Lịch đăng: T3 & T7 hàng tuần
Bản dịch thuộc về Fuba Team, đăng tải duy nhất ở web navybooks.net, đọc tại web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch.
03. Giam cầm
“Này, Yoon Seon Woo.”
Yoon Seon Woo đang ngồi xổm tết tóc cho cô em nhỏ, ngẩng đầu lên. Cậu cẩn thận buộc nốt chiếc dây chun quanh mái tóc, vỗ nhẹ vai em và nói: “Xong rồi nhé”, trước khi đứng dậy chạy đến chỗ Kim Yoo Chan, người vừa gọi mình. Yoo Chan vừa mới vào cấp hai, dạo này hay tỏ ra trưởng thành, cố ý hạ thấp giọng khi gọi Seon Woo như thể muốn khoe mẽ.
“Sao thế?”
“Anh Hyung Tae đang gọi kìa.”
“Vâng…”
Seon Woo rầu rĩ đáp lại, giọng ỉu xìu, cậu chẳng muốn đi chút nào. Nhưng cậu vẫn xỏ giày thể thao và lẽo đẽo theo Yoo Chan. Họ đi bộ khoảng hai mươi phút, len lỏi qua những con hẻm ngoằn ngoèo cho đến khi một nhà nghỉ cũ kỹ hiện ra trước mắt. Mấy gã đàn ông đứng trước cửa, miệng phì phèo thuốc lá, cất tiếng chào khi thấy hai đứa.
“Mấy nhóc, giờ mới tới à?”
“Chào các anh ạ.”
“Ờ ờ. Nhanh cái chân lên một chút đi.”
Seon Woo cúi đầu chào, một gã trong số đó đưa bàn tay đang cầm thuốc lá vỗ vỗ đầu cậu như thể xoa đầu. Tàn thuốc rơi lả tả cạnh tai, Seon Woo nhăn mặt nhưng cố kìm lại. Cậu thật sự ghét nơi này. Ngay từ đầu, cậu đã không nên dính líu đến đám người này, và tất cả đều là tại Yoo Chan.
Cách đây hơn một năm, Yoo Chan từng rủ rê Seon Woo đến một nơi “có đồ ăn vặt ngon”. Ở trại trẻ mồ côi, tuy không đến nỗi bị bỏ đói, nhưng đối với một đứa trẻ tiểu học, đồ ăn vặt luôn là thứ xa xỉ. Seon Woo cứ ngỡ đó là đồ ăn do nhà thờ phát để truyền giáo. Nhưng không, nơi Yoo Chan dẫn cậu đến là sào huyệt của đám đầu gấu. Gọi là sào huyệt, nhưng thực chất chỉ là một căn phòng trọ chật chội mà đám đầu gấu tụ tập chơi bời. Ở trại trẻ, Yoo Chan khá thân với Seon Woo, và có lẽ cậu ta nghĩ rằng dẫn Seon Woo đến đó là để chia sẻ “điều hay ho”.
“Mày biết mấy anh này đáng sợ cỡ nào không? Phải tranh thủ lúc này để tạo mối quan hệ chứ. Có thế tụi khác mới không dám khinh mình. Bọn mình đâu có bố mẹ.”
Dù Yoo Chan chỉ nói về đám đầu gấu trung học nhưng lại ra vẻ người lớn, ba hoa về “quan hệ” này nọ, nhưng đồ ăn vặt mà cậu ta hứa hẹn chẳng qua chỉ là vài gói mì và một nắm bánh kẹo.
Ở đó, Seon Woo và Yoo Chan chỉ là những đứa nhóc tiểu học tầm thường. Khói thuốc lá mịt mù từ những đứa trẻ mới lớn cho đến đám thiếu niên bắt đầu ra dáng người lớn, chẳng có ai không phải đầu gấu. Seon Woo chỉ muốn quay về trại trẻ mồ côi để chơi với các em, nhưng cậu không đành lòng bỏ Yoo Chan lại một mình ở đó. Đáng lẽ cậu nên cắt đứt mọi liên hệ ngay từ lúc ấy, nhưng cậu không làm được.
Yoo Chan bắt đầu thay đổi. Cậu ta nghĩ mình thật ngầu nếu có thể dẫn những đứa đầu gấu cấp hai đến trường vào giờ tan học để đe dọa bạn bè cùng lớp mà cậu ta không ưa. Đám đầu gấu thì thích thú nhìn đám trẻ tiểu học sợ hãi, khóc lóc xin lỗi. Vì thường đi học cùng Yoo Chan, Seon Woo bất đắc dĩ phải làm thân với đám đó.
Nhưng mọi chuyện không dừng lại ở đấy. Khi lớn hơn, Yoo Chan gần như sống hẳn ở sào huyệt của đám đầu gấu. Sau khi xem một bộ phim xã hội đen, cậu ta bắt đầu ngưỡng mộ đám giang hồ, thậm chí còn xin đám đầu gấu giới thiệu để làm quen với những tay xã hội đen thực thụ.
Mỗi lần gặp, Seon Woo và Yoo Chan phải cúi gập người chào chín mươi độ, dọn sạch gạt tàn thuốc, chịu đựng những cú đánh đau điếng hay bị đá vào ống chân. Nhưng Yoo Chan vẫn cố lôi Seon Woo đến chỗ đám giang hồ. Có lẽ sâu thẳm trong lòng, chính Yoo Chan cũng sợ hãi và cần một người đi cùng để bớt cô đơn.
Seon Woo ghê tởm đám giang hồ nhưng vẫn phải tỏ ra ngoan ngoãn, chờ cơ hội để thoát ra. Nếu đám đầu gấu khiến cậu bực bội thì đám giang hồ lại khiến cậu cảm thấy nguy hiểm. Chúng chẳng ngần ngại sử dụng bạo lực ngay trước mặt lũ trẻ. Seon Woo từng chứng kiến Yoo Chan bị tát vì không hiểu ý, dù chúng còn “nương tay” vì họ là trẻ con.
Mọi chuyện càng tệ hơn khi Seon Woo và Yoo Chan bắt đầu bị đối xử như nô lệ. Một hôm, hai đứa bị giữ lại, không được về trại trẻ, chỉ vì họ tiện sai vặt và chẳng có ai đứng ra bảo vệ. Khi đòi về, chúng dọa giết bằng dao rồi cười khoái chí trước vẻ mặt hoảng loạn của lũ trẻ.
Dù vậy, Yoo Chan vẫn không tỉnh ngộ. Seon Woo chỉ biết trùm chăn trong góc phòng ẩm mốc, khóc thầm. Những chị ở đó đôi khi cho cậu đồ ăn vặt để an ủi. Seon Woo coi họ như chị, nhưng họ cũng chỉ là những cô gái trẻ đôi khi ôm cậu mà khóc. Sau này, cậu mới nhận ra họ cũng là nạn nhân bị bạo hành.
Trong số đám giang hồ, Ahn Hyung Tae là kẻ tệ nhất. Hắn gần như đứng đầu băng nhóm, tính tình độc ác và cẩn trọng, chẳng ai dám coi thường. Hắn tàn nhẫn, có thể cười nói rồi bất chợt vung dao mà mặt chẳng đổi sắc.
Xui xẻo thay, Hyung Tae lại thích Seon Woo hơn Yoo Chan. Hắn khen Seon Woo đẹp trai, ngoan ngoãn, còn đùa rằng sau này sẽ để lại một vết sẹo “ngầu” trên mặt cậu và biến cậu thành tay chân thân cận. Lời đùa ấy nghe như thật khiến Seon Woo nổi da gà.
Hyung Tae từng giam Seon Woo và Yoo Chan hơn một tuần, chỉ thả khi đã chán. Hắn dọa nếu kể chuyện này ở trại trẻ, hắn sẽ phóng hỏa thiêu rụi nơi đó. Trại trẻ vốn biết Yoo Chan hay giao du với đám đầu gấu nên chỉ thở dài và sắp xếp tư vấn khi nghe hai đứa nói mình “bỏ trốn”.
Từ đó, Seon Woo và Yoo Chan thường xuyên bị Hyung Tae gọi đến. Họ bị đánh, bị đá, phải làm đủ thứ việc vặt. Sau những ngày chạy khắp nơi mồ hôi nhễ nhại, phần thưởng chỉ là tờ một nghìn won nhàu nhĩ.
***
Một ngày nọ, Hyung Tae nhìn chằm chằm Seon Woo và Yoo Chan rồi ngoắc tay gọi Seon Woo. Đang lau bàn bừa bộn sau bữa ăn, cậu vội chạy đến, sợ chậm trễ sẽ bị đánh.
“Có chuyện gì ạ?”
“Mày xoay một vòng xem nào.”
Seon Woo ngoan ngoãn xoay người, Hyung Tae cười hài lòng. Hắn dẫn Seon Woo đến một trung tâm thương mại, vứt bỏ bộ quần áo rách rưới của cậu và mua cho vài bộ đồ mới, từ giày thể thao đến quần áo. Chỉ trong chốc lát, Seon Woo trông như một cậu thiếu gia bảnh bao.
“Thằng nhóc này, mặc đồ nhìn được phết. Đẹp trai đấy.”
“Cảm ơn chú. Cháu sẽ mặc cẩn thận ạ.”
Seon Woo cúi gập người để cảm ơn nhưng trong lòng vẫn đầy nghi ngờ. Hyung Tae chẳng bao giờ tốt bụng vô cớ. Lẽ nào hắn định nhận nuôi cậu? Ý nghĩ ấy khiến Seon Woo rùng mình.
Quả nhiên, Hyung Tae lái xe chở Seon Woo đến một nơi khác. Trên đường, cậu nghĩ đủ thứ. Liệu vì mình trông khá mà hắn định bán cậu đi đâu? Có nên mở cửa xe nhảy ra cầu cứu không? May mắn thay, điểm đến không phải nơi hẻo lánh. Xe dừng trước một con đường gần khu chung cư cao cấp. Hyung Tae chỉnh lại quần áo cho Seon Woo và nói:
“Seon Woo, nghe kỹ lời tao nói.”
“Dạ.”
Seon Woo chớp mắt, cố hiểu tình hình. Hyung Tae chỉ về một hướng.
“Đi thẳng đằng kia sẽ có một sân chơi. Ở đó có một thằng nhóc tên Choi Yi Won. Từ giờ, mỗi lần tao chở mày tới đây, mày phải làm bạn thân với nó. Hiểu chưa?”
Hắn đưa Seon Woo xem ảnh một cậu bé. Seon Woo ngơ ngác, chưa hiểu rõ khiến Hyung Tae bực mình, đập vào đầu cậu và quát:
“Cái thằng này, sao hôm nay mày ngu thế? Nếu không làm cho đàng hoàng thì tao sẽ đánh chết mày đấy. Mày muốn giống Kim Joo Hwan à?”
“Không ạ!”
Seon Woo vội đáp, cố nén đau. Kim Joo Hwan là một gã giang hồ cùng tuổi Hyung Tae, hay đối đầu với hắn. Một lần, hắn bất ngờ dùng ghế đập vào đầu Joo Hwan giữa bữa ăn, đánh đến khi gã thổ huyết và bị lôi đi, không bao giờ trở lại. Biết Hyung Tae có thể làm thế với mình, Seon Woo nuốt nước bọt.
“Thôi, đừng khóc nữa, ăn kẹo đi.”
Hyung Tae bóc một cây kẹo rồi nhét vào miệng Seon Woo, đưa thêm một cái bỏ vào túi cậu rồi đẩy cậu đi. Seon Woo xách chiếc cặp sách mới toanh và túi đựng giày bước đi với trái tim nặng trĩu.
Đúng như Hyung Tae nói, đi thẳng một đoạn là tới sân chơi. Khác với sân chơi quen thuộc với thanh sắt gỉ sét và cầu trượt cũ kĩ, nơi này như một thế giới khác: cầu trượt hình con tàu, xích đu lấp lánh, bập bênh, ngựa gỗ rung lắc khiến Seon Woo ngỡ ngàng.
Cậu trèo lên ngựa gỗ, vừa đung đưa vừa quan sát xung quanh. Giờ tan học, sân chơi đông trẻ con. Seon Woo nhìn những phụ huynh trông con, lòng thoáng buồn. Nhưng cậu biết, nếu không tìm được Choi Yi Won, Ahn Hyung Tae sẽ không tha.
Ngậm kẹo mút, Seon Woo nhanh chóng phát hiện Yi Won. Cậu bé nổi bật với gương mặt điển trai, đáng yêu. Yi Won đang ngồi xích đu một mình, vẻ mặt lạnh lùng. Ở khu Seon Woo, xích đu là thứ tranh nhau dữ dội nhưng ở đây, ghế bên cạnh trống. Seon Woo chạy tới ngồi cạnh.
Người chăm sóc của Yi Won mặc vest chỉnh tề, thoáng cảnh giác khi thấy Seon Woo. Nhưng nhận ra cậu là một đứa trẻ ăn mặc tử tế, cô ta mỉm cười. Seon Woo đung đưa xích đu, bắt chuyện:
“Xin chào.”
“Chào… cậu.”
Yi Won đoán Seon Woo lớn hơn, miễn cưỡng cúi đầu. Seon Woo bối rối, dùng chân vẽ cát rồi hỏi như mọi đứa trẻ:
“Cậu mấy tuổi rồi?”
“8 tuổi.”
“Anh 11 tuổi.”
“Vâng.”
Yi Won gật đầu hờ hững. Rồi bất ngờ khoe:
“Anh trai em 20 tuổi.”
“Wow, 20 tuổi!”
Đối với một đứa tiểu học, 20 tuổi là cả một thế giới. Seon Woo trầm trồ khiến Yi Won hơi hãnh diện. Tự nhiên cậu giới thiệu:
“Anh là Yoon Seon Woo.”
“…Choi Yi Won.”
Seon Woo lấy cây kẹo mút trong túi, hỏi:
“Em ăn kẹo không?”
“Có ạ.”
Cả hai ngồi xích đu, ngậm kẹo, đung đưa, nhanh chóng thân thiết. Yi Won thấy Seon Woo dễ gần, rủ chơi đắp cát. Seon Woo vốn quen chơi với đống cát ở công trường bỏ hoang cho nên đắp lâu đài cát rất khéo. Hai đứa chơi vui vẻ cho đến khi Yi Won phải về.
Trên đường trở lại, Seon Woo nghĩ, chơi với Yi Won hóa ra thú vị hơn cậu tưởng. Nhưng tại sao Hyung Tae lại muốn cậu làm bạn với Yi Won? Dù thân thiết không tệ, nhưng cậu vẫn thấy bất an.
Về đến nơi, không thấy xe Hyung Tae. Seon Woo ngồi xổm đợi đến khi mặt trời lặn, Hyung Tae mới xuất hiện. Hắn bước xuống xe, đập vào đầu Seon Woo đau điếng.
“Thằng này, mải chơi nên về muộn hả?”
Seon Woo uất ức, rõ ràng là Hyung Tae đến muộn nhưng không dám nói. Cậu đói bụng, chỉ muốn về trại trẻ ăn cơm. Lúc định lên xe, Hyung Tae chặn lại:
“Nhóc này, mày làm rơi cát vào xe kìa.”
Chơi cát cả buổi, quần áo và giày Seon Woo đầy cát. Hyung Tae ném bộ đồ cũ ra, bắt cậu thay ngay ngoài đường. Seon Woo xấu hổ liếc quanh, nước mắt chực trào. Hyung Tae vừa lái xe vừa quát:
“Thế mày thân với Choi Yi Won chưa?”
“Dạ, tụi cháu chơi đắp cát.”
“Chắc chắn là Choi Yi Won chứ?”
“Vâng, nhóc đó 8 tuổi, nói anh trai nó 20 tuổi.”
“Thế à? Chắc đúng thằng đó rồi.”
Còn tiếp
Bản dịch thuộc về Fuba Team, đăng tải duy nhất ở web navybooks.net, đọc tại web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch.