Lịch đăng: T3 & T7 hàng tuần
Bản dịch thuộc về Fuba Team, đăng tải duy nhất ở web navybooks.net, đọc tại web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch.
Rầm! Rầm! Rầm!
“Aaaa!”
Ngay khi công tắc đèn bật sáng, một loạt tiếng đập cửa dữ dội cùng tiếng thét chói tai vang lên từ phía sau khiến Seon Woo giật bắn người. Hoảng loạn, anh lao vào vòng tay Yi Hyun, ôm chặt lấy cậu như thể đó là sợi dây cứu mạng. Trong khi anh đang run rẩy, cậu chỉ khẽ nhướng mày, bình tĩnh ôm lấy người yêu mà dịu dàng vỗ về.
“Không sao đâu, chỉ là hiệu ứng âm thanh thôi.”
“Hức… tự nhiên có tiếng động sau lưng… làm anh giật cả mình…”
Seon Woo lí nhí, vẫn chưa hết bàng hoàng. Yi Hyun, người đang tiến triển nhanh hơn thời gian trốn thoát trung bình của những người khác, đã mất vài phút để ôm ấp, vỗ về và dỗ dành Seon Woo, khiến tiến độ của họ trở nên ngang bằng. Lúc đó, Seon Woo mới nhận ra ánh mắt của các nhân viên đang theo dõi qua CCTV.
“Chúng ta phải thoát ra nhanh lên thôi…”
Seon Woo lúng túng thoát ra khỏi vòng tay Yi Hyun nhưng vẫn nắm chặt lấy vạt áo cậu. Yi Hyun miễn cưỡng buông Seon Woo ra với ánh mắt tiếc nuối rồi mới nhìn quanh căn phòng. Seon Woo, người sau đó mới xem xét căn phòng, khẽ nín thở.
Khác với căn phòng đầu tiên bình thường, căn phòng thứ hai này toát lên không khí rùng rợn. Ánh đèn đỏ lờ mờ, tiếng gỗ cọt kẹt vang to hơn, xen lẫn những âm thanh rên rỉ mơ hồ. Nội thất cũ kỹ, bức chân dung treo trên tường với gương mặt vô cảm càng làm không gian thêm phần đáng sợ. Yi Hyun nhìn quanh, khẽ xuýt xoa.
“Trang trí khá tốt đấy chứ?”
“Đúng, đúng thế. Không uổng tiền đâu…”
Seon Woo cố gắng kìm nén ý muốn nói rằng muốn ra khỏi đây ngay lập tức, bám sát lấy Yi Hyun. Hiệu ứng âm thanh và ánh sáng khiến anh quá sợ hãi. Yi Hyun nắm chặt tay Seon Woo và cười:
“Thế này có đỡ sợ hơn không anh?”
“Ừ…”
Seon Woo gật đầu, siết chặt tay cậu. Dù biết nhân viên đang theo dõi qua CCTV, anh cũng chẳng quan tâm. So với ánh mắt từ xa, nỗi sợ ngay trước mắt đáng lo hơn nhiều. Nhìn Yi Hyun, Seon Woo nhận ra cậu không hề sợ hãi mà còn có vẻ thích thú, nụ cười hiếm hoi luôn nở trên môi. Anh nhìn khuôn mặt đẹp trai của người yêu một lần, rồi nhìn đồng hồ đeo tay một lần nữa, thầm hạ quyết tâm. Một tiếng! Cố gắng chịu đựng thêm một tiếng nữa thôi… Đúng lúc đó, một tiếng sấm rền khá lớn vang lên.
“A!”
Seon Woo lại giật mình nhảy dựng lên, gần như đẩy Yi Hyun và bám chặt lấy cậu. Anh cứ nghĩ đây cũng là hiệu ứng âm thanh, nhưng không hiểu sao tiếng động lại quá chân thật. Một lát sau, Seon Woo nhận ra đó thực sự là tiếng sấm ở bên ngoài.
“Trời ơi, ngoài kia mưa to lắm hả?”
“Chắc thế, còn có sấm nữa chứ.”
Đã sợ hãi rồi mà còn có thêm tiếng sấm thực sự, gan Seon Woo càng co lại. Anh cảm thấy như mình thực sự bị mắc kẹt trong căn nhà gỗ nơi đã xảy ra vụ án sát hại cả gia đình. May mắn là Yi Hyun không sợ hãi và đi lại khắp nơi một cách dũng cảm, điều đó giúp Seon Woo lấy lại chút can đảm.
***
‘Lạ thật, cứ có cảm giác ai đó đang nhìn mình…’
Seon Woo bồn chồn nhìn quanh rồi lại giật mình nhảy dựng. Anh nhận ra nguồn gốc của ánh mắt đó và run rẩy gọi Yi Hyun:
“Yi, Yi Hyun ơi…”
“Sao thế, anh?”
Yi Hyun đang bình thản kiểm tra tủ trang trí tối om, phản ứng nhanh nhẹn và quay lại ngay lập tức. Seon Woo cúi gằm mặt, giơ ngón tay lên chỉ vào một nơi nào đó.
“Bức… bức tranh kia…”
Yi Hyun nhìn theo, cả hai phát hiện ra điều bất thường. Bức chân dung trên tường vốn mang gương mặt vô cảm, giờ đã thay đổi. Đôi mắt trên tranh méo mó như đang trừng trừng nhìn họ. Seon Woo vội núp sau lưng Yi Hyun, tim đập thình thịch. Yi Hyun nghiêng đầu, tiến lại gần bức tranh, quan sát kỹ rồi nói:
“Chắc là một cái máy tính bảng được lập trình để phản ứng với cảm biến đấy anh.”
“Máy tính bảng á?”
“Lại gần nhìn kỹ đi, anh.”
Seon Woo lấy hết can đảm ngẩng đầu lên, nheo mắt nhìn bức chân dung. Nhìn kỹ thì đúng như lời Yi Hyun nói, đó không phải là bức chân dung mà là một chiếc máy tính bảng được đặt trong khung tranh. Yi Hyun đi đi lại lại trước tủ trang trí mà cậu vừa lục lọi thì bức chân dung thay đổi biểu cảm liên tục. Seon Woo thở phào nhẹ nhõm.
“Làm anh hết hồn.”
Anh suýt nữa buột miệng rằng tưởng đó là tranh ma quỷ. Yi Hyun nhìn biểu cảm của Seon Woo, nhẹ nhàng hỏi:
“Bây giờ mình bỏ cuộc và ra ngoài luôn không?”
“Không! Gần giải xong rồi mà, sao lại bỏ? Cố xong đi!”
Seon Woo lắc đầu quyết liệt, cảm giác trách nhiệm vì chuyến đi thất bại khiến anh kiên quyết hơn dù sau này sẽ hối hận vì lựa chọn ấy.
“Nếu sợ quá thì đừng cố gắng chịu đựng.”
“Anh biết rồi. Nếu thực sự quá sợ thì anh sẽ nói ra ngay.”
Seon Woo gật đầu, nhưng trong lòng biết mình chỉ nói cho có.
Yi Hyun lại để Seon Woo ra sau lưng mình và bắt đầu quan sát xung quanh. Cậu dường như đang tìm kiếm manh mối, kết hợp và suy luận, nhưng Seon Woo không thể tập trung được. Anh chỉ gật đầu khi Yi Hyun nói một cách lưu loát rằng cái này là thế này, cái kia là thế kia.
“Dựa trên các manh mối, có vẻ như linh hồn của gia đình bị sát hại ở đây vẫn bị mắc kẹt trong ngôi nhà gỗ sau khi chết, và mình phải giúp họ ra ngoài.”
“Gì? Mắc kẹt ở đây á?”
“Vâng, chắc là ở căn phòng đó.”
Yi Hyun chỉ về phía một cánh cửa cũ kỹ trông như cửa nhà kho, đầy vết bẩn gợi liên tưởng đến máu. Cánh cửa còn lại có dòng chữ “lối ra”. Seon Woo nhìn cửa nhà kho, rùng mình, nhưng Yi Hyun trấn an:
“Anh nhìn này, toàn là đạo cụ thôi. Rõ ràng là vết sơn acrylic chứ không phải máu đâu.”
“Đúng, đúng vậy.”
“Cửa thì cũ nhưng bản lề thì mới tinh. Điểm này hơi đáng tiếc nhỉ. Nghĩ thế thì có vẻ không đáng sợ lắm phải không?”
Vừa nói, Yi Hyun vừa vỗ nhẹ lưng Seon Woo và xoa mu bàn tay anh. Seon Woo cảm thấy một cảm giác kỳ lạ rằng Yi Hyun đang rất cưng chiều mình…
Sau vài phút suy luận, Yi Hyun nhận ra rằng phải đặt con búp bê lấy được từ phòng đầu tiên lên ghế thì cảm biến mới phản ứng và ngăn kéo bị khóa sẽ mở ra. Bên trong ngăn kéo đó có một chiếc đèn pin. Lưng Seon Woo nổi da gà.
“Phòng tiếp theo chắc phải dùng đèn pin thôi…”
Giọng anh run run. Điều đó có nghĩa căn phòng kho sẽ chìm trong bóng tối hoàn toàn. Yi Hyun lại dỗ dành:
“Để em vào phòng đó một mình, anh cứ đợi ở đây nhé.”
Chẳng mấy chốc, Yi Hyun mở cửa kho, bật đèn pin bước vào. Seon Woo liếc qua, bắt gặp ánh mắt của những con ma-nơ-canh rùng rợn liền vội quay đi. Anh nhìn chằm chằm xuống sàn, chờ đợi Yi Hyun mau chóng tìm thấy manh mối rồi trở ra, trong lòng thầm tự hào.
‘Dù sao thì Yi Hyun có vẻ khá thích thú, may quá.’
Đồ ăn dở, phòng trưng bày tệ hại, mọi thứ đều có vẻ thất bại, nhưng may mắn là vẫn có được một kỷ niệm đẹp như thế này. Vài phút sau, Yi Hyun, người đã tìm thấy manh mối, bước ra khỏi căn phòng kho. Đóng cửa kho lại, Yi Hyun đưa cho Seon Woo manh mối cuối cùng. Đó là một tấm gỗ hình bùa chú với những vết chạm khắc màu đỏ.
“Chắc là bùa chú. Có lẽ thứ này đang ngăn các linh hồn không thoát ra được.”
“Giết cả nhà người ta xong, còn nhốt linh hồn vì sợ ma quỷ. Tên sát nhân đúng là đồ tồi.”
Cánh cửa thoát hiểm có một khe vừa khít với tấm bùa. Seon Woo reo lên:
“Sắp ra được rồi!”
Đùng! Một tiếng sấm chói tai vang lên, toàn bộ đèn trong phòng vụt tắt. Seon Woo hét lên, sợ hãi tột độ.
“Cái gì thế? Sao đèn tắt hết vậy?”
“Chẳng lẽ…”
Yi Hyun cũng nhíu mày, nhưng không phải vì sợ hãi. Cậu kéo Seon Woo đang bám chặt lấy mình và nhét tấm bùa chú vào. Tuy nhiên, cảm biến vẫn không hề phản ứng. Seon Woo lo lắng hỏi:
“Có khi nào manh mối sai không?”
“Không, đúng mà.”
Yi Hyun khẳng định, rồi nói ra điều Seon Woo cố tránh nghĩ tới:
“Chắc là mất điện, nên cảm biến không hoạt động.”
“Xin lỗi quý khách, do mất điện tạm thời, cảm biến không hoạt động. Nhưng điện sẽ được khôi phục trong vòng một tiếng, chúng tôi sẽ mở cửa ngay khi có điện. Quý khách đã tìm được bùa, vậy nên coi như trốn thoát thành công.”
Nhân viên thông báo qua bộ đàm, giọng đầy áy náy. Seon Woo chết lặng. Cứ ngỡ sẽ thoát ra trong một tiếng rưỡi, giờ lại phải kẹt thêm một tiếng trong căn phòng đáng sợ này. Nhân viên xin lỗi rối rít khiến Seon Woo chẳng nỡ nói gì thêm, nhưng Yi Hyun thì lạnh lùng.
“Mất điện thì còn may, nhỡ có hỏa hoạn thì sao? Nhốt người trong này kiểu gì vậy?”
“Thật sự xin lỗi quý khách…”
Seon Woo ra hiệu cho Yi Hyun rằng không nên trách nhân viên, chỉ là lỗi của ông chủ. Yi Hyun thở dài, tắt bộ đàm. Hóa ra cả cửa ra vào và cửa nối với phòng đầu đều là cửa điện tử, mất điện khiến họ bị kẹt hoàn toàn.
“Yi Hyun, em ổn không?”
Seon Woo lo lắng hỏi, sợ rằng tình cảnh này gợi lại ký ức bị giam cầm của Yi Hyun. Nhưng Yi Hyun nhìn anh, ánh mắt dịu dàng:
“Người cần hỏi câu đó là anh mới đúng…”
Quả thật, Seon Woo run lẩy bẩy, mặt trắng bệch như tờ giấy. Dù hiệu ứng âm thanh đáng sợ đã tắt, bóng tối bao trùm, tiếng sấm rền vang và hình ảnh méo mó trên máy tính bảng khiến anh sợ hãi hơn bao giờ hết. Yi Hyun tặc lưỡi, lấy máy tính bảng ra khỏi khung tranh và tắt nguồn.
“Được làm thế sao?”
“Nếu họ đòi bồi thường thì bồi thường thôi.”
Còn tiếp
Bản dịch thuộc về Fuba Team, đăng tải duy nhất ở web navybooks.net, đọc tại web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch.