Chương 6: Kiếp Sau Của Một Người Tốt (2)
Tác giả: 단당밀
Dịch: Thỏ
Nếu có gì sai sót, xin hãy bình luận nha.
Chữ viết hơi nguệch ngoạc, nhưng đến giờ, những thông tin cần thiết đã được thu thập. Chiếc giỏ nặng trĩu đầy thức ăn được đặt xuống với một tiếng thịch. Đôi mắt lũ trẻ sáng rực khi nhìn những món ăn óng ánh: bánh mì nóng vừa mới nướng, những quả táo còn đọng sương, những trái mận thơm lừng, cùng mùi phô mai béo ngậy tràn ngập trong con hẻm.
“Xin chào. Anh chỉ đến để chào hỏi hàng xóm thôi. Anh cũng từ Sinistra đến.”
Tôi mỉm cười điềm tĩnh.
Một cậu bé tóc ngắn, cắt tỉa lộn xộn—Vittorio—nhìn ta đầy cảnh giác. Nhóc ta che một mắt, rút đại một chiếc bánh mì, bẻ một miếng nhỏ rồi đưa vào miệng.
“Thấy chưa? Không có gì đâu.”
Lũ trẻ ngập ngừng trong giây lát, rồi từ từ vươn tay lấy thức ăn. Sự ngờ vực và dè chừng với người lạ cuối cùng cũng bị đánh bại bởi cơn đói. Trong một lúc lâu, âm thanh duy nhất vang lên là tiếng nhai vội vã.
“Anh không lấy lại đâu.”
Tôi đã chọn những món dễ tiêu hóa, tránh để chúng bị đau bụng, nhưng vẫn phải cẩn thận. Lặng lẽ quan sát một lúc, tôi thản nhiên ngồi xuống chiếc thùng gỗ trống. Khi bữa ăn dần chậm lại, sự chú ý của lũ trẻ bắt đầu hướng về phía tôi.
Có được khán giả rồi, tôi bắt đầu màn giới thiệu nhẹ nhàng.
“Anh thấy các em làm đủ thứ để kiếm sống. Khiêng hàng, giao báo, chuẩn bị cá, dọn ống khói—những công nhân nhí của thành phố. Có đúng không?”
“…..”
“Vậy nên anh nghĩ các em có thể giúp anh.”
Nghe vậy, Vittorio—vẫn im lặng từ nãy—lên tiếng, giọng sắc bén:
“Anh muốn gì?”
Mặc kệ thái độ gay gắt của cậu, tôi chống cằm, chậm rãi nói:
“Đừng vội. Cứ bình tĩnh nghe anh nói đã. Đây không phải một đề nghị tệ đâu. Trước tiên, để anh giới thiệu. Anh là chủ một quán trọ. Quán trọ đối diện tiệm hoa quả, các em biết chỗ đó chứ?”
Lũ trẻ nghiêng đầu. Có đứa bối rối, có đứa gật gù. Tôi chẳng bận tâm, tiếp tục:
“Anh vẫn chưa quyết định tên cho quán. Mới mở không lâu. Hôm nay, anh đến để hỏi xem các em có thể giúp vận hành nó không. À, không phải làm nhân viên đâu, chuyện đó đã có người lo rồi.”
“…..”
Vittorio vẫn giữ vẻ mặt lạnh tanh.
“Quán trọ của anh cung cấp chỗ ở và bữa ăn, nhưng nó còn có một mục đích khác. Nó sẽ trở thành trung tâm của một hội thu thập thông tin. Khách phương xa ghé trọ luôn cần tin tức. Khi đi xa, họ phải biết đủ thứ—quý tộc nào đang có chiến tranh, con sông nào bị lũ lụt chặn đường…”
Tôi nhặt một quả mận nhỏ trong giỏ, cắn một miếng. Chua hơn tôi tưởng.
“Không chỉ vậy. Còn cả những chuyện tầm phào mà lính canh nói với nhau lúc buồn ngủ, tiếng than phiền của thợ bánh về giá lúa mì, lời tán gẫu tinh tế của quý ông khi đánh bóng giày, hay việc người bán hoa quả kêu ca rằng mận vùng nào đó năm nay chua hơn bình thường. Tôi cần tất cả. Dù là gì đi nữa.”
“Tôi hiểu phần đầu, nhưng… mấy thứ tầm thường đó thực sự quan trọng sao?”
“Đương nhiên. Những thông tin đã được đánh bóng sẵn thì chẳng đáng giá. Chúng chỉ là tin từ sứ giả hoặc mẩu tin rao vặt. Nhưng hội tình báo không cần loại đó. Chỉ khi nhặt nhạnh từng mảnh vụn và xâu chuỗi chúng thành điều gì đó có ý nghĩa, thông tin mới thực sự có giá trị.”
Tôi nhếch môi cười, nhẹ nhàng giải thích qua một ví dụ.
“Mọi người cần những thứ như vậy. Ví dụ nhé—đây là mận từ Rilke. Nó không ngọt, thịt mềm. Điều đó có nghĩa là gì?”
Vittorio nhíu mày, gằn giọng hỏi:
“…Nó có ý nghĩa gì chứ?”
“Đơn giản thôi. Nếu trái cây không ngọt bất thường vào thời điểm này, tức là mùa mưa kéo dài. Mưa nhiều thì sông dọc đường đến Rilke sẽ dâng cao, chặn lối đi. Sau mùa mưa, thú hoang đói lâu ngày sẽ săn mồi dữ dội. Nếu không biết mà cứ lao thẳng đến Rilke, lữ khách sẽ gặp rắc rối to đấy, đúng không?”
Lũ trẻ chần chừ rồi gật đầu. Tôi bật cười khẽ.
“Vậy nên thông tin anh bán chính là sinh mạng của người khác.”
“T… tôi hiểu rồi.”
Vittorio gật đầu.
“Nhóc nhanh trí đấy, tốt lắm. Giờ quay lại công việc. Các em biết rõ Sinistra như lòng bàn tay. Sống ở đây, gặp đủ loại người, làm việc cho họ, nhưng chẳng ai thực sự để tâm đến các em. Và đó chính là lợi thế. Ít nhất là với công việc này.
Nhiệm vụ rất đơn giản. Chỉ cần lắng nghe và thu thập thông tin.”
Tôi nhìn thẳng vào Vittorio.
“Tập hợp những đứa làm cùng nghề thành một nhóm. Chọn một đứa thông minh, đáng tin nhất làm nhóm trưởng. Nhóm trưởng sẽ trực tiếp mang thông tin đến cho anh, có thể ghé quán trọ.”
“Chúng tôi sẽ nhận được gì?”
“Đồ ăn đủ no, tiền công hàng ngày và một chút lòng tốt.”
“Cái cuối nghe dư thừa nhỉ?”
“Nhóc không hiểu đâu. Đó là thứ khó kiếm nhất trên đời.”
Vittorio do dự. Tôi đoán cậu bé là thủ lĩnh nhóm này. Sau cùng, nhóc gật đầu.
“…Được thôi.”
“Rất tốt. Vậy là thỏa thuận xong.”
Tôi bắt tay với Vittorio. Vì chẳng ai buồn để ý lũ trẻ đường phố, miễn là chúng không trộm vặt, nên tôi bảo bọn chúng đến quán trọ vào giờ nhất định. Tôi hứa sẽ luôn chuẩn bị sẵn thức ăn và nước uống.
Bản dịch Nếu Không Trở Thành Nhân Vật Chính, Tôi Sẽ Chết được đăng tải tại Navy Team.