Mở Khóa Giam Cầm (Unlock) - Chương 46

Lịch đăng: T3 & T7 hàng tuần

Bản dịch thuộc về Fuba Team, đăng tải duy nhất ở web navybooks.net, đọc tại web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch.

Yi Hyun ép Seon Woo ký vào một bản hợp đồng bất công, nơi cậu đương nhiên là bên A và Seon Woo là bên B. Dù bản hợp đồng đó từ đầu đến cuối đều bất hợp pháp, nhưng một khi đã bước vào căn nhà này, Seon Woo không còn lựa chọn nào khác ngoài chấp nhận.

Nhưng khi bản hợp đồng đã được ký, Yi Hyun lại nhận ra chẳng có việc gì để giao cho Seon Woo. Cậu dẫn Seon Woo vào thư viện, suy nghĩ xem nên sai việc gì. Cậu định sai Seon Woo làm việc nhà, nhưng nhìn Seon Woo nhặt từng mẩu giấy vụn, Yi Hyun lại thấy khó chịu. Song, không giao việc cũng kỳ lạ, vậy nên cậu tạm thời cho Seon Woo mặc tạp dề và đưa cho một chiếc chổi lông gà, ý bảo phủi đi chút bụi còn sót lại.

Khi lên kế hoạch bắt cóc và giam cầm Seon Woo, Yi Hyun đã dự đoán Seon Woo sẽ chống cự, giận dữ, buồn bã và tuyệt vọng. Nhưng bất ngờ thay, thái độ của Seon Woo lại rất ngoan ngoãn. Phải chăng vì cảm giác tội lỗi? Yi Hyun lén lút nhìn chằm chằm vào mông của Seon Woo đang mặc tạp dề, chăm chỉ phủi bụi trong thư viện. Chiếc đuôi xù như chổi lông gà ngoe nguẩy qua lại. Cậu muốn túm lấy nó ngay lập tức.

‘Cố tình vẫy đuôi trước mặt tôi thế à…’

Yi Hyun nghiến môi. Thậm chí không lâu sau đó, Seon Woo còn chủ động đề nghị massage cho Yi Hyun một cách tự nhiên. Dù biết rằng Seon Woo chỉ đang cố gắng xoa dịu cơn giận của mình vì bị giam cầm, nhưng trái tim Yi Hyun không thể không mềm lòng. Đồng thời, theo thời gian, chất lông của Seon Woo cũng dần tốt hơn.

Thấy Seon Woo cư xử mềm mỏng như vậy, Yi Hyun lại cảm thấy có nguy cơ. Chỉ đến lúc đó, cậu mới miễn cưỡng phải thừa nhận rằng lý do cậu bắt cóc và giam cầm Seon Woo không chỉ đơn thuần là để bảo vệ anh khỏi Ahn Hyung Tae vừa ra tù hay để trả thù. Có lẽ vì thế mà cuối cùng, Yi Hyun đã cố tình tìm cớ để nhốt Seon Woo vào tầng hầm.

Cứ thế này, có lẽ cậu sẽ làm mọi thứ Seon Woo muốn rồi thả anh đi mất.

***

Khi vu khống và nhốt Seon Woo vào tầng hầm, Yi Hyun cuối cùng đã nghĩ rằng lần này Seon Woo sẽ ghét và giận cậu. Cậu cảm thấy bất an và lo lắng. Đồng thời, niềm vui sướng khi nghĩ rằng mình có thể giam Seon Woo ở một nơi an toàn và chỉ có mình cậu được ngắm nhìn cũng không thể xóa nhòa.

Nhưng đáng ngạc nhiên, Seon Woo không hề tức giận. Anh cũng không hề tuyệt vọng. Yi Hyun, người đang theo dõi Seon Woo qua CCTV trong tầng hầm, không khỏi sững sờ.

“...Sao anh ta có vẻ thích thú thế nhỉ?”

Seon Woo bị nhốt trong tầng hầm, anh rón rén đi lại trong phòng, rồi lén lút chạm vào đủ thứ đồ vật. Sau khi ngắm nghía chán chê, anh ăn bữa tối no nê, rồi thoải mái tắm nước nóng. Sau đó, anh cứ thế nằm vật ra nệm ngủ say sưa cho đến khi mặt trời mọc, rồi lại thức dậy, ăn sáng ngon lành và nằm dài nghỉ ngơi.

Khi Yi Hyun xuống kiểm tra xem mình có thực sự nhìn đúng qua CCTV không, Seon Woo đang lăn lóc một cách vô tư trên tấm nệm ấm áp dưới ánh nắng mặt trời và dụi má vào đó. Anh thích thú vẫy vẫy chiếc đuôi, khiến những sợi lông mềm mại bay phất phơ dưới ánh nắng. Yi Hyun sững sờ hỏi:

“Rốt cuộc anh đang bám lấy chỗ đó làm gì mà cọ mãi thế?”

Thế rồi Seon Woo còn đề nghị Yi Hyun nằm cùng vì anh thấy dễ chịu khi được tắm nắng. Ngay khi nhìn thấy Yi Hyun, chiếc đuôi của anh còn vẫy một cách đầy sức sống. Thấy cảnh tượng đó, Yi Hyun vừa tức điên vừa lạ lùng dâng lên dục vọng, cậu đè Seon Woo xuống và lẩm bẩm:

“Anh tưởng tôi trang trí nơi này đẹp đẽ như vậy là vì anh sao?”

Đến nước này, Yi Hyun nghĩ rằng Seon Woo coi thường cậu và không nhận thức rõ thực tế, vậy nên mới cư xử bình chân như vại.

‘Tôi khao khát anh biết bao.’

Yi Hyun nghĩ khi nhìn Seon Woo đang nằm dưới mình, mắt mở to nhìn lên. 

Trong bóng tối, Seon Woo là hy vọng và ánh sáng duy nhất, không gì sánh bằng. Đồng thời, anh là chủ nhân của cậu, là đồ ngọt, là niềm vui. Nhưng Seon Woo đã bỏ đi mà không chịu trách nhiệm đến cùng, chỉ để lại vô số ổ khóa. Anh đã khiến cậu thành ra như thế này, đã thuần hóa cậu như thế này, chẳng phải lẽ ra anh nên chịu trách nhiệm sao?

Thế nhưng, Seon Woo lại dễ dàng khiến Yi Hyun mềm nhũn và dịu dàng một cách kỳ lạ. Trái với kế hoạch ban đầu, Yi Hyun hoàn toàn không thể thô bạo hay hung hăng với Seon Woo. Dù cố gắng gom góp lại ý định trả thù hay lòng oán hận, nhưng khi nhìn Seon Woo vẫy đuôi trong tầng hầm của mình, mỗi lần đều thật lòng chào đón cậu, nhìn thấy Seon Woo sống một cách hạnh phúc, Yi Hyun cảm thấy như những uất ức trong quá khứ đang tan biến.

‘Anh thật sự chào đón tôi thế sao? Tôi tốt đến vậy à? Sao có thể khi tôi bắt cóc, giam cầm anh, không cho anh đi đâu…’

Thỉnh thoảng cậu lại nghĩ liệu Seon Woo có đang che giấu ý nghĩ thật sự không, nhưng khi nhìn chiếc đuôi đang ngoe nguẩy, Yi Hyun lại mềm lòng.

‘Anh thích thế này? Thích gì chứ? Thật sự thích ở bên tôi sao?’

Cứ thế, sống cùng nhau trong tầng hầm với một nửa là lo lắng, một nửa là vui mừng, lông của Seon Woo và tình trạng của Yi Hyun dần dần tốt lên. Khuôn mặt hốc hác vì mất ngủ và bộ lông xù xì của Yi Hyun dần trở nên bóng mượt. Đôi khi Yi Hyun lại tự hỏi mình đang làm gì, cảm thấy mất mặt nên vô cớ nổi giận.

“Tôi là người hầu của anh à? Ngày nào cũng phải mang đồ tới thế này sao?”

“Ừ, xin lỗi… Mà đó là gì vậy? Trông ngon đấy.”

Ngay khi Seon Woo vẫy đuôi hỏi, trái tim Yi Hyun lại mềm nhũn. Dù cố gắng nổi giận nhưng vẫn vô ích, không biết từ lúc nào lại cứ cho Seon Woo ăn đủ thứ. Cậu muốn Seon Woo béo lên một chút. Thấy Seon Woo quá gầy, cậu chọn những món ăn giàu protein tốt cho loài chó và cho Seon Woo ăn. Bữa sáng, bữa phụ, bữa trưa, bữa phụ, bữa tối, bữa đêm... Cứ thế suốt cả ngày.

Đôi khi Yi Hyun cũng ngây người nhìn Seon Woo ăn. Anh ăn ngon miệng đến mức không hề giống như bị ép ăn chút nào. Nhìn Seon Woo dần trở nên mũm mĩm, Yi Hyun cảm thấy hài lòng và cũng tự nhiên thấy ngon miệng.

Cậu muốn ở đây mãi mãi cùng Seon Woo. Nhưng thực tế khác xa với tưởng tượng của Yi Hyun, điều đó là không thể.

***

Seon Woo đã dụ dỗ Yi Hyun bằng những lời nói vô cùng ngọt ngào. Nào là có thể ở đây cùng cậu cả đời không, nào là nhìn cậu thấy đẹp trai và đáng yêu, nào là có thể chạm vào đuôi và tai của cậu không... Cứ lặng lẽ lắng nghe, mỗi lời nói dường như đều thật lòng khiến trái tim Yi Hyun đập rộn ràng.

Từ khi còn nhỏ, Yi Hyun chưa bao giờ hạnh phúc và bất an như bây giờ. Bởi vì đang giam cầm Seon Woo một cách cưỡng ép, cậu không thể hoàn toàn tin tưởng vào tấm lòng của Seon Woo. Liệu Seon Woo có tiếp tục yêu cậu nếu được thả ra khỏi tầng hầm không? Liệu đó có thực sự là tình cảm chân thật không?

Quả nhiên, khi Seon Woo dường như dò hỏi lòng cậu, nói rằng liệu có thể thả anh ra một lần không, Yi Hyun đã nổi trận lôi đình. Cậu trở thành hiện thân của dục vọng và giận dữ, “xé xác” Seon Woo đến tận xương tủy. Và rồi, cậu hối hận. Không lâu sau đó, lối sống của Seon Woo đã hoàn toàn thay đổi.

Yi Hyun đã quan sát Seon Woo trong một thời gian dài và biết rõ anh là một người chăm chỉ. Seon Woo vừa đi học đại học vừa làm thêm, chưa từng nghỉ một ngày nào và được mọi người xung quanh đánh giá cao. Seon Woo là người chăm chỉ học hành và làm việc, thức dậy vào sáng sớm và ngủ sau nửa đêm.

Thế mà, Seon Woo bây giờ lại ăn uống qua loa, thức dậy vào buổi chiều và ngủ vào sáng sớm. Yi Hyun cảm thấy lo lắng rằng mình có thể đã hủy hoại Seon Woo vì những gì đã làm, vậy nên cậu thường xuyên đi lại trong tầng hầm. Seon Woo chỉ nói rằng anh lười biếng vì trò chơi quá hấp dẫn, nhưng người có tội thì không thể ngủ ngon. Sự lo lắng và bất an lên đến đỉnh điểm, Yi Hyun lo lắng đến mất ăn mất ngủ mỗi ngày.

Và rồi một ngày nọ, trái tim Yi Hyun như rụng rời khi cậu mở cửa tầng hầm bước vào.

“...Anh?”

Người lẽ ra phải đang ngủ say trên nệm đã biến mất tăm. Chỗ Seon Woo nằm chỉ còn lại một đống chăn và gối. Sự bất an và tức giận của Yi Hyun bùng nổ.

“Yoon Seon Woo! Anh đâu rồi, anh đâu rồi…!”

Tôi biết ngay mà. Anh đối tốt với tôi như vậy, tất cả là vì muốn trốn thoát khỏi đây thôi!

Có phải người làm đã lén lút đưa anh ta đi không? Nhưng không ai có thể tiếp cận đây mà. Không, không phải. Có lẽ anh ta đã lén mở cái cửa sổ lấy sáng đó và thoát ra ngoài? 

Yi Hyun gần như mất đi lý trí, cậu bước đi mạnh bạo, giẫm đạp lên đống chăn. Lúc đó, cậu cảm thấy mình giẫm phải một thứ gì đó mềm và cứng.

“Éc!”

Tiếng kêu thảm thiết nhất mà cậu từng nghe khiến lông đuôi của Yi Hyun, vốn đang rung lên dữ dội vì tức giận, bỗng xù lên. Kinh hoàng, cậu nhảy dựng lên. Trái tim đang lăn lóc trên sàn cũng bật lên rồi lại rơi xuống. Ngay lập tức, Yi Hyun trấn tĩnh lại, vội vàng vén đống chăn ra.

Ở đó là một chú chó con đang rên rỉ vì đau, vô thức biến thành hình dạng động vật khi ngủ. Một chú chó con trông như thể có dòng chữ ‘Tôi hiền lành’ hiện rõ trên mặt, khụt khịt mũi khô khốc. Seon Woo đang nằm bẹp dưới sàn như một cục bông xù, rên rỉ yếu ớt, vẫy vẫy hai chân trước và nhìn lên Yi Hyun với đôi mắt rưng rưng. Ánh mắt im lặng đó truyền tải một thông điệp rõ ràng:

Yi Hyun à... Cậu vừa giẫm lên tôi phải không...? Lên tôi á...?

“À, không, tôi, tôi... Tôi không biết anh ở đó…”

Yi Hyun lắp bắp, cảm giác tội lỗi chưa từng trải qua trong đời. Bàn tay run rẩy của cậu không biết phải làm gì, cứ lang thang trên cơ thể Seon Woo. Lúc đó, Seon Woo vẫn rên rỉ yếu ớt và thảm thiết. Đó hoàn toàn không phải là tiếng rên rỉ giả vờ.

“Éc, éc…”

Có lẽ cơn đau vẫn chưa tan, tiếng kêu đó nhanh chóng chuyển thành tiếng rên ư ử buồn bã. Đó là tiếng khóc tủi thân, nghiền nát trái tim Yi Hyun một cách không thương tiếc. Đến mức cậu không thể chịu nổi nếu không đưa Seon Woo ra khỏi tầng hầm ngay lập tức.

***

Vừa nhìn thấy Yi Hyun mở cửa bước vào, Seon Woo lập tức phát ra tiếng “éc” nhỏ một cách phản xạ. Lông mày Yi Hyun nhíu lại. Bởi vì cậu biết rằng đối phương phát ra tiếng đó không phải vì sợ mình, vậy nên cảm xúc của cậu rất phức tạp.

“Anh, tôi bảo đừng vẫy đuôi rồi mà.”

“Tại cậu là “mèo lớn” nên cậu không biết đâu. Cái này... không theo ý tôi được…”

Còn tiếp

Bản dịch thuộc về Fuba Team, đăng tải duy nhất ở web navybooks.net, đọc tại web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch.

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo