Mở Khóa Giam Cầm (Unlock) - Chương 6

Lịch đăng: T3 & T7 hàng tuần

Bản dịch thuộc về Fuba Team, đăng tải duy nhất ở web navybooks.net, đọc tại web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch.

Seon Woo thầm xuýt xoa trong lòng. Mỗi lần chạm vào vai Yi Hyun, anh cảm nhận được cơ bắp săn chắc dưới lòng bàn tay. Dù cậu ta mặc bộ đồ ở nhà rộng rãi che đi vóc dáng, việc trực tiếp chạm vào cơ thể khiến anh không thể không nhận ra. Với Seon Woo, người bận rộn mưu sinh đến mức giữ nổi cân nặng đã khó, thân hình ấy thật đáng ghen tị. Đồng thời, anh tự nhủ phải khắc cốt ghi tâm rằng không thể chống lại Yi Hyun bằng sức mạnh.

Sự tiếp xúc gần gũi qua những lần massage, những cuộc trò chuyện nhỏ nhặt đều đặn và thái độ ngoan ngoãn không chút phản kháng, ba điều này đan xen, dường như khiến oán hận trong lòng Yi Hyun dần tan biến.

‘Ngay từ đầu, cậu ta cũng không có ý định làm hại mình...’

Ban đầu, vì hoảng loạn, Seon Woo không kịp nghĩ. Nhưng giờ ngẫm lại, Yi Hyun đã chăm sóc anh theo cách của riêng cậu. Từ việc truyền nước khi anh say xỉn, giường ngủ ấm áp, những công việc nhẹ nhàng chẳng đáng gọi là lao động, đến ba bữa ăn ngon lành mỗi ngày.

Dù đã ký hợp đồng trả nợ, Seon Woo chẳng cảm thấy mình thật sự ở vị trí “Bên B”. So với mọi ông chủ từng gặp, Yi Hyun là người hào phóng nhất. Chưa bao giờ trong đời anh được sống thoải mái, an nhàn đến vậy. Nhìn thái độ mập mờ của Yi Hyun, không hoàn toàn căm ghét nhưng cũng chẳng rõ ràng, Seon Woo vừa thấy thương, vừa thấy áy náy.

Dĩ nhiên, anh không định ở đây mãi mãi. Yi Hyun sẽ chẳng nuôi không anh vô thời hạn. Nếu cứ để bản thân quen với sự dễ chịu này rồi bị đuổi đi, Seon Woo sẽ thành kẻ không nhà, không tiền, chẳng tốt nghiệp nổi đại học. Vì thế, mục tiêu của anh là làm mềm lòng Yi Hyun để rời khỏi nơi này.

***

Một tuần trôi qua, Yi Hyun không còn mắng mỏ rằng anh ăn không ngồi rồi hay chỉ biết tốn cơm. Thỉnh thoảng, khi trò chuyện với Seon Woo, cậu ta còn thoáng nở nụ cười. Seon Woo cảm nhận được cảm xúc của Yi Hyun dành cho mình khá phức tạp, gần giống hội chứng Stockholm. Cũng dễ hiểu, khi môi trường và thái độ của anh đều dẫn đến điều đó.

Vài ngày sau, trong bữa tối, Seon Woo khéo léo dẫn dắt câu chuyện về bản thân. Anh nghĩ đã đến lúc chuyển từ những cuộc trò chuyện vô thưởng vô phạt sang những chủ đề riêng tư hơn.

“Ăn món này làm tôi tự nhiên nhớ đến giáo sư Lee Jin Seo.”

Seon Woo buột miệng nói như thể vừa chợt nhớ ra. Nếu Yi Hyun không phản ứng, có lẽ chưa phải lúc để cậu ta mở lòng. May mắn thay, cậu ta không bỏ qua lời của Seon Woo mà liếc nhìn món ăn anh đang gắp. Đó là món mực khô trộn tương ớt và rắc mè, một món ăn bình thường.

“Cái này làm sao?”

“Giáo sư Lee Jin Seo năm ngoái cần sinh viên hỗ trợ thu thập tài liệu nghiên cứu trong kỳ nghỉ hè. Ông ấy nói làm từ sáng đến tối, không trả nổi lương tối thiểu nhưng sẽ cho ăn ba bữa thịt. Tôi đến đó, nhưng cuối cùng ông ấy chỉ cho ăn cơm với mực khô thôi.”

“…Cái gì?”

Seon Woo cười, kể lại như một kỷ niệm vui.

“Mực cũng là thịt đúng không? Cũng là protein mà. Dù sao ngày cuối cùng thì ông ấy cũng đã đãi tôi một bữa thịt ba chỉ no nê.”

Thật ra, đối với Seon Woo, đó không phải là một chuyện quá tệ. Mặc dù anh đã ăn mực khô đến phát ngán, nhưng chỉ riêng việc được cung cấp ba bữa ăn đã giúp anh giảm đáng kể chi tiêu. Hơn nữa, anh còn tạo được mối quan hệ để có thể nhờ viết thư giới thiệu.

Thế nhưng, những lời này sẽ nghe như thế nào đối với một thiếu gia tập đoàn lớn đang dùng bữa ba bữa sang trọng thế này? Cậu ta há miệng như thể không tin nổi rồi thở dài và mím chặt môi. Ngày hôm sau, từ bữa sáng đã bắt đầu có hai món thịt. Seon Woo thầm thở phào nhẹ nhõm vì phản ứng vượt sức mong đợi. Nhưng mặt khác, anh lại lo lắng.

‘Nếu cậu ta mềm lòng như thế này thì sao đây?’

Vì có quá nhiều tiền, chắc chắn sẽ có rất nhiều kẻ lừa đảo và những người muốn trục lợi. Sau khi thử thăm dò đối phương, anh lại thấy lo lắng. Thấy Yi Hyun không có nhiều bạn bè ở đại học, có vẻ khả năng giao tiếp xã hội cũng kém. Anh nghĩ sẽ thật tốt nếu sau khi rời khỏi ngôi nhà này, anh vẫn có thể duy trì mối quan hệ và giúp đỡ Yi Hyun, rồi Seon Woo bỗng giật mình.

‘Mình đang lo cho ai thế này?’

Một kẻ nghèo rớt mồng tơi mà lại đi lo cho công tử sống trong biệt thự lộng lẫy sao? Seon Woo cười khổ trong lòng. Tuy nhiên, nhìn phản ứng của Yi Hyun, việc rời khỏi ngôi nhà này có vẻ không quá xa vời. Anh hy vọng rằng nếu cứ từ từ làm, có lẽ anh có thể quay lại trường học vào học kỳ tới.

Sau khi kể đôi ba câu chuyện về mình, Seon Woo tự nhiên bắt đầu khơi gợi chuyện riêng tư của Yi Hyun. Bắt đầu từ những câu hỏi nhỏ như “cậu thích món ăn nào?”, giờ anh còn nhẹ nhàng giúp sắp xếp tài liệu và hỏi về gia đình.

“Mà này, Yi Hyun, cậu làm công việc này từ bao giờ vậy? Trông có vẻ hơi khó nhằn với sinh viên đại học.”

“Tôi đã được đào tạo quản lý từ nhỏ rồi.” 

Yi Hyun đáp, như thể đó chỉ là chuyện giáo dục bình thường. Cậu ta thường làm việc một hai tiếng mỗi ngày, và theo Seon Woo, có vẻ vẫn đang trong giai đoạn học hỏi hơn là làm việc thực thụ.

“Tôi là con út, cách xa anh chị khá nhiều tuổi, vậy nên có lẽ anh trai hoặc chị gái sẽ thừa kế các công ty con chính. Nhưng bố mẹ nói rằng ít nhất tôi cũng phải biết cách điều hành một công ty nhỏ.”

Yi Hyun trả lời một cách thờ ơ như thể mình là người thừa kế một cửa hàng nhỏ từ bố mẹ rồi nhận lấy tài liệu Seon Woo đã sắp xếp. Anh cố gắng thử một cuộc trò chuyện sâu sắc hơn một cách cẩn thận.

“À, đúng rồi. Trước đây nghe cậu nói, hình như cậu kém anh trai khoảng mười tuổi phải không?”

“Trước đây” ám chỉ lần đầu tiên Seon Woo và Yi Hyun gặp nhau, không phải ở đại học. Nghe anh nói vậy, cậu quay đầu lại, nhìn anh với ánh mắt hơi bất ngờ.

“Anh nhớ cả chuyện đó ư? Chính xác là anh trai hơn tôi mười hai tuổi, chị gái hơn mười bốn tuổi.”

“Chà, thật sự cách biệt nhỉ.”

Có bố mẹ, anh chị… Lúc trước Seon Woo từng ghen tị với gia đình đông đúc của Yi Hyun, giờ vẫn thế. Anh từng có những người bạn như anh em ở trại trẻ mồ côi, nhưng giờ chẳng còn liên lạc với ai. Tất cả là vì Ahn Hyung Tae.

‘Mình đã đổi số điện thoại, chuyển nhà mà không nói với ai, chắc hắn sẽ không tìm ra mình đâu.’

Trừ khi Ahn Hyung Tae mang cả đám đàn em, chứ bây giờ tổ chức đã tan rã, hắn khó mà tìm được anh. Đang mải nghĩ, Yi Hyun ngừng gõ phím rồi hỏi:

“Dạo này anh bị sao vậy?”

“…Hả?”

Đang chìm trong suy nghĩ về Ahn Hyung Tae, Seon Woo đáp chậm một nhịp. Yi Hyun nheo mắt.

“Anh nghĩ làm thế này thì tôi sẽ tha thứ cho anh sao?”

Seon Woo tưởng rằng anh đã khéo léo làm thân nhưng Yi Hyun dường như cảm thấy gượng gạo. Dù hỏi vặn, cậu ta vẫn không tỏ ra giận dữ, chỉ toát lên vẻ lạnh lẽo. Seon Woo thận trọng đáp:

“Không hẳn là tôi muốn được tha thứ. Tôi cũng không có ý định đó.”

“Vậy sao?”

Thật lòng, anh chỉ muốn Yi Hyun nguôi giận để anh rời khỏi đây, tiếp tục tham gia cuộc thi, làm thêm, xin học bổng, tìm nhà mới và sống đúng kế hoạch. Nhưng chẳng thể nói thế, Seon Woo chậm rãi đáp.sống cuộc đời theo kế hoạch. Tuy nhiên, anh không thể nói ra điều đó, nên Seon Woo chậm rãi nói:

“Tôi chỉ là… thích ở đây với cậu thôi.”

“Ha, thật ư?”

Yi Hyun hừ giọng như muốn bảo anh đừng nịnh hót nữa. Nhưng Seon Woo ngẩn ra, bản thân anh cũng hơi ngỡ ngàng trước câu trả lời của mình. Bởi vì anh đã nhận ra một sự thật mà chính anh cũng không hay biết. Anh lẩm bẩm, giọng yếu ớt:

“Có lẽ vì tôi luôn sống một mình…”

Seon Woo đã rời trại trẻ mồ côi, nơi anh sống từ khi mới sinh ra, trước cả khi học xong tiểu học rồi lang thang khắp nơi. Ban đầu, anh ở nhà cảnh sát Noh, sau đó chuyển qua hai, ba gia đình nuôi dưỡng, rồi vào một trại trẻ mồ côi khác ở một vùng khác nhưng không thể thích nghi được và nhanh chóng rời đi. Với sự giúp đỡ của cảnh sát Noh, người thương cảm cho anh khi thấy anh lang thang khắp nơi, anh đã thuê được một căn phòng trọ và sống cho đến bây giờ. Sau khi 14 tuổi, anh thực chất đã sống một mình.

Cứ sống như vậy, cho đến khi bị Yi Hyun bắt cóc và giam cầm trong ngôi nhà này, Seon Woo lần đầu tiên nhận ra mình là một người khá cô đơn.

Trong biệt thự rộng lớn này, không chỉ có Yi Hyun mà còn có nhiều người giúp việc phụ trách quản lý và an ninh. Suốt 24 giờ, dù đi đâu trong ngôi nhà này cũng đều thấy người. Hơn nữa, anh luôn ở bên cạnh Yi Hyun, vậy nên Seon Woo lần đầu tiên cảm nhận được một góc trống rỗng trong lòng mình đang dần được lấp đầy.

Seon Woo cười ngượng nghịu khi Yi Hyun nhìn chằm chằm vào anh, người đang nói lạc đề một cách trống rỗng, anh nói thêm lý do:

“Và ngôi nhà này thật sự tuyệt vời. Nội thất cũng đẹp nữa. Cả đời tôi biết bao giờ mới được ở một nơi như thế này chứ.”

Thành thật mà nói, đây là lý do lớn. Rất lớn.

Seon Woo nhớ lại căn phòng trọ tồi tàn nơi anh sống một mình. Một căn phòng nhỏ đến mức không thể chứa nổi một chiếc giường, đồ đạc cũ kỹ nhặt nhạnh, tường loang lổ nấm mốc. Mùa hè thì hôi hám, mở cửa sổ là thấy mặt đất ngang tầm mắt, đủ loại côn trùng bò lẫn bay thường xuyên xuất hiện. Mùa hè thì nóng, mùa đông thì lạnh.

Vì vậy, đối với Seon Woo, nhà của Yi Hyun thực sự giống như một thiên đường. Ngôi biệt thự mà Yi Hyun sống một mình sau khi tách khỏi gia đình toát lên vẻ giàu sang từ mọi ngóc ngách. Khắp nơi đều có cửa sổ lớn nên ánh sáng rất tốt, không chỉ không có côn trùng mà máy lọc không khí luôn hoạt động tạo cảm giác dễ chịu. Chăn ga gối đệm mềm mại như mây, ba bữa ăn đầy đủ dinh dưỡng, cân bằng được cung cấp. Thậm chí, tất cả những điều này đều miễn phí, không phải tốn một xu nào.

Anh muốn nịnh bợ để có thể sống bám Yi Hyun cả đời. Tuy nhiên, Seon Woo là một người lớn độc lập và trưởng thành, biết chịu trách nhiệm cho cuộc đời mình, vậy nên anh đã gạt bỏ ham muốn đang lởn vởn trong tâm trí. Anh sắp xếp tài liệu gọn gàng lại và hỏi:

“Hôm nay công việc đã xong hết chưa?”

Yi Hyun không trả lời, Seon Woo đành ngồi ngắm vườn. Cậu ta chậm rãi gõ phím rồi mãi sau mới lên tiếng:

“Ngôi nhà này cũng khá ổn.”

Seon Woo, người đã hoàn toàn quên mất chủ đề trước đó và đang đoán xem bữa tối và món tráng miệng hôm nay sẽ là gì, chớp mắt. Yi Hyun lưu tập tin rồi tắt máy tính, quay đầu lại. Ánh mắt luôn mang theo một luồng khí u ám nhìn chằm chằm vào khuôn mặt Seon Woo.

“Tôi đã rất chăm chút để nó không bao giờ khiến mình chán dù có sống cả đời.”

“Ừ, nhìn là biết ngay mà.”

Rõ ràng là sở thích của Yi Hyun được phản ánh rõ rệt ở khắp mọi nơi trong ngôi nhà. Khi Seon Woo cười và phụ họa, cậu ta có vẻ muốn nói thêm điều gì đó, khẽ mấp máy môi rồi im lặng đứng dậy và rời khỏi phòng đọc sách. Seon Woo đi theo sau, nghiêng đầu thắc mắc.

‘Sao cậu ta lại nhìn mình bằng ánh mắt đó nhỉ?’

Không phải thương hại hay tội nghiệp, mà là ánh mắt kỳ lạ như kìm nén sự thèm muốn. Nhưng tại sao lại nhìn anh như vậy? Seon Woo nghĩ chắc mình đã nhìn nhầm.

***

Sau cuộc trò chuyện, Yi Hyun rõ ràng dịu dàng hơn. Cậu ta bắt đầu mở lòng, khiến Seon Woo thầm tự hào. Anh cố tình tránh nhắc đến bên ngoài hay điện thoại của mình. Ngược lại, Yi Hyun đôi lúc tự đề cập, như muốn nói về việc đi đâu đó, rồi lại mím môi im lặng.

‘Cứ thế này, quan hệ của bọn mình sẽ tốt lên thôi.’

Vào ngày thứ 14 kể từ khi bị giam cầm ở trong nhà Yi Hyun, Seon Woo vui vẻ mở cửa phòng ngủ. Nghĩ đến căn phòng trọ lạnh lẽo của mình, anh càng thấy thoải mái. Nhưng đến bàn ăn, chỉ có phần ăn của anh, không thấy Yi Hyun đâu.

“Quản gia, hôm nay Yi Hyun không ăn sáng cùng sao?”

“Cậu chủ có việc nên đã ra ngoài từ sớm rồi.” 

Người quản gia quen mặt giờ đây mỉm cười dịu dàng, rót nước và trả lời. Chỗ ngồi trống trải vì không có người bạn ăn cùng mỗi ngày. Seon Woo hỏi liệu ông có muốn ăn cùng không nhưng nhận được lời từ chối nhẹ nhàng.

Còn tiếp

Bản dịch thuộc về Fuba Team, đăng tải duy nhất ở web navybooks.net, đọc tại web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch.

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo