Lịch đăng: T3 & T7 hàng tuần
Bản dịch thuộc về Fuba Team, đăng tải duy nhất ở web navybooks.net, đọc tại web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch.
#Ngoại truyện AU Nhân thú
Sau một thời gian dài quan sát Seon Woo, Yi Hyun đã nhận ra một điều:
‘Anh Seon Woo có lẽ không thực sự thích con người cho lắm.’
Ngay cả khi vào cùng một trường đại học, Yi Hyun vẫn không ngừng điều tra Seon Woo. Trái lại, nhờ khả năng tiếp cận tốt hơn, cậu thu thập được nhiều ảnh và video hơn. Càng ngắm nhìn những tư liệu ấy, Yi Hyun càng cảm nhận được điều gì đó.
Seon Woo hiếm khi vẫy đuôi.
Là một nhân thú tộc chó, Seon Woo thường vẫy đuôi thật mạnh khi gặp người quen để thể hiện sự vui mừng, nhưng trong mắt Yi Hyun, cậu cảm nhận rõ ràng Seon Woo đang cố gắng làm điều đó một cách miễn cưỡng. Điều đó không sai, bởi vì khi Seon Woo trở về nhà sau khi gặp gỡ mọi người, anh thường tỏ ra rất mệt mỏi, vai và chiếc đuôi xù cũng lập tức rũ xuống. Vì vậy, khi bắt cóc Seon Woo, Yi Hyun cảm thấy tội lỗi vơi đi đáng kể.
Sau khi đặt Seon Woo say mèm lên giường, Yi Hyun có chút căng thẳng. Bộ quần áo Seon Woo đang mặc có vẻ hơi chật chội. Cậu do dự một lúc rồi đi lấy bộ đồ ngủ và bắt đầu cởi quần áo cho anh. Chiếc đuôi đen vốn đang ngoe nguẩy nhẹ nhàng đầy thích thú, bỗng cong lại tỏ vẻ khó chịu khi Yi Hyun cởi quần. Yi Hyun cau mày khi cậu vuốt nhẹ chiếc đuôi như cây chổi lông gà đang được đặt ngay ngắn trên giường của Seon Woo.
“...Chất lông này là sao?”
Nhìn từ xa, nó có vẻ dày và đẹp, nhưng khi chạm vào, nó lại xơ xác. Không có độ bóng, khi bóp nhẹ, cậu không cảm thấy chút hơi ấm nào, như thể máu không lưu thông tốt. Tiện thể, cậu kiểm tra tai trên đầu Seon Woo, thấy chúng cũng tương tự như lông đuôi. Giờ thì cậu mới nhận ra, tổng thể tình trạng lông của Seon Woo không được tốt cho lắm.
“Chăm sóc lông kiểu gì thế này?”
Với vẻ mặt vô cùng bất mãn, Yi Hyun đi ra khỏi phòng rồi quay lại với bộ dụng cụ chăm sóc lông trên tay. Cậu dùng chiếc lược của mình chải chuốt cẩn thận rồi thoa dầu dưỡng, nhưng kết quả vẫn không mấy hài lòng, khiến lông mày cậu vẫn nhăn tít. Bởi vì vấn đề cơ bản vẫn chưa được giải quyết.
Yi Hyun nhìn Seon Woo, người đang rên ư ử như đang mơ gì đó, một lúc lâu rồi ra khỏi phòng, đi gọi quản gia. Cậu yêu cầu bữa ăn ngày mai phải được chăm chút hơn để bổ sung dinh dưỡng. Chưa hết, vì tình trạng say mèm của Seon Woo vẫn khiến cậu lo lắng, cậu còn gọi bác sĩ riêng đến truyền dịch cho Seon Woo.
Sau đó, Yi Hyun trở về phòng ngủ của mình nhưng không thể nào ngủ được. Có lẽ vì Seon Woo đang ở trong căn nhà này, thế nên hôm nay những song sắt trông thật lạnh lẽo. Cậu lại mở lồng, đi ra phòng khách rồi đi đi lại lại đón bình minh.
Chứng mất ngủ đã là một phần cuộc sống của cậu từ khi còn nhỏ, vậy nên cậu không thấy quá lạ. Khi mặt trời mọc, cậu ngồi trên sofa, giết thời gian bằng cách xem CCTV đã lắp đặt trong phòng ngủ của Seon Woo. Có lẽ vì quá say, Seon Woo ngủ đến khi mặt trời lên tận đỉnh đầu mới tỉnh giấc. Chỉ khi đó, Yi Hyun mới cầm khay đã chuẩn bị sẵn, mở cửa bước vào. Thấy Yi Hyun, Seon Woo đáng yêu mở to mắt. Mặc dù tối qua Yi Hyun đã cẩn thận bôi dầu dưỡng, nhưng lông trên khắp cơ thể Seon Woo vẫn xù lên.
“...Choi Yi Hyun?”
“Anh ngủ ngon không, anh Seon Woo?”
Yi Hyun chào hỏi rồi hơi khựng lại. Chiếc đuôi của Seon Woo đang vẫy nhẹ nhàng. Lúc này, Seon Woo không nhớ rõ về cậu. Dù biết điều đó, nhưng khi đối phương thể hiện sự vui mừng, Yi Hyun vừa cảm thấy hơi khó chịu, vừa có một cảm giác kỳ lạ là vui mừng. Cậu nghĩ:
Cứ vẫy đuôi bừa bãi thế đi, vì anh còn không biết chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo đâu...
Đương nhiên, Seon Woo cảm thấy hoảng loạn khi đột nhiên tỉnh dậy ở nhà của một hậu bối chỉ quen biết sơ qua. Yi Hyun giả vờ không biết việc Seon Woo đang ngơ ngác tìm điện thoại và ví mà cậu đã giấu, trước tiên là cho anh ăn. Có lẽ vì đã dặn dò trước, bữa ăn vô cùng thịnh soạn. Thấy bữa ăn đó, Seon Woo khẽ “ồ” một tiếng kinh ngạc.
“Nhà cậu sáng nào cũng ăn như thế này sao?”
“Bây giờ không phải buổi sáng đâu, anh.”
Yi Hyun có chút vui vẻ khi có Seon Woo ở trước mặt, giọng nói nhẹ nhàng chỉ ra. Lúc đó, Seon Woo mới ngượng ngùng nói “Cảm ơn, ăn ngon miệng nhé…” rồi cầm đũa lên. Sau khi say mèm và tỉnh dậy, đáng lẽ Seon Woo phải bị nôn nao, nhưng anh lại ăn rất ngon miệng mà không kén chọn gì. Yi Hyun vừa ăn sáng qua loa vừa nghĩ.
Chắc anh chỉ hành động như vậy được một lát nữa thôi.
Cậu tự hỏi, liệu Seon Woo có khóc lóc ầm ĩ khi anh biết về thực tế sắp xảy ra và sự báo thù tàn nhẫn của mình không. Chắc chắn Seon Woo sẽ ghét cậu, nhưng không sao cả. Cậu cũng đã ghét Seon Woo từ rất lâu rồi mà. Ghét đến mức chưa từng quên dù chỉ một giây... Vậy nên, giờ đây, Seon Woo cũng sẽ không thể quên cậu dù chỉ một giây. Với suy nghĩ đó, Yi Hyun kiên quyết lạnh lùng.
Sau bữa ăn, Seon Woo vẫn chưa hiểu rõ tình hình, đòi đi làm thêm, tìm điện thoại và ví. Yi Hyun cười khẩy nói với Seon Woo:
“Anh bị bắt cóc rồi. Bây giờ anh đang bị giam cầm đấy.”
“Bắt cóc? Giam cầm?”
Càng nghe Yi Hyun nói, nụ cười gượng gạo và chiếc đuôi đang ngoe nguẩy nhẹ nhàng của Seon Woo dần dần rũ xuống. Yi Hyun liếc nhìn chiếc đuôi đang cụp xuống rồi thông báo:
“Anh không biết tôi đã chờ đợi ngày này bao lâu đâu. Bây giờ học kỳ cũng kết thúc rồi, tạm thời sẽ không có ai tìm anh nữa. Dù sao thì anh… cũng không có gia đình, vậy nên sẽ khó mà ra khỏi đây được.”
Khi Yi Hyun nói hết mọi chuyện, từ việc cậu đã xin nghỉ hết các công việc làm thêm của Seon Woo, đến việc cậu là một kẻ theo dõi, Seon Woo đông cứng lại. Nhận ra thực tế nhanh chóng, điều anh chọn ngay lập tức là bỏ trốn. Đúng là chó con, sao mà chạy nhanh thế, Yi Hyun thở dài nói:
“Đi bắt anh ta về đây.”
Theo mệnh lệnh của cậu chủ, đội trưởng vệ sĩ lập tức chạy ra ngoài. Và ngay sau đó, Seon Woo bị bắt về, nhưng dáng vẻ đó lại khiến Yi Hyun khó chịu.
“Nhẹ nhàng thôi. Có phải côn đồ đâu mà thô bạo thế?”
Ngôn ngữ cơ thể của nhân thú tộc chó rất trực diện, ai cũng biết. Mặc dù người ta nói rằng khi trưởng thành có thể kiểm soát ngôn ngữ cơ thể ở một mức độ nào đó, nhưng hầu hết vẫn có xu hướng thể hiện cảm xúc một cách trung thực qua chiếc đuôi.
Tai và đuôi của Seon Woo lúc này cụp xuống vì sợ. Chiếc đuôi còn khẽ cuộn vào giữa hai chân. Dù biết trước điều này nhưng khi thấy Seon Woo sợ hãi, Yi Hyun lại cảm thấy không vui.
“Đưa đây.”
Yi Hyun giật mạnh cổ tay Seon Woo và giữ lấy, trong lòng không khỏi ngạc nhiên. Sao mà cổ tay Seon Woo lại chẳng có chút thịt nào cả. Thậm chí chỉ cần dùng một chút lực, Seon Woo đã bị kéo lê. Trong lúc đó, anh còn vấp chân, ngã sấp xuống sàn, đầu gối đập một tiếng rõ to...
“Éc!”
Tiếng kêu phát ra khiến bất cứ ai cũng phải cảm thấy tội lỗi. Ngay cả Yi Hyun, người vốn kiên quyết, cũng phải khựng lại. Cậu vô thức buông tay, Seon Woo yếu ớt nằm sấp trên sàn, tai cụp lại, xoa đầu gối và nhìn Yi Hyun đầy sợ sệt. Giờ thì chiếc đuôi đã hoàn toàn cuộn vào giữa hai chân. Yi Hyun suýt chút nữa đã hỏi xem đầu gối Seon Woo có bị thương nặng hay không.
“Anh không nhớ mình đã làm gì với tôi sao? Vì anh mà cuộc đời tôi tan nát, vậy mà anh lại vô tư quên hết mọi thứ, sống thoải mái thế ư?”
Vì cảm giác tội lỗi với Seon Woo, giọng điệu của Yi Hyun vô cớ trở nên sắc bén hơn. Ngay lập tức, đôi tai và chiếc đuôi vốn đã cụp xuống của Seon Woo gần như biến mất.
“Tôi á?”
Đôi mắt đó tròn xoe và đáng thương vô cùng. Chiếc đuôi sợ hãi càng cuộn tròn hơn, đến mức đầu đuôi chạm vào bụng dưới của Seon Woo. Yi Hyun siết chặt bàn tay nắm lại, trừng mắt nhìn Seon Woo. Đám nhân thú tộc chó này, cứ nghĩ làm thế là cậu sẽ nương tay sao?
Tuy nhiên, một lúc sau, trong tay Yi Hyun lại cầm một tuýp thuốc mỡ. Khi cậu thoa thuốc mỡ lên đầu gối đang bắt đầu bầm tím, Seon Woo lại mở to mắt nhìn chăm chú. Ánh mắt anh có vẻ lấp lánh một cách kỳ lạ.
“Cứ tưởng là không phải, vậy mà anh thật sự không nhớ gì cả. Từ giờ anh hãy sống ở đây và thử nhớ kỹ lại xem mình đã làm sai chuyện gì với tôi đi.”
Sau khi nghiêm khắc trách móc, Yi Hyun đóng nắp thuốc mỡ, ném vào lòng Seon Woo rồi lạnh lùng rời khỏi phòng. Trở về phòng mình, Yi Hyun nhăn mặt, dùng khăn giấy lau tay dính thuốc mỡ.
“Yoon Seon Woo, thật là khó chịu…”
Nói vậy, nhưng đầu chiếc đuôi đen của Yi Hyun vốn đang dựng thẳng lên lại khẽ cong xuống.
***
Ngày hôm sau, để thử xem Seon Woo có thực sự nhớ cậu không, Yi Hyun chỉ cho Seon Woo ăn bánh Chocopie và sữa chua. Có lẽ Seon Woo mong đợi một bữa ăn thịnh soạn dù đang bị giam lỏng, thế nên chiếc đuôi và đôi tai đang vẫy nhẹ nhàng của anh lập tức có phản ứng cụp xuống. Ánh mắt Seon Woo nhìn Yi Hyun đầy đáng thương, như thể hỏi: “Đây thực sự là bữa tối của tôi sao?” .
Seon Woo vẫn không thể nhớ lại chuyện gì ngay cả khi đang ăn vặt. Đôi tai và chiếc đuôi của anh thể hiện sự thất vọng rõ ràng đến mức khiến Yi Hyun lại bực mình, rồi lại cho anh ăn một bữa ăn ngon và bổ dưỡng. Tình trạng lông của Seon Woo vẫn rất tệ...
Phải đến ngày thứ ba, Seon Woo mới nhớ lại chuyện xảy ra khi còn bé. Lúc đó, tâm trạng của Yi Hyun đã khá tệ rồi. Chiếc đuôi của Yi Hyun biểu lộ sự khó chịu, liên tục đập “bụp bụp” vào ghế. Mỗi lần như vậy, Seon Woo lại giật mình.
“Chỉ vài lời xin lỗi, thế là xong sao?”
Yi Hyun nói từng chữ một, đôi mắt rực cháy căm hờn. Seon Woo vô thức nuốt khan.
“Trong khi anh thì thoải mái quên đi mọi chuyện?”
Yi Hyun ngắt lời Seon Woo, ngăn anh mở miệng định phản bác. Thế nhưng, Seon Woo vẫn lén lút đáp lại bằng cách nào đó. Đặc biệt là những lời bào chữa của anh thật nực cười.
“Bộ dạng bây giờ của cậu khác nhiều so với lúc trước, vậy nên tôi không nhận ra. Cậu trước kia rất dễ thương... còn bây giờ thì rõ ràng là đẹp trai hơn, nên là thế đấy.”
Anh ta đang nịnh bợ sao?
Yi Hyun khó chịu nhướn mày, nhìn Seon Woo với ánh mắt u ám. Mặc dù trong lòng cậu đang cười khẩy, nhưng chiếc đuôi vốn đang đập “bụp bụp” vào ghế đã trở nên khá ngoan ngoãn. Seon Woo liếc nhìn chiếc đuôi đó rồi thở phào nhẹ nhõm một cách vô thức.
Đương nhiên, Yi Hyun không có ý định bỏ qua cho Seon Woo. Không phải vì Seon Woo mà cuộc đời cậu đã trở nên tan nát thế này sao? Chính vì anh mà cậu không thể sống bình thường, chỉ làm những trò theo dõi lén lút. Tất cả những điều này đều là lỗi của Seon Woo, vậy nên Yi Hyun chỉ sống với ý định giam cầm Seon Woo và tìm cách trả thù.
Còn tiếp
Bản dịch thuộc về Fuba Team, đăng tải duy nhất ở web navybooks.net, đọc tại web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch.