Lịch đăng: T3 & T7 hàng tuần
Bản dịch thuộc về Fuba Team, đăng tải duy nhất ở web navybooks.net, đọc tại web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch.
Sau khi ăn sáng với tâm trạng có chút ủ rũ, Seon Woo bước lên phòng đọc sách. Vì không có Yi Hyun ở đó, thay vì đeo tạp dề, anh chỉ cầm một chiếc chổi quét bụi. Anh thong dong bước đi, nhẹ nhàng phủi sạch lớp bụi mỏng bám trên kệ sách và những cuốn sách, động tác nhanh nhẹn mà khoan khoái. Anh vừa ngân nga một giai điệu nhỏ, vừa cẩn thận vạch ra kế hoạch trong đầu.
Việc mất đi lớp dạy thêm và công việc làm thêm đúng là đáng tiếc, nhưng anh nghĩ, dù sao thì tìm việc mới cũng chẳng phải chuyện khó. Với vẻ ngoài dễ mến và phong thái chăm chỉ, việc kiếm một công việc đối với Seon Woo luôn là chuyện dễ như trở bàn tay. Hơn nữa, nhờ ăn ở tại nhà Yi Hyun, anh còn tiết kiệm được kha khá chi phí sinh hoạt.
Điều tuyệt vời nhất là cơ thể vốn mệt mỏi vì làm việc quá sức của anh đang dần hồi phục. Nhờ được ăn ngon, ngủ đủ và không phải động não quá nhiều, anh cảm thấy sức khỏe dần trở lại. Anh nghĩ, sau khi rời khỏi ngôi nhà này, có lẽ anh sẽ đủ sức để làm việc cật lực một thời gian mà không lo kiệt quệ. Cảm giác biết ơn Yi Hyun khiến Seon Woo tự nguyện đảm nhận việc dọn dẹp phòng đọc sách dù chẳng ai yêu cầu.
Hay là vào phòng ngủ, nằm dài xem một bộ phim chưa xem? Hoặc là cày lại Clover Hotel Club? Với tâm trạng nhẹ nhõm, Seon Woo bước xuống từ tầng hai, nhưng bất chợt khựng lại. Cửa chính ở tầng một mở toang.
‘Cái gì thế này?’
Anh nhìn quanh, nhận ra hôm nay không hiểu sao chẳng thấy bóng dáng người làm nào. Họ cố ý mở cửa để thông thoáng ư? Hay ai đó quên đóng cửa? Ai mà biết được lũ thú hoang hay chim chóc có thể lẻn vào chứ. Chẳng nghĩ ngợi nhiều, Seon Woo tiến lại gần để đóng cửa, nhưng một linh cảm kỳ lạ khiến anh dừng bước.
Cẩn thận tiến đến cửa chính, anh liếc nhìn xung quanh rồi khẽ lùi lại. Bên ngoài, anh thoáng thấy những gã to con mặc vest, chính là những kẻ đã lôi anh đến đây ngày đầu tiên tỉnh dậy trong nhà Yi Hyun, đang lảng vảng từ xa.
“Mình chẳng cần bận tâm đến việc khóa cửa làm gì.”
Seon Woo lẩm bẩm. Với đám vệ sĩ kia canh gác, đừng nói là trộm hay thú hoang, đến một con côn trùng cũng khó lòng lọt vào. Anh quay về phòng ngủ, ngả người xuống chiếc giường êm ái, cầm điều khiển từ xa. Cảm giác như đang ở chốn thiên đường.
Trong lúc đang mải mê cày Clover Hotel Club, cửa phòng đột ngột bật mở với tiếng thở hổn hển. Yi Hyun bước vào, còn Seon Woo đang nhai rôm rốp gói bánh nhận được từ trưởng phòng Jung, giật mình đứng dậy trong lúng túng. Nhìn Yi Hyun có vẻ tức giận, anh dè dặt quan sát, nhưng Yi Hyun đã lên tiếng:
“Tôi biết ngay mà.”
“Biết cái gì cơ…?”
Yi Hyun vẫn chưa cởi áo khoác, dường như vừa lao thẳng từ đâu đó về, nói bằng giọng kìm nén, đôi mắt đen láy như rực cháy:
“Suốt thời gian qua anh toàn nói những lời ngon ngọt, hóa ra là để tôi mất cảnh giác rồi bỏ trốn phải không?”
“Gì chứ? Tôi làm gì có! …Hôm nay tôi chỉ ở yên trong phòng xem TV cả ngày mà thôi. Cậu hiểu lầm gì rồi, Yi Hyun.”
Seon Woo ấm ức phân trần nhưng Yi Hyun chỉ hừ lạnh, vuốt mái tóc rối, động tác rất thanh lịch. Trong mắt Seon Woo, trông cậu ta như đang diễn một cảnh trong tạp chí thời trang. Nhưng từ nãy anh đã thấy có gì đó hơi… giả tạo.
“Anh dám thừa dịp bỏ trốn lúc tôi vắng nhà, còn tưởng tôi không biết?”
“Không, tôi làm gì có!”
“Hôm nay có người thấy anh lợi dụng lúc quản gia bất cẩn để cửa chính mở mà định trốn thoát.”
Seon Woo ngớ người, lập tức yêu cầu kiểm tra camera an ninh. Nếu có đoạn ghi hình, cứ xem là rõ. Nghe anh đòi xem camera, Yi Hyun nheo mắt, ra hiệu cho trưởng phòng Jung đang chờ ngoài cửa. Một lát sau, trưởng phòng mang vào một chiếc máy tính bảng và mở một đoạn video.
Trong video, Seon Woo bước tới cánh cửa chính đang mở toang với dáng vẻ thong dong, nhưng chỉ cách vài bước thì dừng lại, do dự, rồi quay về phòng ngủ. Anh chỉ tay vào màn hình lớn tiếng:
“Thấy chưa! Tôi quay lại phòng rồi mà! Tôi chỉ định đóng cửa thôi chứ có trốn đâu!”
Nhưng Yi Hyun vẫn mặt dày, trơ tráo đáp:
“Thấy chưa, rõ ràng anh định bỏ trốn.”
“Yi Hyun, cậu không thấy tôi quay lại phòng ngủ sao? Tôi chỉ muốn đóng cửa thôi, không phải định bỏ trốn.”
“Nếu bên ngoài không có vệ sĩ canh gác thì anh đã bỏ trốn rồi…”
Seon Woo tức đến nghẹn lời, định cãi tiếp thì khựng lại. Ánh mắt Yi Hyun dù đang cố ra vẻ giận dữ lại lấp lánh một niềm vui khó tả. Seon Woo há hốc miệng, bừng tỉnh:
“Cậu cố ý giăng bẫy tôi phải không? Cố tình để cửa mở, đúng chứ?”
“Tôi không hiểu anh đang nói gì.”
“Nhưng vì tôi không mắc bẫy nên bây giờ cậu đang kiếm cớ gây sự, đúng không?”
“Rõ ràng anh định bỏ trốn mà bây giờ còn đổ oan cho ai?”
Yi Hyun vẫn cứng đầu chối bay, ngẩng cao đầu, khóe môi khẽ nhếch lên đầy kiêu ngạo.
“Vì tình xưa nghĩa cũ nên tôi đã đối xử tốt với anh. Thật đáng tiếc.”
Seon Woo sững sờ, kinh ngạc há hốc mồm, nhận ra từ đầu Yi Hyun đã có kế hoạch. Cảm giác nguy hiểm mà anh từng quên từ khi đến ngôi nhà này bỗng trỗi dậy. Hôm nay, mắt và khóe môi Yi Hyun đỏ ửng lạ lùng, như bừng lên một thứ nhiệt huyết kỳ quái. Đầu lưỡi cậu ta khẽ liếm môi, giọng nói trầm thấp đầy ám muội:
“Chắc anh đã vui vẻ lắm khi thấy tôi mắc bẫy những lời đường mật của anh nhỉ?”
Yi Hyun tiến đến đe dọa, từ từ nghiêng đầu và ghé sát mặt vào Seon Woo. Theo bản năng, anh lùi lại, nuốt khan, tim đập thình thịch vì một cảm giác vừa sợ hãi vừa rờn rợn.
“Yi Hyun… Ư!”
Chưa kịp gọi hết tên, cổ tay anh đã bị nắm chặt đau điếng. Yi Hyun lôi anh ra khỏi phòng ngủ, bất chấp anh cố vùng vẫy. Sức mạnh của cậu ta khiến anh chỉ biết để mặc mình bị kéo đi. Nơi họ hướng đến là cầu thang chính giữa ngôi nhà. Seon Woo thoáng nghĩ, chẳng lẽ có một tầng hầm? Và quả nhiên, điều đó thành sự thật.
Nỗi ấm ức chỉ kéo dài trong chốc lát, Seon Woo dần dần thực sự sợ hãi, anh cố gắng không đi xuống và bắt đầu cầu xin Yi Hyun một cách vô điều kiện.
“Đúng vậy! Tôi đã định bỏ trốn! Tôi sai rồi!”
“Sai thì phải chịu phạt.”
Sợ rằng mình sẽ bị ngã cầu thang, anh đành miễn cưỡng bước từng bậc, vừa đi vừa lẩm bẩm rằng mình thật sự oan uổng. Nhưng Yi Hyun dường như không nghe thấy. Xuống tầng hầm, một hành lang dài hiện ra, trông chẳng khác gì hành lang của một ngôi nhà bình thường, hay đúng hơn, một biệt thự bình thường.
Seon Woo bị kéo lê như trượt trên sàn hành lang, đến một cánh cửa ở cuối đường. Yi Hyun mở toang cửa, đẩy anh vào trong. Anh lăn vào phòng, chưa kịp định thần thì cánh cửa đóng sầm lại với tiếng cạch khóa chặt.
“Ư…”
Bị đẩy bất ngờ khiến anh hơi hoảng loạn, nhưng sàn phòng được lót đệm êm ái nên cơ thể không bị đau. Ngẩng lên, anh thấy cửa đã khóa kín. Dù lo sợ, anh chậm rãi quan sát căn phòng. Anh nghiêng đầu, ngạc nhiên:
‘Chỗ này… không tệ chút nào?’
Căn hầm trong tưởng tượng của anh phải là một không gian ẩm ướt, mốc meo, đầy côn trùng bò lổm ngổm trên nền xi măng, với một bóng đèn sợi đốt vàng khè nhấp nháy, và một căn phòng nhỏ, lạnh lẽo không có cả một tấm chăn.
Nhưng nơi này lại khác, tầng hầm này lại có ánh nắng mặt trời. Một phần trần nhà được xử lý bằng vật liệu trong suốt như phòng tắm nắng, để ánh nắng chói chang chiếu sáng một nửa căn phòng. Sàn nhà và tường của tầng hầm khá rộng đều được làm bằng vật liệu PVC mềm mại như phòng chơi của trẻ em. Không có giường, nhưng có một tấm nệm thấp cùng với chăn ga gối đệm sạch sẽ, có cả TV. Mở ngăn kéo dưới TV ra thì thấy mỗi ngăn đều có các loại máy chơi game. Phòng tắm thì tương đối nhỏ hơn so với phòng ngủ của anh nhưng rất sạch sẽ. Seon Woo vô thức lẩm bẩm:
“Đây là đâu vậy? Phòng chơi game trong mơ à?”
Nếu được chọn giữa căn phòng trọ cũ kỹ của mình và nơi này, anh sẽ chẳng do dự chọn nơi đây. Nhưng khi nhìn lên, anh phát hiện một chiếc camera trên trần. Camera ở đây ư? Vậy là chẳng còn chút riêng tư nào?
Anh nhanh chóng tự nhủ đã bị nhốt thế này thì còn riêng tư gì nữa mà đòi. Anh lúng túng đi quanh phòng, gõ cửa thử xem Yi Hyun có ở ngoài không:
“Yi Hyun, cậu có ở đó không?”
Gõ một lúc, anh phát hiện ra điều kỳ lạ ở cánh cửa. Xung quanh viền cửa có hàng chục chiếc vòng sắt không rõ mục đích. Anh nghiêng đầu gọi Yi Hyun lần nữa nhưng không có tiếng đáp lại, có lẽ do phòng cách âm quá tốt. Anh thử hét to:
“Yi Hyun à, tôi sai rồi! Cậu thả tôi ra được không? Tôi thật sự đang hối lỗi rồi mà.”
Vẫn không có phản hồi, Seon Woo chán nản quay lại, ngồi bệt xuống sàn. TV, radio, máy chơi game đầy đủ, nhưng chẳng có ghế hay bàn, rõ ràng là một căn phòng để sống kiểu “ngồi bệt”. Lướt tay trên sàn, anh phát hiện một cánh cửa nhỏ hình vuông không lót đệm.
“Cái gì thế này?”
Anh nghĩ nó sẽ bị khóa, nhưng không ngờ cánh cửa sàn nhà lại mở ra nhẹ nhàng. Tò mò, anh nhìn vào, thấy một không gian nhỏ sáng lên nhờ ánh đèn. Anh thò tay lấy đồ bên trong, cơ thể bỗng cứng đờ. Những tiếng lách cách vang lên khi anh kéo ra… một loạt dây xích. Dài ngắn đủ loại, mỗi sợi đều có còng tay hoặc còng chân ở hai đầu. Nhìn kỹ, còn có vài chiếc còng lớn hơn, rõ ràng là để đeo vào cổ.
‘Sao lại có thứ này ở đây…?’
Seon Woo vã mồ hôi lạnh, nhìn quanh phòng một lần nữa. Anh muộn màng nhận ra những chiếc vòng để nối xích trên tường và sàn của tầng hầm vốn trông bình yên và thoải mái. Chúng trông rất chắc chắn và kiên cố, đến mức dù có dùng toàn bộ trọng lượng cơ thể để kéo cũng không thể rời ra. Một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng.
Rồi anh nhận ra một điều đáng sợ hơn. Căn phòng này được chuẩn bị kỹ lưỡng chứ không phải ngẫu nhiên. Nhìn kỹ, anh sững sờ:
“Tất cả… Đều nằm trong danh sách mong ước của mình mà?”
Máy chơi game, đĩa game, đều là những thứ mà Seon Woo đã bí mật thêm vào tài khoản internet trên chiếc máy tính cũ nát của căn phòng trọ, với ý định sẽ chơi thử vào một ngày nào đó.
“Chăn, chăn cũng vậy.”
Giọng anh run rẩy. Ngay cả chăn gối cũng là loại lông ngỗng mềm mại mà anh từng mơ ước. Đây cũng là thứ mà Seon Woo đã tìm kiếm và đánh dấu yêu thích khi đang vá lỗ trên chiếc chăn cũ nát của mình, với ý nghĩ sẽ mua sắm cho ngôi nhà của mình vào một ngày nào đó trong tương lai.
Từ chiếc radio kiểu cổ điển, TV treo tường, cho đến cả tấm thảm… tất cả đều quen thuộc, như thể được lấy từ danh sách mong ước của anh. Điều kinh ngạc hơn là mọi thứ dường như đã được chuẩn bị từ lâu. Lớp bụi trên móc sắt, trên thiết bị điện tử, trên đĩa game cho thấy chúng đã ở đây ít nhất vài tháng.
‘Rốt cuộc cậu ta đã chuẩn bị từ bao giờ vậy?’
Không có dấu vết người làm từng vào đây, như thể đây là một nơi bí mật. Seon Woo lau bụi trên radio, chiếc máy lọc không khí bên cạnh khẽ kêu khởi động. Lau lớp bụi trên máy lọc, anh lẩm bẩm:
“Dù thế nào đi nữa… Đây là hành vi theo dõi, đúng không?”
Hơn nữa, không phải kiểu rình rập chỉ một hai năm. Anh khẽ thở dài, rồi ngồi phịch xuống chỗ có nắng.
Một trong những ưu điểm của anh là không dễ nản lòng. Thay vì sợ hãi, tức giận hay thất vọng trước hành động của Yi Hyun, anh tựa đầu vào tường và nhìn chằm chằm vào căn hầm ấm cúng này.
Tầng hầm... Dù ấm cúng đến mấy, tầng hầm vẫn là tầng hầm. Nhìn về phía đối diện của căn phòng bị khuất nắng, Seon Woo tự nhiên nhớ lại chuyện xảy ra khi anh lần đầu gặp Yi Hyun.
Còn tiếp
Bản dịch thuộc về Fuba Team, đăng tải duy nhất ở web navybooks.net, đọc tại web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch.