Mở Khóa Giam Cầm (Unlock) - Chương 44

Lịch đăng: T3 & T7 hàng tuần

Bản dịch thuộc về Fuba Team, đăng tải duy nhất ở web navybooks.net, đọc tại web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch.

Khi gương mặt méo mó đáng sợ trên máy tính bảng biến mất, Seon Woo cảm thấy như sống lại, khẽ gật đầu. Sau khi “xử lý” bức tranh ma quái, Yi Hyun tìm một góc phòng có vẻ thoải mái nhất, dựa lưng vào tường và vẫy tay.

“Anh, lại đây.”

Seon Woo nhanh chóng chui vào lòng Yi Hyun. Dựa lưng vào bờ ngực vững chãi, nơi nãy giờ còn lạnh toát khiến anh nổi da gà, giờ cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều. Ít nhất thì cảm giác căng thẳng như có thứ gì đó đáng sợ đột nhiên xuất hiện từ phía sau và tóm lấy anh đã biến mất.

Yi Hyun để Seon Woo ngồi trên đùi mình, vòng tay ôm chặt anh một cách vững chãi. Có người yêu trong những lúc như thế này thật đáng tin cậy và tuyệt vời. Tuy nhiên, đó là một chuyện, còn đáng sợ thì vẫn đáng sợ. Seon Woo cố gắng áp sát cơ thể mình vào Yi Hyun càng nhiều càng tốt, vô thức lẩm bẩm:

“Mình phải ở đây cả tiếng đồng hồ nữa…”

“Nếu sợ quá thì anh nhắm mắt ngủ một chút nhé?”

“Không đâu, ở đây chắc anh không ngủ được…” 

Seon Woo đáp, mỗi khi có tiếng sấm lại giật mình. Lưng anh đã có chỗ dựa vững chắc, nhưng ánh mắt anh cứ vô thức nhìn quanh những góc tối trong phòng. Anh cứ nghĩ rằng có thứ gì đó đáng sợ sẽ bò ra từ khắp nơi. Lạ thay, anh còn nghe thấy tiếng động nào đó từ đâu đó.

‘Đúng là bị nhốt rồi.’

Trong hoàn cảnh này, một ý nghĩ tự nhiên hiện lên. Ngay cả một người trưởng thành như anh còn sợ hãi đến mức này thì Yi Hyun hồi nhỏ đã sợ hãi đến nhường nào? Seon Woo vô thức nắm chặt tay Yi Hyun. Không phải vì sợ hãi, mà vì cảm thấy thương xót và yêu mến Yi Hyun bé bỏng ngày xưa. Yi Hyun hiểu theo một nghĩa khác, vỗ về Seon Woo.

“Không sao đâu anh. Chúng ta chỉ đang ở trong một căn phòng hơi tối thôi.”

Dù sao thì bây giờ Yi Hyun có vẻ không hề sợ hãi chút nào, điều đó cũng khiến anh cảm thấy nhẹ nhõm. Seon Woo cố gắng không nhìn vào những góc khuất trong phòng và hỏi:

“Em không sợ à?”

“Có anh ở bên, em chẳng sợ gì cả.”

Nói rồi, Yi Hyun hôn nhẹ lên cổ Seon Woo. Môi cậu áp sát đến mức Seon Woo có thể cảm nhận được khóe môi cậu đang nhếch lên. Rồi Yi Hyun cất tiếng:

“Với lại, thế này chẳng phải rất thoải mái sao?”

Cũng đúng, so với căn hầm ẩm thấp, lạnh lẽo trong ký ức của Yi Hyun, nơi này chẳng là gì. Seon Woo gạt bỏ nỗi lo lắng về Yi Hyun sang một bên và nhìn đồng hồ đeo tay. Mới chỉ 10 phút trôi qua kể từ khi mất điện. Anh cố gắng thu mình lại vào lòng người yêu, trong khi Yi Hyun vuốt ve bàn tay anh. 

“Tay anh lạnh quá.”

Tay Seon Woo ướt đẫm mồ hôi lạnh vì sợ. Yi Hyun xoa bóp tay anh rồi kéo lại, hôn nhẹ lên đầu ngón tay. Cậu thậm chí còn dùng lưỡi lướt nhẹ, ngậm lấy ngón tay khiến Seon Woo giật mình:

“Yi Hyun à, nhỡ nhân viên nhìn thấy thì sao?”

“CCTV tắt rồi thì làm sao mà nhìn được?”

“Ừ nhỉ…”

Đúng như lời Yi Hyun nói. Mất điện đến nỗi cả bàn phím cũng không hoạt động, làm sao CCTV có thể hoạt động được chứ? Seon Woo vẫn vô cớ liếc nhìn CCTV một lần. Lần này, Yi Hyun hôn Seon Woo.

“Ưm…”

Anh liếc về phía camera, giờ chỉ là vật trang trí vô dụng. Ngay lúc đó, Yi Hyun cúi xuống hôn anh. Cảm giác môi chạm môi luôn mang đến một sự kích thích kỳ lạ. 

Ban đầu, Yi Hyun chỉ khẽ cọ môi, liếm nhẹ, rồi ngậm lấy môi dưới căng mọng của Seon Woo. Hành động tinh nghịch khiến anh bật cười. Lợi dụng khoảnh khắc ấy, lưỡi cậu luồn vào, lướt qua khoang miệng, trêu đùa, ngậm lấy và cắn nhẹ, phát ra những âm thanh đầy ám muội. Động tác điêu luyện đến mức Seon Woo quên cả sợ hãi, chìm đắm trong nụ hôn.

“Nhưng mà… nếu tự nhiên có điện lại thì…”

Seon Woo cố gắng giữ lấy lý trí, đẩy Yi Hyun ra và nói. Yi Hyun khẽ nhếch một bên lông mày.

“Có sao đâu? Sợ thì mình cứ ôm nhau thôi. Với lại, ở đây ngay cả khi có đèn thì ánh sáng cũng mờ ảo, vậy nên không sao đâu anh.”

Yi Hyun trơ trẽn đáp, tay vuốt ve cổ và vành tai Seon Woo, dịu dàng như đang massage. Hơi ấm từ tay cậu lan tỏa, xua tan cái lạnh. Không kìm được, Seon Woo chủ động hôn lại. Từ nụ hôn tinh nghịch, mọi thứ dần trở nên sâu đậm, đầy dục vọng. Anh thỉnh thoảng liếc về phía camera đã tắt, nhưng rồi cũng chẳng quan tâm nữa. Khi Yi Hyun liên tục hôn, liếm môi và khuấy đảo khoang miệng anh, một luồng khoái cảm chạy dọc sống lưng.

“Ưm, giường…”

“…Hả, anh nói gì?”

Yi Hyun đang mải mê trong nụ hôn không kém Seon Woo, hỏi lại một cách lơ đãng. Sau khi hôn lại, nhân lúc có kẽ hở, Seon Woo khó khăn lắm mới nói tiếp được:

“Giá mà có cái giường ở đây thì tốt quá…”

Nghe vậy, ánh mắt Yi Hyun trở nên tối sầm. Seon Woo nuốt nước bọt khi đối mặt với đôi mắt rực cháy dục vọng. Yi Hyun kìm nén, dụi mặt vào cổ Seon Woo, hôn lên mạch đập thình thịch rồi lẩm bẩm:

“Vừa ra khỏi đây là mình về khách sạn ngay.”

Trong lòng thì muốn lột sạch quần áo và làm đủ thứ chuyện, nhưng hôn và công khai bày trò thì hoàn toàn khác. Hôn thì khi có điện trở lại vẫn có thể nhanh chóng che đậy được, nhưng làm hơn thế thì thật điên rồ.

Thay vì thỏa mãn dục vọng không thể giải tỏa, Yi Hyun vuốt ve Seon Woo một cách nồng nhiệt. Chỉ đơn giản là liếm và hôn những vùng da lộ ra ngoài quần áo mà một cảm giác khoái cảm dễ chịu lại dâng trào. Seon Woo, đang say sưa hôn, thậm chí còn thoáng nghĩ rằng may mắn thay trời tối. Đúng lúc đó, khi họ đang liên tục hôn nhau, đèn chớp chớp rồi sáng lên.

***

“A!”

Seon Woo giật mình buông Yi Hyun ra và ho khan. Yi Hyun thản nhiên phủi quần áo đứng dậy như thể họ chỉ sợ hãi nên dựa vào nhau trong góc rồi đưa tay ra. Seon Woo cười, nắm lấy tay cậu và đứng dậy.

“Bây giờ mình mở cửa ra ngoài nhé?”

“Vậy sao?”

“Thế thì… À…” 

Yi Hyun khựng lại, có vẻ như cậu đã nhìn thấy thứ gì đó. Seon Woo bối rối hỏi khi thấy cậu khẽ nhíu mày.

“Yi Hyun à? Sao thế?”

“…Em tự nhiên quên mất để bùa chú ở đâu rồi.”

Yi Hyun lẳng lặng đứng che một góc tầm nhìn của Seon Woo và nói. Seon Woo không hề nhận ra điều gì, hào hứng nói:

“Trong túi anh mà, để anh lấy!”

“Vậy anh có muốn là người cuối cùng hoàn thành không?”

“Được thôi!”

Vô cùng vui sướng vì sắp thoát khỏi nơi đáng sợ này, Seon Woo lao thẳng đến cửa. Trong khi anh lấy tấm bùa chú ra khỏi túi, Yi Hyun khẽ cau mày, liếc nhìn ra sau.

‘Con búp bê đó… Rõ ràng mình đã đặt nó ở trên ghế mà.’ 

Con búp bê mà cậu đã đặt trên ghế giờ lại nằm trên nóc tủ trang trí dù chẳng ai đụng vào. Hơn nữa, nó còn đang trừng mắt nhìn thẳng vào chỗ Seon Woo và Yi Hyun vừa hôn nhau. Theo lẽ thường, sự di chuyển này hoàn toàn không thể chấp nhận được. Trừ khi con búp bê bị ma ám. Yi Hyun cũng hơi rùng mình khi chứng kiến hiện tượng kỳ lạ trước mắt.

Cậu lợi dụng lúc Seon Woo đang mải mê nhét tấm bùa chú mà không nhìn ra sau, nhanh chóng đặt con búp bê trở lại trên ghế. Thế là, nó lại y hệt như ban nãy, không hề có dấu vết gì. Seon Woo đặt tấm bùa chú vào, rồi “cạch” một tiếng, cánh cửa mở ra. Khuôn mặt anh tươi sáng rạng rỡ khi nhìn Yi Hyun.

“Mau ra đây!”

“Vâng, anh.”

Trải nghiệm một chủ đề đáng sợ do con người tạo ra và trải nghiệm một hiện tượng thực sự giống như bị ma ám hoàn toàn khác nhau. Seon Woo không cần phải nhận ra điều này để thực sự sợ hãi. Yi Hyun nhanh chóng đóng sầm cửa lại và cùng anh bước ra ngoài như thể không có chuyện gì xảy ra. Con búp bê ngồi trên ghế, có lẽ do lực phản khi cửa đóng đã lăn xuống sàn nhà. Trông có vẻ hơi buồn bã.

Seon Woo và Yi Hyun cùng nhau chụp ảnh kỷ niệm thành công Escape Room. Seon Woo càng vui hơn khi Yi Hyun nói rằng cậu thực sự rất vui. Cứ thế, hai người trở về phòng khách sạn trong im lặng, trước khi kịp tắm rửa tử tế, họ đã vô cùng phấn khích, ân ái với nhau suốt đêm. Có lẽ vì vậy mà đêm đó Seon Woo đã có một giấc mơ kỳ lạ đến không ngờ.

***

‘Ưm, đây là đâu.’

Tỉnh dậy, anh thấy mình đang ở trong một căn phòng nhỏ bé, ấm cúng và thoải mái. Lạ thay, căn phòng chỉ có duy nhất một chiếc giường lớn. Nhìn xung quanh, Yi Hyun đang say ngủ bên cạnh anh.

‘Yi Hyun à, dậy đi. Chúng ta bị kẹt ở một nơi lạ rồi.’ 

Seon Woo lay lay, Yi Hyun lập tức mở mắt. Cậu ngồi dậy và xác nhận đúng là họ bị kẹt ở một nơi lạ như lời Seon Woo nói. Căn phòng có một cánh cửa nhưng dù cố gắng thế nào cũng không mở được. Seon Woo đang cẩn thận kiểm tra các bức tường xem có lối ra nào khác không thì…

‘Anh, nhìn này. Ở đây có ghi cách để ra ngoài đấy.’

Đúng như lời Yi Hyun nói, anh quay đầu lại thì thấy có gì đó được viết trên cửa. Rõ ràng ban nãy không có gì cả. Seon Woo nghiêng đầu, đọc những dòng chữ trên cửa.

‘Cái gì cơ?’

Nghe thật nực cười, Seon Woo đọc lại lần nữa. Trong giấc mơ, Yi Hyun giả vờ suy nghĩ một lát rồi trầm ngâm nói:

‘Không còn cách nào khác rồi. Lên giường thôi anh.’

‘Nhưng em không thấy có gì đó lạ à? Trên đời này làm gì có kiểu Escape Room như thế?’ 

Dù cằn nhằn vì quá vô lý, Seon Woo vẫn ngoan ngoãn đi theo Yi Hyun lên giường. Và họ đã làm tình một cách cuồng nhiệt đến mức Seon Woo mệt lử, gần như kiệt sức, cứ như thể sẽ chết mất. Yi Hyun nhiệt tình đến nỗi Seon Woo, người khá thích thú khi quan hệ với người yêu, cũng phải mệt rã rời.

‘Chúng, chúng ta ra ngoài thôi…’

Khi Seon Woo mệt mỏi cầu xin, Yi Hyun nhìn anh với ánh mắt tiếc nuối rồi đứng dậy. Nghĩ là cơ hội đã đến, Seon Woo vội vàng đứng dậy chạy đến cửa. Anh nắm tay nắm cửa và dừng lại. Cửa không mở. Seon Woo giật mình, chỉ vào cánh cửa và chất vấn:

‘Bảo là nếu các cặp đôi đốt cháy tình yêu thì sẽ ra ngoài được mà?’

Đằng sau anh, Yi Hyun suy nghĩ một lát rồi gọi người yêu đang tức tối.

‘Anh, chẳng lẽ chúng ta phải hiểu theo đúng nghĩa đen sao?’

‘Nghĩa đen?’

‘Em tìm thấy cái bật lửa ở đây này.’ 

Bật lửa? Ban đầu anh đã xem xét kỹ rồi, rõ ràng là không có gì ngoài cái giường mà? Trong khi Seon Woo đang bối rối, Yi Hyun bật lửa. Rồi cậu đốt chữ “tình yêu”, tạo ra một vết cháy hình trái tim. Sau đó, một tiếng “cạch” vang lên, cánh cửa mở ra. Thật là vô lý… Vô lý đến mức anh tỉnh cả ngủ. Mở mắt ra, nhìn lên trần nhà quen thuộc, Seon Woo lẩm bẩm:

“Mơ cái quái gì không biết…”

Dù chỉ là trong mơ, nhưng Seon Woo đã bị Yi Hyun trong mơ hành hạ đến mức cảm thấy đau nhức ở eo và hông. Không, hình như là đau thật thì phải? Đêm qua cũng dữ dội không kém trong mơ mà. Seon Woo liếc nhìn sang bên cạnh. Anh nhìn chằm chằm vào khuôn mặt người yêu, trông lạ lùng hơn bình thường, rồi rên lên một tiếng “ưm”, lại vùi mình vào chăn êm ái và ngủ thêm một giấc.

***

Không biết là do giấc mơ kỳ lạ, hay do cơn bão đã tan, hay là do họ đã gặp chuyện xui xẻo trước đó, nhưng lịch trình chuyến đi sau đó diễn ra suôn sẻ và vui vẻ. Cảnh tượng từ đỉnh Seongsan Ilchulbong thật tuyệt vời, món cá hố hấp ăn sau khi xuống núi thì thực sự ngon. Ngoài ra còn có Manjanggul, thịt ba chỉ lợn đen Jeju, xe đạp đường ray, bảo tàng quýt và cả cưỡi ngựa mà họ đã buộc phải hủy bỏ vì bão. Đó là một kết thúc hoàn hảo.

Trên chuyến bay về Gimpo, Seon Woo đang vui vẻ ngắm nhìn những bức ảnh kỷ niệm mà anh đã cẩn thận cất giữ. Yi Hyun nhìn bức ảnh kỷ niệm thành công Escape Room và hỏi:

“Lần sau mình đi nữa nhé?”

“…Nếu là ngày không mưa và không phải chủ đề kinh dị?”

Trò chuyện vài câu như vậy, Seon Woo dần chìm vào giấc ngủ vì mệt mỏi sau chuyến đi. Anh ngáp một cái, gối đầu lên vai Yi Hyun rồi lẩm bẩm với giọng nói lười biếng và hạnh phúc trước khi chìm vào giấc ngủ sâu:

“Đó là một chuyến đi vui vẻ.”

—Hết NT thường—

Bản dịch thuộc về Fuba Team, đăng tải duy nhất ở web navybooks.net, đọc tại web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch.

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo