Trong một gia đình thuần chủng của các nhân thú, việc nuôi thú cưng là điều hiếm thấy. Dù một trong hai người cha mẹ của Sa Muheon là con người bình thường, mẹ anh lại là nhân thú, nên anh chưa từng nuôi bất kỳ con vật nào cả. Anh cũng chưa bao giờ thấy động vật đáng yêu một cách tự nhiên. Tất nhiên, những con non thì anh có thể thấy dễ thương ở một mức độ nào đó, nhưng khi chúng lớn lên thì lại không còn thấy dễ thương nữa.
Thế nhưng, điều mà chính Sa Muheon cũng không nhận ra là anh có một điểm yếu đặc biệt đối với những sinh vật nhỏ bé.
Từ ngày đưa Yulmu về nhà, Sa Muheon hoàn toàn bị cuốn hút bởi sinh vật tí hon ấy. Suốt cuộc đời mình, chưa từng có điều gì khiến anh chú ý đến mức ấy. Anh bắt đầu tan làm đúng giờ mỗi ngày, và khi về đến nhà, anh sẽ ngồi trước chiếc “biệt thự” được trang trí lại mới tinh của Yulmu, ngắm nhìn chú hamster chơi đùa hàng giờ liền.
Lúc đầu, có lẽ vì sợ hãi nên Yulmu không dám rời khỏi chỗ trốn. Nhưng chẳng bao lâu sau, nó bắt đầu ngửi ngón tay của Sa Muheon, rồi leo lên tay anh—làm hàng loạt những hành động dễ thương.
Chỉ cần nhìn thấy Yulmu—nhỏ hơn cả lòng bàn tay—chạy lon ton khắp nơi cũng đủ khiến Sa Muheon thấy vui. Cảm giác yên bình và hạnh phúc lan tỏa trong lòng anh. Lần đầu tiên trong đời, anh thật sự hiểu vì sao loài người lại nuôi thú cưng.
Nhưng có một điều mà anh không lường trước những sinh vật nhỏ bé như thế này lại có vòng đời vô cùng ngắn.
____
“…Giám đốc, anh không sao chứ?”
“À… Không.”
Jang Seokgyu nhìn Sa Muheon đầy lo lắng—anh ấy đã ngây người suốt cả ngày hôm nay. Hiểu được cú sốc mà Sa Muheon đang trải qua, Seokgyu nhẹ nhàng đóng cửa văn phòng lại, để Sa Muheon yên tĩnh một mình.
Đã hơn một năm trôi qua kể từ ngày Yulmu đến bên đời anh.
Thật ra Sa Muheon cũng đã chuẩn bị tinh thần cho ngày phải chia xa. Không còn như lúc mới về nhà, lông Yulmu giờ đã xơ xác, thời gian ngủ cũng tăng lên đáng kể. Nó ăn rất ít, mà đến cả phần ít ỏi ấy cũng thường bỏ thừa. Dù biết ngày chia tay đang đến gần, nhưng không gì có thể chuẩn bị tâm lý thật sự cho giây phút đó.
Tối hôm qua, như thường lệ, sau khi tan làm, Sa Muheon vào phòng Yulmu để kiểm tra tình trạng của nó. Nhưng Yulmu không ở đâu cả. Một linh cảm chẳng lành ập đến.
Anh tìm thấy Yulmu trong chỗ trốn yêu thích—cuộn tròn bình yên bên trong. Nhưng Yulmu đã không còn thở nữa.
Sa Muheon nhẹ nhàng đặt thân thể bé nhỏ, đã ngừng thở ấy lên lòng bàn tay, rồi ngồi nhìn rất lâu. Dù đã chuẩn bị tinh thần, nhưng chia ly luôn đến một cách đột ngột. Chỉ sau khi dành ra một khoảng thời gian để chấp nhận cái chết của Yulmu, anh mới có thể bắt đầu chuẩn bị cho đám tang nhỏ của nó.
Sau một đêm thức trắng để tiếc thương Yulmu, Sa Muheon mới có thể đến công ty. Nhưng anh không trong trạng thái tốt chút nào. Thấy anh bất thường hơn thường ngày, trưởng phòng Han khẽ hỏi có chuyện gì, và chỉ lúc đó, nhân viên trong công ty mới biết rằng chú hamster mà Sa Muheon yêu thương đã qua đời.
Khi tin đồn lan ra về việc Sa Muheon nhặt được một con hamster, ai cũng nghĩ giống như Jang Seokgyu—chẳng lẽ anh ấy định ăn nó? Nhưng trái ngược với lo ngại của mọi người, Sa Muheon đã yêu thương con hamster ấy hết mực, khiến ai cũng bất ngờ.
Và giờ khi hamster ấy chết đi, ai cũng lo rằng nỗi buồn sẽ khiến Sa Muheon mất kiểm soát. Nhưng anh mạnh mẽ hơn họ tưởng. Sau một tuần để tang Yulmu, anh dọn dẹp sạch sẽ mọi dấu vết của nó. Anh tự tay lau chùi căn nhà rộng lớn của Yulmu, dọn trống căn phòng, rồi như mọi khi—tới trạm cứu hộ để nhận nuôi một chú hamster mới.
____
Kể từ khi Yulmu mất, đã gần tám năm trôi qua.
Tính đến nay, đã có năm chú hamster đi ngang qua cuộc đời Sa Muheon.
Yulmu, Podo, Hodoo, Bamtol và Haepssal. Đó là những cái tên của các chú hamster đã được Sa Muheon chăm sóc tận tình, trước khi chúng rời về cõi sao trời.
Người cuối cùng ở lại với anh—Haepssal—vừa mới qua đời cách đây một tuần. Sa Muheon một lần nữa lặp lại quá trình cũ để nói lời tạm biệt. Và như mọi lần, bước cuối cùng luôn là đón thành viên mới về nhà. Nhưng lần này… anh do dự.
Với những ai thân quen với Sa Muheon, sự do dự của anh là chuyện không tưởng.
Anh không ngại nhận nuôi một hamster mới từ trạm cứu hộ. Biết rằng mình có thể mang đến một cuộc sống an toàn, êm đềm cho sinh vật nhỏ bé vô gia cư ấy khiến anh thấy hạnh phúc. Nhưng mỗi lần tiễn biệt một chú hamster—mỗi sinh mệnh nhỏ bé anh từng yêu hết lòng—một nỗi cô đơn âm ỉ lại tích tụ thêm trong tim anh.
Người mẹ nhân thú của anh chỉ thấy hành vi ấy kỳ lạ, hoàn toàn không hiểu được cảm xúc của con trai. Người cha là con người thì có phần cảm thông hơn, nhưng cũng không thể hiểu nổi vì sao Sa Muheon lại quan tâm đến một “thứ bé như con chuột” đến vậy.
Cuối cùng, Sa Muheon không thể trút nỗi lòng ấy cho bất kỳ ai. Anh chỉ biết một mình đối mặt với cảm xúc ấy. Và vì vậy, cửa hàng tiện lợi này là nơi lý tưởng. Hôm nay anh tình cờ tìm thấy nó—nằm ở một góc yên tĩnh trong công viên lớn. Dù rộng rãi, nhưng vì vị trí khuất nên không nhiều người lui tới. Cửa hàng phía cổng công viên thì lại lúc nào cũng đông đúc.
Những nơi đông người chỉ đem lại phiền phức. Anh không thích bị nhiều ánh mắt dồn về mình—mà đôi khi, chính khí chất lạnh lùng và nguy hiểm mà anh tỏa ra lại khiến người khác hoảng sợ và lảng tránh.
Vì nhiều lý do như thế, anh tránh xa chốn đông người. Kể cả những ngày có gió hiu hiu ấm áp như hôm nay, anh cũng thường chỉ ở trong nhà. Nhưng lần này, anh đã tìm được một nơi tuyệt vời thế này. Đúng là may mắn.
“…Chắc là nhờ Haepssal của mình.”
Haepssal—chú hamster vừa rời đi—có một bộ lông trắng nổi bật. Khi cuộn tròn lại, nó trông hệt như một chiếc bánh mochi vừa được lấy ra khỏi hộp. Tính tình của nó cũng vô cùng dịu dàng—ngay ngày đầu tiên về nhà, nó đã chẳng có chút cảnh giác nào mà trèo ngay lên lòng bàn tay của Sa Muheon.
Khi Sa Muheon mỉm cười một mình, hồi tưởng lại những ký ức với Haepssal, anh bất chợt nghe thấy âm thanh khe khẽ của những bước chân tí hon. Đó không phải là tiếng bước chân của con người, mà giống như tiếng động của một con vật nhỏ — y hệt như tiếng bước chân lạch bạch của một chú chuột hamster. Bản năng mách bảo, Samuheon quay đầu nhìn về hướng phát ra âm thanh. Anh đoán chắc cùng lắm cũng chỉ là một con mèo — vì đâu thể có hamster ở nơi như thế này? Nhưng điều đập vào mắt anh lại là một con vật hoàn toàn ngoài dự đoán.
“Chít…!”
Khi ánh mắt hai bên chạm nhau, sinh vật nhỏ bé đó phát ra một tiếng kêu kỳ lạ. Nó đứng khựng lại tại chỗ, trông như thể bị giật mình.
‘Một con sóc…?’
Dù công viên này khá rộng, anh cũng không ngờ lại bắt gặp một con sóc ở đây. Thường thì chúng sống trên núi chứ nhỉ? Sa Muheon vốn không rành lắm về động vật, nên anh tạm gác lại thắc mắc vừa nảy ra trong đầu.
Anh không biết sóc bình thường to hay nhỏ thế nào, nhưng con sóc trước mắt anh có vẻ hơi bé. Có thể là sóc con — nhưng cũng không đến mức là mới sinh. Kích cỡ của nó khiến anh đoán rằng có lẽ nó vừa mới rời khỏi mẹ không lâu.
Kỳ lạ hơn nữa là, mặc dù đã giao tiếp bằng ánh mắt với Sa Muheon, con sóc không hề bỏ chạy. Thay vào đó, nó đứng yên tại chỗ và nhìn chằm chằm lại anh. Chỉ riêng điều đó thôi cũng đã khiến anh cảm thấy thích thú. Dù Sa Muheon không hoàn toàn là động vật, nhưng vì là một bán nhân rắn, ánh mắt của anh thường khiến những sinh vật nhỏ sợ hãi bỏ chạy. Nhưng con sóc này thì hoàn toàn không. Nó nhìn anh bình thản, như thể đang chơi trò đấu mắt với anh vậy.
Mới chỉ là lần đầu tiên gặp con sóc này, nhưng không hiểu sao, anh có linh cảm rằng ở cạnh nó sẽ có điều gì đó thú vị xảy ra. Thế nên Sa Muheon nhẹ nhàng ngồi xuống, cố gắng không làm nó giật mình, rồi kiên nhẫn chờ xem nó sẽ làm gì tiếp theo.
Trái ngược với dự đoán rằng nó có thể sẽ bỏ chạy, con sóc chỉ nghiêng đầu vài lần như đang tò mò, rồi từ từ tiến lại gần anh. Dường như khá thông minh, nó leo lên bàn bằng cách trèo qua chiếc ghế đối diện, rồi không chút do dự, đi thẳng tới chỗ Sa Muheon. Anh nín thở khi nó tiến sát lại.
“Chít chít…”
Khi đến gần, nó ngẩng đầu lên nhìn mặt Sa Muheon rồi lại phát ra tiếng kêu dễ thương khác.
Con sóc nhỏ đến mức có thể nằm gọn trong lòng bàn tay anh, và có vẻ như chẳng hề sợ con người. Trái lại, nó còn hành xử như thể nó mới là con người vậy — né tránh bàn tay anh khi anh cố xoa đầu nó, rồi kêu chít chít như thể phản đối. Dù trông có vẻ như đang nổi giận, nhưng với kích thước bé xíu của mình, trông nó chỉ càng thêm đáng yêu. Ngắm nhìn sinh vật nhỏ nhắn ấy, Sa Muheon cảm thấy một niềm vui chân thật mà đã lâu rồi anh không trải qua.
Kể từ sau lần gặp đầu tiên hôm đó, Sa Muheon bắt đầu đến cửa hàng tiện lợi đó mỗi ngày. Anh để lại lời nhắn cho văn phòng rằng chỉ liên lạc nếu có việc khẩn cấp, rồi hoàn toàn dừng đi làm. May mắn là các nhân viên dưới quyền anh đều biết rõ anh từng yêu quý Haepssal đến mức nào, nên họ cho rằng anh chỉ cần thời gian để nguôi ngoai nỗi buồn.
Thực ra, Sa Muheon đã vượt qua giai đoạn đau buồn vì Haepssal từ lâu. Chỉ là hiện giờ, toàn bộ sự chú ý của anh đã bị sinh vật nhỏ dễ thương mới xuất hiện này chiếm trọn. Nhưng anh không nói gì, để mặc cho mọi người tiếp tục hiểu lầm.