy?”
“Người ta nói vai đau dễ dẫn đến đau đầu.”
“… Vậy sao?”
Ánh mắt của Yi Hyun, người đang phân vân không biết có nên gạt tay Seon Woo ra không, dịu lại. Seon Woo xoa bóp và ấn nhẹ nhàng vào gáy, vừa đủ để tạo cảm giác dễ chịu. Khi anh dùng phần thịt mềm của ngón tay ấn vào vùng quanh cột sống cổ thẳng tắp, bờ vai cứng đờ dần dần thả lỏng.
“Tôi sẽ massage cho cậu, cậu cứ tiếp tục làm việc đi.”
Yi Hyun không đồng ý, nhưng cũng không bảo Seon Woo dừng lại. Vành tai cậu ta đang gõ bàn phím một cách lặng lẽ hơi ửng đỏ, khiến Seon Woo thầm nghĩ: “Dễ thương thật”. Nếu Yi Hyun lớn tuổi hơn anh, có lẽ anh sẽ thấy khó chịu một chút, nhưng vì còn nhỏ nên anh cũng bỏ qua.
Ngày hôm sau, Seon Woo cũng cần mẫn phủi bụi gần như không có, rồi lại massage cho Yi Hyun, tự nhủ phải làm gì đó cho đáng đồng tiền. Không biết là vì hài lòng với tay nghề của anh hay vì thích thú với cảm giác được sai khiến Bên B, Yi Hyun không hề từ chối. Cậu ta tỏ vẻ miễn cưỡng chấp nhận, nhưng vành tai vẫn đỏ như thường lệ.
“Hôm nay cơ bắp đỡ căng hơn chưa?”
“Không đỡ.”
Seon Woo kiên trì bắt đầu một cuộc trò chuyện nhỏ. Anh cần phải làm dịu tâm trạng của Yi Hyun càng nhiều càng tốt. Seon Woo nhẹ nhàng hỏi một cách thân mật, gọi tên cậu ta:
“Này Yi Hyun, bình thường cậu có tập gym không?”
“… Sao?”
“Không phải, tại mỗi lần ấn cơ bắp cứ thấy săn chắc, cứ nghĩ cậu có tập không thôi.”
Yi Hyun gõ bàn phím với vẻ mặt lạnh lùng, không thèm nhìn Seon Woo. Một lát sau, cậu ta trả lời một cách thờ ơ:
“Tôi cũng tập một chút cho vui thôi.”
Nhưng vành tai cậu lại đỏ bừng lên. Seon Woo liếc thấy điều đó gật gù:
“À, vậy sao.”
Rồi anh tiếp tục massage.
Anh đã có một bài học quý giá từ việc một mình nếm trải mọi đắng cay của xã hội khi không có người bảo hộ hay gia đình. Đó là không có lợi gì khi nịnh bợ hay nịnh hót đối phương. Chính xác hơn, dù cố gắng làm hài lòng đối phương, nhưng không được phép nghe như nịnh bợ hay nịnh hót.
Nịnh bợ và nịnh hót làm giảm hình ảnh và danh tiếng của một người. Nó không chỉ khiến người ta bị coi thường và làm mất đi sự tin cậy mà còn có những người cảm thấy khó chịu. Điểm mấu chốt là phải nói một cách tự nhiên như thể vô tình nhận ra. Phải làm cho đối phương cảm thấy rằng họ đang nhận được sự quan tâm chân thành từ mình.
Tuy nhiên, thái độ của Seon Woo đối với Yi Hyun lúc này, dù có mục đích làm hài lòng, nhưng không hoàn toàn là giả dối. Anh nhìn chằm chằm vào đỉnh đầu Yi Hyun. Hình ảnh Yi Hyun lúc nhỏ vẫn còn sống động trong ký ức anh, vậy nên anh không thể tin được rằng cậu bé đó đã lớn lên với vóc dáng vạm vỡ như thế này.
‘Rốt cuộc cậu ta đã tập luyện chăm chỉ đến mức nào?’
Còn tiếp
Bản dịch thuộc về Fuba Team, đăng tải duy nhất ở web navybooks.net, đọc tại web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch.