Mở Khóa Giam Cầm (Unlock) - Chương 42

Lịch đăng: T3 & T7 hàng tuần

Bản dịch thuộc về Fuba Team, đăng tải duy nhất ở web navybooks.net, đọc tại web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch.

Dưới ánh nắng rực rỡ, Seon Woo bước đi với nụ cười rạng ngời, nhưng rồi chợt nhíu mày khi ánh mắt dừng lại trên gương mặt điển trai của Yi Hyun. Vẻ mặt khẽ cau mày của Yi Hyun toát lên nét thanh tú khiến Seon Woo thoáng chốc bị cuốn hút không thể rời mắt. Đúng lúc ấy, Yi Hyun khẽ thở dài, giọng nói nhẹ nhàng vang lên.

“Chắc tại phơi nắng nhiều quá, hình như em bị say nắng rồi…”

Seon Woo nghiêm túc đáp, trong lòng thầm nghĩ: 

‘Yi Hyun à, em… không giỏi nói dối nhỉ?’

Dù biết rõ người yêu đang giả vờ ốm, Seon Woo vẫn thấy cái sự vụng về ấy dễ thương đến lạ. Anh ra sức bày tỏ sự lo lắng, chăm sóc Yi Hyun hết mực, một phần vì cũng chẳng muốn tiếp tục chen chúc giữa dòng người đông đúc. Họ ghé vào một phòng tắm công cộng gần đó để rửa sạch mồ hôi và thay quần áo. Sau đó, cả hai bắt đầu tìm kiếm một quán cà phê để nghỉ ngơi, nhưng chẳng mấy chốc đã rơi vào tình cảnh khó khăn.

“Sao mà không có nổi một chỗ trống vậy chứ?” 

Mùa hè nóng bức, khách du lịch đổ về đông như hội khiến mọi quán cà phê đều chật kín. Cả hai đã đi khắp nơi mà vẫn không tìm được nơi nào lý tưởng. Đang định quay về khách sạn, ánh mắt họ chợt dừng lại ở một tấm biển quảng cáo, một thủy cung.

Dù thủy cung cũng đông đúc không kém bãi biển, nhưng không khí bên trong mát mẻ, dễ chịu hơn nhiều so với việc va chạm giữa đám đông ngoài kia. Họ thong thả dạo bước, ngắm nhìn từng đàn cá lượn lờ. Tuy nhiên, niềm vui chẳng kéo dài được lâu. Thủy cung nhỏ hơn họ tưởng, và chẳng mấy chốc đã đi hết một vòng. Đang thất vọng, Seon Woo bất chợt nhìn thấy một tấm biển thông báo về một buổi biểu diễn.

“Yi Hyun này, ở đây có biểu diễn, em có muốn xem không?”

“Được chứ ạ.”

Và buổi biểu diễn thực sự… đáng ngạc nhiên là chẳng có gì thú vị cả, đến mức Seon Woo cảm thấy áy náy vì đã đề nghị. Nó rõ ràng là dành cho trẻ con, nhàm chán đến mức khiến anh buồn ngủ, thậm chí còn gật gù mấy lần. Cảm giác chuyến đi đầu tiên cùng nhau đang dần trở thành một thảm họa khiến Seon Woo toát mồ hôi lạnh. Trên đường về khách sạn khi mặt trời còn chưa lặn, anh quả quyết:

“Ngày mai chắc chắn sẽ rất vui! Thật đấy!”

“Anh, em thấy bây giờ đã đủ vui rồi.” 

Yi Hyun đáp lại bằng giọng nói dịu dàng tràn đầy thiện ý.

Nhưng Seon Woo vẫn cháy bỏng quyết tâm, không muốn chuyến đi này chỉ dừng lại ở mức “tạm được”.

***

Sáng hôm sau, một tin tức chẳng mấy vui vẻ chào đón họ: một cơn bão đang đổ bộ.

“Bão á? Sao tự nhiên lại có bão chứ?” 

Seon Woo thốt lên ngỡ ngàng. Kế hoạch của anh hôm nay đầy ắp các hoạt động ngoài trời: leo núi Seongsan Ilchulbong, khám phá hang Manjanggul, cưỡi ngựa… Nhưng bầu trời u ám, mây đen cuồn cuộn đã dập tắt mọi hy vọng. Với tinh thần “chơi được lúc nào hay lúc ấy”, Seon Woo vẫn dẫn Yi Hyun đến chân núi Seongsan Ilchulbong. Nhưng vừa bước vào lối đi, mưa bắt đầu trút xuống. Xui xẻo hơn, Seon Woo còn bị trượt chân ngã nhào, mông anh đau điếng.

Chứng kiến cảnh đó ngay trước mắt, Yi Hyun vội vàng đỡ anh dậy, vẻ mặt nghiêm trọng: 

“Anh, bão đang tới, hoạt động ngoài trời thế này nguy hiểm lắm.”

“Ừ…” 

Xoa xoa mông đang ê ẩm, Seon Woo ủ rũ đáp. Họ quyết định tìm đến các trung tâm trải nghiệm hoặc triển lãm gần đó, nhưng những nơi này chỉ có vẻ ngoài hào nhoáng, bên trong thì nghèo nàn, khiến người ta nghi ngờ chúng chỉ được dựng lên để “hút” tiền trợ cấp. Giá vé vào cửa lại đắt đỏ làm Seon Woo càng thêm chán nản. Rõ ràng Jeju có bao nhiêu nơi tuyệt vời, sao chuyến đi này lại tệ thế chứ…

Trở về khách sạn, Seon Woo tắm nước nóng, nằm dài trên giường êm ái, đầu gối lên cánh tay Yi Hyun, vừa nhấm nháp món ăn nhẹ gọi từ dịch vụ phòng, vừa cố xua đi cảm giác thất vọng. Đúng lúc ấy, Yi Hyun, người nãy giờ chăm chú lướt điện thoại, chợt lên tiếng:

“Thử cái này xem sao?”

“Cái gì thế?” 

Seon Woo ngẩng đầu, tay vẫn xoa xoa chỗ mông bầm tím, giọng ỉu xìu.

Trên màn hình điện thoại Yi Hyun hiện lên dòng chữ “Escape Room Café”. Seon Woo sáng mắt, cầm lấy điện thoại đọc kỹ. Đánh giá tốt, khoảng cách không quá xa, và quan trọng nhất, đây là lần hiếm hoi Yi Hyun chủ động đề xuất. Có nhiều chủ đề để chọn, và một cái tên khiến Seon Woo chú ý: Biệt Thự Ma Ám. Chỉ nghe tên thôi đã thấy rùng rợn, với các từ khóa như “kinh dị”, “đáng sợ”. Dù độ khó chỉ ở mức ba sao, phù hợp với người mới, Seon Woo vẫn nuốt nước bọt do dự.

“Thử cái này nhé?” 

Yi Hyun ngừng tay, đang xoa nhẹ chỗ đau cho Seon Woo, nhìn anh với vẻ nghi ngờ: 

“Nhưng anh sợ mấy thứ kinh dị mà?”

Đúng là thế. Seon Woo vốn không chịu nổi phim kinh dị, nhưng anh biết Yi Hyun lại rất thích thể loại này. Chuyến đi đã quá tệ hại, anh muốn ít nhất làm điều gì đó khiến Yi Hyun vui. Anh mạnh miệng: 

“Sao lại sợ? Anh xem mấy cái đó tốt mà!”

Thực ra là không. Nhưng Seon Woo vẫn kiên quyết chọn Biệt Thự Ma Ám. Sau vài lần thuyết phục không thành, Yi Hyun đành đồng ý, dù vẫn lo lắng: 

“Nếu giữa chừng thấy sợ quá thì phải ra ngay nhé.”

“Đương nhiên rồi!” 

Seon Woo gật đầu quả quyết. Anh nghĩ bụng, Escape Room thì có gì đáng sợ đâu. May mắn thay, họ đặt được suất chiều muộn ngày hôm sau. Cả ngày đó, hai người quấn quýt bên nhau, nghe tiếng mưa rơi tí tách ngoài cửa sổ.

***

Ngày hôm sau, dù mưa vẫn nặng hạt do cơn bão, họ vẫn đến được Escape Room bằng xe. Bước vào cửa, Seon Woo bắt đầu cảm thấy hơi chùn chân. Không khí bên trong có gì đó lạnh lẽo khiến anh rùng mình. Yi Hyun nhận ra, dịu dàng hỏi: 

“Anh, giờ quay về vẫn kịp đấy?”

“Không! Anh… thật ra rất thích mấy thứ đáng sợ!” 

Seon Woo cố ra vẻ mạnh mẽ, lòng thì chỉ muốn tạo một kỷ niệm đẹp cho Yi Hyun. Thấy anh kiên quyết, Yi Hyun mỉm cười khích lệ: 

“Nếu thấy khó khăn thì cứ ra ngay nhé.”

“Chắc chắn rồi.” 

Vừa nói dối vừa nói thật lòng, Seon Woo cùng Yi Hyun bước vào quán cà phê. Có lẽ vì trời mưa lớn nên không có khách, những nhân viên đang nhàn rỗi nhiệt tình chào đón hai người.

“Chào mừng quý khách! Tên đặt chỗ của quý khách là gì ạ? Quý khách có phải là lần đầu tiên chơi Escape Room không ạ?”

Hai người lắng nghe lời giải thích chi tiết và thân thiện của nhân viên. Họ phải thoát ra trong vòng một tiếng rưỡi, trò chơi gồm nhiều phòng và được trang bị một bộ đàm để hỏi gợi ý khi gặp khó khăn. Sau khi nghe xong tất cả, Yi Hyun và Seon Woo bị bịt mắt và dẫn đi. Nghe tiếng “cạch” cửa đóng lại, Seon Woo với trái tim đập thình thịch tháo khăn bịt mắt ra.

Căn phòng trông giống hệt nội thất của một ngôi nhà gỗ bình thường. Nghe tiếng mưa rơi bên ngoài, anh thực sự có cảm giác như đang đi nghỉ ở một ngôi nhà gỗ. Dù không khí kinh dị chưa được tạo ra, Seon Woo vẫn dính sát vào Yi Hyun và nhìn quanh. Yi Hyun đề nghị bằng giọng dịu dàng:

“Anh ngồi ghế bên kia nghỉ đi, để em làm cho.” 

“Không! Anh muốn ở bên cạnh xem…” 

Seon Woo lí nhí, vai co lại. Tiếng gỗ kêu cọt kẹt vang lên từ đâu đó khiến anh càng bám chặt hơn. Trong khi đó, Yi Hyun dường như chẳng hề sợ hãi, tự tin lục lọi khắp nơi, giải mã từng ổ khóa và câu đố. Seon Woo chỉ biết lẽo đẽo theo sau, thi thoảng liếc qua khe hở giữa cánh tay Yi Hyun, hoặc ngoái lại kiểm tra sau lưng.

“Đây là gì nhỉ?” 

Yi Hyun cầm lên một con búp bê cũ kỹ thiếu một con mắt, trên thân lốm đốm những vết đỏ gợi liên tưởng đến máu.

Seon Woo vội quay mặt đi, tim đập thình thịch: 

“Cái gì thế?”

“Anh nhớ tờ báo lúc nãy không? Vụ cả gia đình bị sát hại trong biệt thự này. Có một đứa trẻ, chắc đây là đồ của nó.” 

Yi Hyun bình tĩnh phân tích. Seon Woo chỉ gật gù, cố gắng không nhìn con búp bê. Anh bám sát Yi Hyun đến mức suýt làm vướng chân nhưng cậu chẳng hề phiền, thậm chí còn có vẻ thích thú. Seon Woo chỉ biết nhìn đồng hồ, thầm cầu mong một tiếng rưỡi mau chóng trôi qua. Nhưng mới có 15 phút mà anh đã thấy dài như cả thế kỷ.

Yi Hyun nhanh chóng phát hiện một con mắt giả trong con búp bê. Khi đặt nó vào lỗ khóa hình con ngươi trên cửa, một tiếng “cạch” vang lên, cửa mở ra kèm theo âm thanh rít ghê rợn. Seon Woo giật mình, lùi lại: 

“Từ từ đã… sao phòng này tối thế?”

Yi Hyun bước vào, sờ soạng tìm công tắc nhưng đèn không sáng. 

“Chắc phải đóng cửa thì đèn mới bật.”

“Đóng cửa á?” 

Seon Woo hoảng hốt. Đóng cửa nghĩa là cả căn phòng sẽ chìm hoàn toàn trong bóng tối.

“Để em vào đóng cửa và bật đèn trước nhé?” 

Yi Hyun đề nghị, giọng trấn an. Nhưng ý nghĩ bị bỏ lại một mình còn đáng sợ hơn. Seon Woo lắc đầu nguầy nguậy: 

“Không! Anh đi cùng!”

Anh kéo áo Yi Hyun, bám chặt hơn ban nãy. Yi Hyun thầm mãn nguyện, quay người lại nhìn thẳng vào người yêu. Dáng vẻ như đang bao bọc, bảo vệ anh. Seon Woo, người đang cố gắng bám sát lưng vào khung cửa, mở to mắt.

“Thế này đỡ sợ hơn nhiều phải không?”

“Ừm, đúng vậy…”

Dù biết các nhân viên đang theo dõi qua CCTV nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt điển trai của Yi Hyun ngay trước mắt, Seon Woo tạm thời quên đi nỗi sợ hãi. Yi Hyun khẽ cười, vươn tay nắm lấy tay nắm cửa. “Cạch”, cánh cửa đóng lại, mọi thứ chìm hoàn toàn vào bóng tối, nhưng có lẽ vì biết Yi Hyun đang ở phía trước nên anh vẫn chịu đựng được. Yi Hyun mò mẫm trên tường tìm công tắc. Đèn sáng lên, căn phòng bừng sáng.

Còn tiếp

Bản dịch thuộc về Fuba Team, đăng tải duy nhất ở web navybooks.net, đọc tại web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch.

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo